Đối Kháng Hoa Tâm Chủ Thượng

Chương 191: Mỉa Mai Cảnh Cáo




Giọng nam trầm thấp của anh vang lên bên tai cô, mùi thuốc lá quen thuộc trên người bao vây lấy cô. Trong khoảnh khắc đó, Cố Hiểu Thần cảm thấy tim mình đột nhiên gợn sóng, giống như bị ai đó ném một viên đá vào trong hồ, cứ như vậy cuộn trào lay động. Nhưng vừa ở giây tiếp theo đã bình lặng không một gợn sóng, như thể chưa từng có một cơn đau nhói.

Anh…………. nói cái gì?

Ngón tay thon dài nắm lấy cằm cô, nhẹ nàng nâng lên để cô đối diện với anh.

Khuôn mặt điển trai của Ngũ Hạ Liên chiếm hoàn toàn nhãn cầu của cô, đôi mắt màu hổ phách có sức hút lạ thường, đủ để khiến người ta rơi vào trầm mê rồi đắm chìm, anh sâu xa mở miệng, hỏi lại một lần nữa, “Ở lại bên cạnh anh thì thấy thế nào?”

Đôi mắt Cố Hiểu Thần trong veo, nhưng nét mặt lại là bàng hoàng bối rối.

Dường như anh ấy đang nói chuyện trên trời.

Im lặng một lúc lâu, cô hơi cong khoé môi, điệu bộ hờ hững, nhẹ giọng nói, “Tôi không muốn.”

Đôi mắt Ngũ Hạ Liên ngày càng thâm sâu, bị cô nhìn chằm chằm, giọng điệu đó, ngữ khí đó thật là tự phụ đến cực điểm, “Cho anh lý do.”

Lý do? Cố Hiểu Thần cảm thấy có chút nực cười, nên cô nhẹ cười rồi nói, “Không có lý do.”

“Cùng anh có chỗ nào không tốt? Em muốn cái gì anh cũng có thể cho e cái đó!” Ngũ Hạ Liên cau mày kiếm, giọng nam ngày càng thấp đi mấy phần. Cô đột ngột giơ tay, hất tay anh ra. Bàn tay to của anh ôm ở eo cô ngược lại càng thêm siết chặt, không cho cô chạy trốn, chính là muốn cô đưa ra một đáp án.

Câu nói quen thuộc như vậy, dường như ai cũng từng nói qua rồi.

“Vậy, anh có phải là sẽ mua cho tôi toà biệt thự để tôi ở trong đó. Không cần phải đi làm kỳ thực cũng tốt, tôi chỉ cần học khiêu vũ, học piano. Mỗi tháng cho tôi bao nhiêu tiền. Mười vạn, hay là một trăm vạn?” Cố Hiểu Thần hít sâu một hơi, không cho bản thân mình vì chuyện này mà có bất cứ dao động cảm xúc nào, càng không cho phép bản thân mình nổi giận.

“Tuỳ em, em muốn bao nhiêu thì cho em bấy nhiêu.” Vẻ mặt anh vô vị, tuỳ cô mở miệng yêu cầu.



Anh quấn lấy thân hình gầy yếu của cô, cúi đầu ngửi mùi thơm thoang thoảng trên người cô.

Mùi hương đó khiến tim anh bình lặng, có một loại mùi vị đặc biệt khiến anh yên tâm.

Cố Hiểu Thần chỉ mỉm cười, nụ cười mỉm bình thường như vậy, cô ở bên tai anh nhàn nhạt một câu, “Nhưng tôi không cần những thứ đó.”

Câu trả lời của cô khiến lông mày Ngũ Hạ Liên cau chặt, tay đột nhiên dùng lực siết chặt cơ thể cô, eo có chút đau, cô âm thầm chịu đựng. Nhưng lời nói của anh sắc bén lại làm lu mờ cơn đau, “Em vẫn còn mơ mộng viển vông sao? Ví dụ làm thiếu phu nhân Châu gia? Phụ nữ, đừng quá tham lam!”

“Anh đi tìm mấy người phụ nữ không tham lam kia đi. Bọn họ rất sẵn lòng ở lại bên cạnh anh, vĩnh viễn cũng không rời bỏ. Chỉ cần anh nguyện ý.” Cố Hiểu Thần nhẹ giọng thì thầm, ngay cả bản thân cũng cảm thấy đồng tình.

Mấy ngày đã qua, cô tự nhiên hiểu những người phụ nữ ở bên cạnh anh. Đổi hết người ngày đến người khác. Mỗi một lần đi nghỉ, lại đổi một bạn đồng hành. Anh sẽ không cho lời hứa, sẽ không dịu dàng thậm chí sẽ không quan tâm, chỉ có sự lạnh nhạt và tàn nhẫn. Nhưng, vẫn có rất nhiều nữ nhân cam tâm tình nguyện lao vào.

“Thời gian không còn sớm nữa. Tôi còn phải đi thu dọn đồ đạc.” Cố Hiểu Thần khẽ thúc giục, ngọ nguậy cơ thể, muốn tách ra.

