Đối Kháng Hoa Tâm Chủ Thượng
Mấy ngày sau khi rời khỏi Ngũ thị, Cố Hiểu Thần trải qua mấy ngày nhàn nhã.
Sáng không cần dậy sớm, cô sẽ ngủ đến chín giờ. Ăn xong, cô sẽ xuống dưới đi dạo bộ, đi dạo siêu thị. Xem ti vi cả buổi chiều với một ít trái cây hay là đồ ăn vặt.
Châu Thành Trạch cũng có gọi điện thoại đến mấy lần, nhưng cô chỉ nhận máy một lần.
Trong điện thoại, anh ta nói, “Gần đây có chút bận rộn. Tự chăm sóc tốt cho bản thân mình.”
Cố Hiểu Thần cầm điện thoại, im lặng một lúc lâu, không nói câu gì, chỉ cúp điện thoại.
Cuộn tròn trên sô pha, uể oải xem phim trên ti vi.
Phim “Đại thoại Tây Du”, cô đã xem không dưới mười lần. Lần đầu tiên xem, chỉ cảm thấy rất buồn cười. Lần thứ hai xem, bỗng dưng hiểu hoá ra đây là chuyện liên quan đến tình yêu. Lần thứ ba xem, mới phát hiện đây là bi kịch khoác áo hài kịch.
Chỉ là đến cuối cùng, luôn nhớ câu nói trước khi sắp chết của Tử Hà.
“Ý trung nhân của ta là anh hùng tái thế, có một ngày chàng sẽ đạp mây bảy màu đến cưới ta. Ta đoán được khởi đầu, nhưng ta không đoán ra kết cục này……..”
Thứ bảy này, Diêu Vịnh Tâm và Thẩm Nhược hẹn cô cùng ăn cơm.
Ba cô gái tụ lại cùng nhau, trời gian trôi nhanh như bay. Bọn họ hỏi cô sắp tới có dự tính gì, cô cười, chỉ nói là nghỉ ngơi mấy ngày rồi lại xem xét tình hình. Tìm việc quả thực là một vấn đề nan giải, dù sao cô cũng không thể lười biếng như thế này được.
Vì vậy sau khi nghỉ ngơi một tuần, Cố Hiểu Thần bắt đầu tìm công việc mới.
Một chồng tạp chí, báo có thông tin tuyển dụng trên bàn trà, cô cắm đầu khoanh ra những chức vụ mình có thể đảm nhiệm được. Lúc trước đã có một khoảng thời gian làm việc tại Ngũ thị, kinh nghiệm và sự rèn luyện đối với bản thân mà nói cũng là một loại tài sản đặc biệt. Sau khi gửi thư xin việc, cô thuận lợi nhận được lời mời phỏng vấn của mấy công ty.
Phỏng vấn xong thì về nhà đợi tin.
Nếu như không phải những lúc nhàn rỗi không có việc đều sắp xếp, thu dọn mọi thứ ở nhà, Cố Hiểu Thần dường như sắp quên luôn giấc mộng kia.
Lúc mở tủ ra, cô nhìn thấy mấy bộ trang phục kia, còn có đôi giày thuỷ tinh kia, vẫn sáng chói như vậy. Mấy thứ này đều là anh mua cho cô. Cố Hiểu Thần ngẩn người nhìn mấy món đồ này, trong lòng có chút phiền muộn, cô nên trả lại cho anh những món đồ này.
Khẽ thở dài, thu dọn mấy bộ y phục và giày thuỷ tinh. Tháo chiếc nhẫn đeo trên ngón tay xuống, đặt vào trong số đó. Còn có, chìa khoá căn hộ……….
Nghĩ một ngày nào đó nếu như có cơ hội, sẽ đưa lại cho anh.
***
Sáu giờ tối, Cố Hiểu Thần đang ăn cơm. Đột nhiên chuông điện thoại di động vang lên báo có cuộc gọi đến. Cố Hiểu Thần còn đang cầm đũa trong tay, đi lấy điện thoại. Cầm điện thoại lên nhìn, tên người hiển thị trên màn hình khiến cô giật mình. Đũa trong tay rơi xuống đất kêu “lách cách”.
Ba chữ “Ngũ Hạ Liên” nhấp nháy trên màn hình, đập vào mắt cô.
Cố Hiểu Thần có chút luống cuống, không biết có nên nhận hay không.
Nhưng tiếng chuông vang lên liên hồi, tâm tư của cô rối loạn. Lúc hoang mang, tiếng chuông đột nhiên kết thúc. Hiển thị cuộc gọi bị nhỡ.
Cố Hiểu Thần vừa mới thở phào nhẹ nhõm, chuông lại lần nữa vang lên.
Lại là anh!
