Đối Kháng Hoa Tâm Chủ Thượng

Chương 189: Cuối Cùng Cũng Đi




Cố Hiểu Thần đi làm ngày đầu tiên thì đã đưa đơn từ chức. Lúc này, cô đang đứng trước bàn làm việc, đợi Ngũ Hạo Dương trả lời. Ngũ Hạo Dương ngồi ngay ngắn trên ghế điều hành, tay trái cầm đơn từ chức lên, đột nhiên giống như có chút không hiểu nên nhìn cô, mày kiếm nhíu lại, trầm giọng nói, “Thư ký Cố, sao lại muốn từ chức?”

“Công việc có chút mệt mỏi.” Cố Hiểu Thần nhẹ giọng nói.

“Vừa mới nghỉ bảy ngày, cô còn mệt sao?” Ngũ Hạo Dương hỏi.

Cố Hiểu Thần chỉ “Vâng” một tiếng, cũng không giải thích gì thêm.

Ngũ Hạo Dương lại giống như trong lòng hiểu rõ, chậm rãi nói, “Đơn từ chức của cô, tôi phê chuẩn. Nhưng mấy ngày này, cô cần phải tiếp tục ở lại Ngũ thị làm việc, đến khi Hạ tổng trở về. Cô là thư ký dô Hạ tổng đícch thân đề bạt, thì khi muốn từ chức, cũng đi nói với anh ta một tiếng mới đúng.”

“Tôi hiểu rồi. Cảm ơn phó tổng. Khoảng thời gian này, tôi sẽ tận tâm làm việc.” Cố Hiểu Thần thở phào nhẹ nhõm, lộ ra nụ cười, “Vậy bàn giao công việc lúc trước, ai là người đến tiếp quản chức vụ của tôi?”

Ngũ Hạo Dương chuyển động bút máy trong tay, vô vị một câu, “Cô chỉ cần hoàn thành công việc trong tay, đến khi đó tự sẽ có người tiếp nhận.”

Đi ra khỏi văn phòng phó tổng, Cố Hiểu Thần cảm thấy cả người nhẹ nhõm. Cô thậm chí còn bước đi kiên định, giống như kiên định trái tim mình. Sau khi về đến phòng làm việc, cô ung dung sắp xếp công việc. Không muốn có bất cứ tiếc nuối nào, cho nên cô nỗ lực nghiêm túc làm việc để hoàn thành những công việc cuối cùng, không cho phép mình có bất kỳ sai sót nào.

Chỉ là, Ngũ Hạ Liên lại lần nữa không thấy tăm hơi đâu.

Mãi đến nửa tháng sau, cuối cùng anh ấy mới lần nữa xuất hiện tại Ngũ thị.

Đó là ngày âm u, thời tiết không quá tốt, gió có chút lạnh thấu xương.

Hệ thống máy sưởi trong toà nhà thật ấm áp, nhưng khi ra ngoài, thật sự có thể khiến người ta chết cóng. Thời gian nghỉ trưa, Thẩm Nhược ngồi trước mặt Cố Hiểu Thần, cô ấy vừa ăn cơm, vừa nói nhỏ, “Hiểu Thần, cậu thật sự muốn từ chức à? Tại sao vậy? Công việc hiện tại không phải rất tốt sao? Mình không phải doạ cậu đâu, nhưng tìm việc rất khó đó.”

“Chỉ là muốn nghỉ ngơi điều chỉnh lại bản thân một chút thôi.” Cố Hiểu Thần điềm tĩnh ăn cơm, yên bình đến lạ.

“Vậy là thật sự cậu đã quyết định rồi?”

“Ừ.”

“Phó tổng cũng đồng ý rồi?”

“Ừ.”



“Lúc nào thì nghỉ?” Thẩm Nhược lại tiếp tục hỏi.

Cố Hiểu Thần ngưng động tác, lại có chút ngẩn ngơ, “Đợi Liên thiếu gia đến công ty, mình xin ý kiến anh ấy xong thì có thể nghỉ rồi.”

“Liên thiếu gia hình như đã đến công ty rồi.” Thẩm Nhược hoài nghi nói, “Trương chủ quản vừa mới lên tầng cao nhất để báo cáo Liên thiếu gia xin thẩm duyệt ký tên.”

“Vậy ăn cơm xong thì mình đi xin ý kiến của Liên thiếu gia.” Cố Hiểu Thần cúi đầu tiếp tục ăn cơm.

“Hiểu Thần, dù cậu rời khỏi công ty rồi. Chúng ta vẫn là bạn bè.” Thẩm Nhược nói.

Cố Hiểu Thần mỉm cười, “Dĩ nhiên.”

Thời tiết không có nắng, bầu trời thật âm u.

Lúc này mới phát hiện, tất cả các tin tức liên quan đến anh, hoá ra đều là biết từ miệng của người khác.

***

Sau khi chia tay Thẩm Nhược, Cố Hiểu Thần đi thang máy đến tầng cao nhất. Chỉ là Ngũ Hạ Liên dường như đã ra ngoài dùng bữa, không có ở công ty. Cô đành phải ngồi trên ghế sô pha chờ đợi.

Mãi đến khoảng hai giờ chiều, đột nghiên nghe thấy tiếng bước chân truyền đến.

