Đối Kháng Hoa Tâm Chủ Thượng
Thượng đế nói rằng thế giới này nếu lấy của bạn thứ gì, nhất định sẽ bù lại cho bạn một thứ khác. Khi trong lòng bạn đau khổ tuyệt vọng, thì sẽ có những niềm vui ngọt ngào và hy vọng mới. Vì vậy sáng sớm ngày tiếp theo, lúc Cố Hiểu Thần còn đang say giấc nồng thì có một cuộc điện thoại gọi đến.
Người phụ nữ trong điện thoại nói cô đã trúng truyển, hy vọng một giờ chiều cô đến công ty báo danh.
Cố Hiểu Thần còn đang nằm trên giường, ý thức còn mơ màng, mắt còn nhập nhèm. Cô đưa tay lên day trán, nhắm mắt nhận lời. Cúp điện thoại, cô lại ngủ thêm chút nữa.
Cửa sổ không đóng chặt, gió lạnh xuyên qua khe cửa hiu hiu thổi vào.
Có thể nghe thấy dường như có tiếng gió yếu ớt.
Ngủ thêm được nửa tiếng, Cố Hiểu Thần đột ngột mở mắt, đứng dậy thay đồ. Đi vào phòng tắm, cô đứng ở trước bồn rửa mặt nhìn mình trong gương. Nói với bản nhân nhất định làm được, hít thật sâu ba lần, cô lúc này mới cầm bàn chải và kem đánh răng lên, bắt đầu đánh răng.
Trên khuôn mặt trắng mịn, đã hiện ra nụ cười điềm đạm như trước.
Cô vẫn là cô, không có bất kỳ thay đổi nào.
Ngồi trong phòng khách ăn bữa sáng, Cố Hiểu Thần cầm sổ ghi chú tìm kiếm thu thập một số thông tin liên quan. Công ty sắp làm việc là một công ty chứng khoán. Chứng khoán Ngân hàng thương mại, chỉ mới ra thị trường năm năm ở Hồng Kông, nhưng đã hoạt động rất tốt. Một công ty phát triển nhanh như vậy, tràn đầy khả năng hưng thịnh, rất có tiềm năng.
Công việc mà cô ứng tuyển là trợ lý quản lý khách hàng của bộ phận ngân hàng đầu tư.
Cố Hiểu Thần đẩy kính trên sống mũi, tràn đầy tự tin. Mắt nhìn thời gian đã sắp đến, cô thay quần áo. Không dám quá tuỳ tiện, mặc lễ phục đi là thích hợp nhất. Bộ vest chuyên nghiệp màu xanh với áo sơ mi trắng và thắt nơ. Thời tiết hơi lạnh, lúc đi ra cửa còn mặc thêm một cái áo khoác màu đen. Cô cầm túi đeo lên rồi đi ra khỏi nhà.
Văn phòng của Công ty Chứng khoán Ngân hàng thương mại nằm ở một toà nhà thương mại, thuộc khu kinh doanh.
Tầng ba mươi ba đến tầng ba mươi lăm của toà nhà là văn phòng của Chứng khoán Ngân hàng thương mại.
Cố Hiểu Thần đi thang máy lên lầu, sau khi hỏi han quầy lễ tân, được cô gái lễ tân dẫn về phía nào đó. Cánh cửa màu nâu mở ra, cô theo lễ tân đi vào cửa phòng làm việc của bộ phận ngân hàng đầu tư. Khoảnh khắc tầm mắt được mở ra, cô nhìn thấy các nhân viên trong bộ phận đang bận rộn làm việc, bầu không khí xung quanh khiến sự kính nể của cô dâng trào.
Cô gái lễ tân gõ cửa gian phòng làm việc, sau đó mở cửa ra, “Quản lý Chu, Cố tiểu thư đã đến.”
Cố Hiểu Thần ngẩng đầu nhìn đến, cuối cùng cũng nhìn thấy cấp trên trực tiếp của cô.
Đó là một người đàn ông trung niên, âu phục phẳng tắp, dáng vẻ của người thành công, khiến cho người ta mơ hồ nhận ra cảm giác ưu việt lộ ra từ trong xương tuỷ. Ông ta khoảng bốn mươi chưa đến năm mươi tuổi. Thân hình bắt đầu có chút phát tướng, khuôn mặt rất viên nhuận, có nét tà ác tích tụ trên khuôn mặt, ông ta lúng túng mỉm cười, như thể đeo mặt nạ.
Hình tượng cấp trên như vậy vô cùng phổ biến, nhưng lại khiến cho Cố Hiểu Thần bất giác cau mày.
Chỉ có thể đổ lỗi cho người cấp trên trước đã quá nổi trội.
Cố Hiểu Thần đi vào trong, hơi mỉm cười, “Quản lý Chu, chào ngài.”
“Cố tiểu thư phải không. Mời ngồi.” Quản lý Chu đưa tay làm động tác mời, một đôi mắt lão sắc bén nhìn chằm chằm cô, ánh mắt đó có chút khác thường.