Giọng nữ của cô bình tĩnh khiến anh vô cùng khó chịu, Ngũ Hạ Liên đột ngột siết chặt cánh tay, ôm chặt lấy cô. Sau đó lại đột nhiên buông tay, rồi thản nhiên cười, “Thực sự là không sớm nữa.”

“Đây là chìa khoá căn hộ.” Cố Hiểu Thần lo lắng bất an, vội vàng đưa chìa khoá căn hộ cho anh. Nhưng anh lại không nhận, cô đành phải để chìa khoá trên tủ. Sau đó xoay người chạy vào phòng ngủ thu dọn đồ. Thực sự cũng không có đồ đạc gì, chỉ có mấy bộ quần áo. Cô ngoảnh đầu nhìn, thấy trên ban công còn có hai chậu cây. Vừa định đi lấy, thân hình cao lớn của anh đã đi vào phòng ngủ. Cô vừa quay đầu, đã nhìn thấy khuôn mặt tà mị của anh khiến cho lòng người sinh sợ hãi.

Một ánh sáng mơ hồ bao quanh anh, tuấn dung kia bị khuất trong bóng tối.

“Anh…………. đừng qua đây!” Cô theo bản năng hét lên, ý thức được sự không ổn.

“Cô gái ngoan.” Giọng Ngũ Hạ Liên khàn đi, đưa tay đóng cửa lại. Ánh đèn trong phòng khách đột nhiên mờ đi, trong phòng ngủ tối mịt một mảnh. Chỉ trong nháy mắt, anh lao tới như một con báo, động tác đó nhanh đến đáng sợ. Chỉ bằng một tay đã nắm lấy hay tay cô giơ qua đỉnh đầu, cơ thể rắn chắc của anh lập tức áp sát vào cô, nặng nề đè cô vào tường.

Cố Hiểu Thần kinh ngạc thét lên, trong cơn hoảng sợ, nụ hôn của anh vừa gấp vừa mãnh liệt, giống như mưa rào trút nước, ập vào cô. Cô sợ hãi hét lên, còn chưa kịp phát ra tiếng đã bị môi của anh hôn đến. Chỉ đành nức nở phát ra âm thanh ngắt quãng, chống cự, vùng vẫy, chửi rủa, thậm chí cả van xin, nhỏ bé như vậy, trống rỗng như vậy, tất cả đều bị nuốt chửng.



“Đừng………….”

“Anh đừng như vậy! Đừng!”

“Cầu xin anh……….”

Anh gặm nhấm cổ cô, nghe thấy tiếng cầu xin của cô, nụ hôn điên cuồng kia đột nhiên nghẹn lại. Dường như tinh thần sắp sụp đổ lại vào lúc này đã tỉnh táo sáng suốt lại, đôi mắt đỏ thẫm dần dần chuyển sang phẳng lặng. Đôi mắt sợ hãi trên khuôn mặt nhợt nhạt của cô, trong bóng tối càng thêm chói mắt.

Ngũ Hạ Liên lùi về phía sau một bước, nhìn cô ở trước mặt chầm chậm trượt theo vách tường ngồi xổm xuống đất.

Anh cúi đầu nhìn chằm chằm, cong một bên khóe môi, nửa giống mỉa mai lại nửa giống cảnh cáo, “Em thật là quá ngu ngốc. Một người phụ nữ tối như vậy còn xuất hiện ở trong căn hộ của một người đàn ông, em cho rằng sẽ làm gì. Không có não. Hay là……. thực ra em rất cao minh, chơi chiêu lạt mềm buộc chặt, muốn điều gì đó xảy ra?”

Cơ thể Cố Hiểu Thần run nhẹ, túm chặt lấy cổ áo mình. Chỉ cắn chặt hai hàm răng, cô cúi đầu đột ngột lao về phía cửa ra vào rồi mở cửa hoảng sợ chạy ra khỏi căn hộ. Chỉ có tiếng bước chân lộn xộn nhốn nháo, thậm chí còn quên cả đóng cửa, không khí bên ngoài lạnh lẽo ập đến, lạnh đến không có một chút độ ấm nào.

Ngũ Hạ Liên đi đến cửa phòng ngủ, dựa vào cửa im lặng, chỉ nhìn cô rời đi.

Đồ đạc còn chưa lấy đi, mấy cái túi kia nằm cô quạnh trên mặt đất.

Mấy chậu hoa trên ban công cũng chưa mang đi.

Chiếc chìa khoá kia………… lặng lẽ nằm trên mặt tủ.

Đêm lạnh bảy độ, vừa lạnh vừa yên tĩnh. Cố Hiểu Thần điên cuồng chạy ra khỏi Yinshen Mansion, điên cuồng chạy theo trục đường, thở ra những làn khói trắng. Trước mặt có một chiếc taxi chạy đến, cô nhanh chóng vẫy xe. Xe dừng lại trước mặt cô, cô mở cửa xe chui vào. Gấp gáp nói địa chỉ, tài xế cho xe quay đầu lại.

Đài radio trong xe phát giọng hát khàn khàn của người phụ nữ, “Tôi vẫn luôn đang tìm kiếm một người, cho dù là mù quáng nhưng vẫn rất vui vẻ…… Tôi vẫn luôn đang tìm kiếm một người, có thể làm cho tôi tin rằng hạnh phúc là có thật………..”