Mà còn, không phải chỉ là một người.

Cố Hiểu Thần ngẩng đầu lên, cô nhìn thấy Ngũ Hạ Liên, Ngũ Hạo Dương và Diêu Vịnh Tâm, ba người chậm rãi đi đến. Anh vẫn toàn thân một màu đen, so với lúc trước nhìn thấy ở văn phòng không có gì thay đổi. Khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị, không có biểu cảm dư thừa nào, chỉ có thờ ơ lạnh nhạt. Lúc bước đi, anh tự phụ kiêu ngạo không hề liếc mắt bất cứ chỗ nào, càng sẽ không chú ý đến có người đang chăm chú nhìn anh.

“Thư ký Cố?” Mắt Diêu Vịnh Tâm thoáng nhìn thấy cô, ngạc nhiên gọi.

Cố Hiểu Thần không nhanh không chậm đứng dậy, nhẹ giọng nói, “Hạ tổng, phó tổng, quản lý Diêu.”

“Có việc tìm Hạ tổng sao?” Diêu Vịnh Tâm không biết chuyện từ chức của Cố Hiểu Thần, chỉ hoài nghi sao cô ấy lại đợi ở đây.



Ánh mắt Ngũ Hạ Liên giống như một tia sáng trống rỗng, cứ như vậy quét đến.

“Vâng.” Cố Hiểu Thần hơi mỉm cười đúng mực.

“Vào rồi nói.” Lúc Ngũ Hạo Dương mở miệng nói, nhóm người đã lần lượt đi vào văn phòng.

Mấy người ngồi trên sô pha, Cố Hiểu Thần ung dung bình tĩnh đến trước mặt họ, nhìn về phía Ngũ Hạ Liên, vốn dĩ còn cho rằng mình sẽ rất căng thẳng, nhưng sự thật lại không phải như vậy. Cô điềm tĩnh cười, cuối cùng cũng mở miệng, nhàn nhạt nói, “Hôm nay tôi đến đây là muốn xin từ chức. Cảm ơn Hạ tổng đã cất nhắc và tán thưởng tôi, chỉ dạy cho tôi học được rất nhiều điều.”

Ngũ Hạ Liên đang hút thuốc, khuôn mặt tuấn tú thờ ơ của Ngũ Hạ Liên giống như che phủ bởi một tầng sương mù, khiến cho người ta hoàn toàn nhìn không rõ, nhìn không thủng.

“Từ chức? Hiểu Thần cô muốn từ chức?” Diêu Vịnh Tâm giật nảy mình.

“Vâng. Phó tổng cũng đã phê chuẩn đơn từ chức của tôi rồi.” Cố Hiểu Thần nhìn về phía Diêu Vịnh Tâm, đôi mắt trong veo không có chút sương mù.

“Hạ tổng?” Diêu Vịnh Tâm nghĩ cô có phải là đã xảy ra chuyện gì rồi không, cho nên mới từ chức. Nhưng cũng không dám hỏi thẳng, chung quy thì ở đây vẫn còn hai người khác. Nhưng thấy vẻ mặt của cô ấy rất kiên quyết, cô gái bướng bỉnh cứng đầu này không dễ thuyết phục như cô tưởng tượng.

Ngũ Hạ Liên hút thuốc, thổi ra một làn khói trắng chặn tầm nhìn của hai người. Im lặng nửa buổi, đôi môi mỏng gợi cảm của anh khẽ hé mở, lời nói vừa xa lạ vừa lãnh đạm, “Thư ký Cố, hy vọng cô sau khi rời khỏi công ty cũng sẽ phát triển tốt như vậy.”

Giống như sớm đã lường trước được anh sẽ nói như vậy, Cố Hiểu Thần mỉm cười đáp lại, “Cảm ơn Hạ tổng, vậy tôi ra ngoài trước đây.” Cô đứng dậy, hướng ba người gật đầu, xoay người đi ra khỏi văn phòng.

Ngũ Hạ Liên rũ mắt hút thuốc, không ai phát hiện ngón tay trái của anh bởi vì dùng lực quá nhiều, nên để lại vết hằn trên đầu điếu thuốc.

Đến khi Ngũ Hạo Dương và Diêu Vịnh Tâm trở về bộ phận, Cố Hiểu Thần bàn giao lại những văn kiện đã xử lý và chưa xử lý cho Ngũ Hạo Dương. Diêu Vịnh Tâm tiễn cô xuống lầu, dừng lại ở đại sảnh tầng trệt, Cố Hiểu Thần nói, “Chị Vịnh Tâm, tiễn đến đây là được rồi. Tôi quên nói với Thẩm Nhược một tiếng, chị giúp tôi chào cô ấy nhé.”

“Có thời gian rảnh thì tìm chúng tôi, hoan nghênh bất cứ lúc nào.” Diêu Vịnh Tâm chân thành nói.

“Được. Vậy tạm biệt.” Trong lòng Cố Hiểu Thần cảm thấy ấm áp.

“Tạm biệt.”

Trên vai đeo túi, Cố Hiểu Thần ôm hộp giấy đi ra khỏi Ngũ thị. Một cơn gió lạnh thổi đến, nhưng tấm lưng gầy yếu của cô vẫn thẳng.

Bóng dáng đó biến mất trong biển người.