Cố Hiểu Thần ảo não, chần chừ ấn nút nhận cuộc gọi. Đặt điện thoại lên bên tai, nhẹ nhàng “Alo” một tiếng.
Đầu điện thoại bên kia truyền đến giọng nam lâu ngày không nghe thấy của anh, có chút khàn, “Đang bận?”
“Vâng.” Cố Hiểu Thần đáp lời anh, thậm chí còn không biết nên nói cái gì, hỏi ngược một câu, “Có việc gì sao?”
“Đồ đạc của em còn ở căn hộ chưa mang đi.” Ngũ Hạ Liên thờ ơ nói.
Cố Hiểu Thần giờ mới nhớ đến, thực sự là cô vẫn còn mấy món đồ ở đó. Mắt nhìn thời gian, đã hơi trễ, cô nói, “Ngày mai tôi đến lấy.”
“Bây giờ.” Ngũ Hạ Liên đanh giọng nói, “Bây giờ đến lấy đi.”
“Nhưng………” Không đợi cô nói hết câu, điện thoại đã bị anh độc đoán cúp ngang.
Cố Hiểu Thần cầm điện thoại bế tắc. Cô lập tức thay đồ, không quên mang theo y phục và giày thuỷ tinh mà anh tặng cho cô. Chỉ cần trả lại cho anh, sau này cũng sẽ bớt những nhung nhớ. Luôn có cảm thấy giống như mắc nợ anh ấy. Cơm đã ăn được một nửa, cô vội vàng ăn mấy miếng nữa là xem như giải quyết xong, đóng cửa lại rồi đi.
Bắt taxi đi đến căn hộ Yinshen Mansion, trời đã tối mịt.
Cố Hiểu Thần xách túi to túi nhỏ đi lên lầu, lấy chìa khoá ra mở cửa, cảm thấy như vậy có chút không đúng. Mở cửa ra, trong căn hộ đang sáng đèn. Chẳng lẽ anh ấy cũng ở đây? Cô sững sờ, chậm rãi quan sát xung quanh, lại phát hiện trong phòng khách không có người. Có chút nghi ngờ nhưng vẫn đưa tay đóng cửa lại, cô đứng ở cửa ra vào không tránh khỏi sự ngạc nhiên.
Căn hộ không có người mà đèn vẫn sáng?
“Đến rồi.” Đột nhiên giọng nam trầm thấp vang lên, Cố Hiểu Thần giật nảy mình.
Cô liền ngẩng đầu, chỉ thấy Ngũ Hạ Liên mặc áo choàng tắm rộng rãi từ trong phòng tắm bước ra. Hiển nhiên là vừa mới tắm xong. Tóc đen còn hơi ướt, rối bù không vào khuôn phép, cùng với khuôn mặt đẹp trai như chiếc rìu ma quái nhưng vẫn rất phong độ. Trên người anh toát ra mùi sữa tắm và dầu gội đầu.
Đó là………. dầu gội và sữa tắm của cô.
Cố Hiểu Thần có chút xấu hổ, “Vâng” một tiếng.
“Tay em xách cái gì?” Anh dựa vào tường nhìn cô chằm chằm, đôi mắt thâm sâu.
“Mấy bộ quần áo, còn có đôi giày thuỷ tinh……….” Cố Hiểu Thần ấp úng nói được một nửa, anh chậm rãi mở miệng, “Nếu như em không cần, vậy thì vứt đi.”
“Tôi đi thu dọn đồ đạc.” Tay Cố Hiểu Thần nắm chặt, càng thêm xấu hổ, nhẹ giọng nói. Cô đặt mấy cái túi xuống, cúi đầu bước đi, đi thẳng qua bên người anh. Chỉ là lúc cô sắp đi về phía phòng ngủ, anh lại từ phía sau đưa tay đến, nắm chặt lấy cổ tay cô.
“Anh…………” Cô vội vàng quay đầu, dưới ánh đèn, khuôn mặt điển trai của anh như xa như gần.
Ngũ Hạ Liên từ trên cao nhìn xuống cô, ánh mắt như ngọn đuốc. Anh nắm tay cô, liếc mắt nhìn, đanh giọng chất vấn, “Nhẫn đâu?”
Cố Hiểu Thần mím môi không nói.
“Nói!” Anh quát một tiếng.
“Vứt rồi.” Cô buột miệng nói.
Ánh mắt căng chặt, đột nhiên cổ tay anh dùng lực, kéo cô vào trong ngực mình, cúi người dừng lại phía môi cô. Cô giãy dụa phản kháng, cự tuyệt anh, anh càng bá đạo khoá chặt lấy cô.
Chợt, anh trầm giọng nói, “ Em ở lại bên cạnh anh thì thấy thế nào?”