Cô ngồi xuống ghế trước mặt ông ta, đối phương trầm giọng nói, “Cố tiểu thư tuy là tốt nghiệp chưa lâu, nhưng đã thăng chức rất nhanh ở Ngũ thị. Tôi xem lý lịch của cô, cô đã từng là trợ lý CEO, sau đó lại là thư ký phó tổng. Tôi tin tưởng thực lực và năng lực của cô. Nhưng bộ phận ngân hàng đầu tư là bộ phận mệt mỏi nhất công ty, áp lực lớn, xã giao nhiều, không chỉ yêu cầu kiến thức chuyên ngành phải tốt, mà còn phải kết nối, xây dựng mối quan hệ rộng. Không biết Cố tiểu thư cô có thể đảm nhận được không?”
Cố Hiểu Thần ung dung mỉm cười, nhẹ giọng nói, “Quản lý Chu, xin hãy tin tôi, tôi sẽ không làm cho ngài thất vọng.”
“Được. Hoan nghênh cô gia nhập Ngân hàng thương mại, trở thành một thanh viên của công ty.” Quản lý Chu đứng dậy, chìa tay về phía cô.
Cố Hiểu Thần cũng đứng dậy, cùng ông ta bắt tay, “Cảm ơn.”
***
Sau khi chính thức gia nhập đi làm ở công ty mới, Cố Hiểu Thần bắt đầu đối mặt với hàng loạt vấn đề và trở ngại.
Mỗi một công ty đều có những quy tắc và điều lệ riêng, cơ chế nội bộ cũng không giống nhau, cô cần phải thích ứng lại từ đầu. Quản lý Chu không có văn phòng riêng mà ngồi cùng các nhân viên bình thường khác. Còn bàn làm việc của cô kê sát gian làm việc của quản lý, tính ra cũng tương đối thuận tiện hơn nhiều.
Chỉ là việc làm cho người ta đau đầu cũng lần lượt xuất hiện, từ nhà đi xe buýt đến công ty, trên đường phải chuyển ba tuyến xe, mất gần hai tiếng đồng hồ. Tính ra, mỗi ngày cô tốn khoảng bốn tiếng trên xe buýt. Mà còn có hai ngày đột nhiên phát sinh tình huống nên đến trễ.
Điều này khiến Cố Hiểu Thần cảm thấy có chút mệt mỏi.
Vì vậy để thuận tiện hơn, sau khi đi làm được hai tuần, Cố Hiểu Thần quyết định chuyển chỗ ở.
Cô đã tìm được một chỗ ở gần công ty.
Ở tầng cao nhất của toà nhà, căn hộ một phòng ngủ, và một phòng tắm siêu nhỏ. Căn phòng như ổ chim sẻ, giá thuê nhà rẻ. Dì cho thuê nhà là người nhiệt tình thân thiện, vui vẻ thẳng thắn, điều này khiến Cố Hiểu Thần cảm thấy vô vùng hài lòng và yên tâm.
Đến cuối tuần, Cố Hiểu Thần bắt đầu thu dọn đồ đạc định chuyển nhà.
Cô vừa mới đeo tạp dề vào chuẩn bị đóng gói đồ dùng hàng ngày vào va li thì cửa căn hộ bị người gõ vang “Cốc cốc”.
Cố Hiểu Thần quay đầu nói lớn, “Đến đây!”
Cô đặt đồ trong tay xuống, chạy ra mở cửa.
Cửa vừa mở ra, nhìn thấy bóng dáng cao to đứng ngoài cửa, Cố Hiểu Thần chợt giật nảy mình. Cô hoang mang mở to mắt, sau đó liền cau mày, đáy mắt theo bản năng có một sự bài xích, “Châu tiên sinh, có chuyện gì sao?”
Châu Thành Trạch cúi đầu nhìn cô, thấy búi tóc đen của cô hơi rối, đôi má ửng hồng, hiển nhiên là đang bận rộn. Ánh mắt lướt qua cô, quét về phía trong căn hộ, căn hộ nhỏ hẹp, nhưng được cô sắp xếp thu dọn vô cùng sạch sẽ gọn gàng, anh đánh giá một lượt, lúc này mới trầm giọng nói, “Dì Phân nói anh đến đón em.”
“Đi đâu?” Cố Hiểu Thần hỏi.
“Đi rồi sẽ biết.” Châu Thành Trạch nhìn cô chăm chú, dường như sợ cô không tin, lại nói thêm, “Em có thể gọi điện cho dì Phân.”
Cố Hiểu Thần phiền muộn, đành phải nói, “Anh đợi một lát.”
Cô thậm chí còn không mời anh ta vào trong, cho dù biết như vậy là rất không lịch sự.
Chẳng qua chỉ đơn giản là không muốn cho anh ta bước vào thế giới của mình.
Châu Thành Trạch đứng ở hành lang bên ngoài đợi, không qua bao lâu, cửa căn hộ lại lần nữa mở ra, cô nhẹ giọng nói, “Có thể đi được rồi.”