Đối Kháng Hoa Tâm Chủ Thượng

Chương 184: Khoản Vay Đã Được Trả Hết




Sau khi tan làm, Cố Hiểu Thần ngồi xe buýt đi đến trạm dừng gần Châu gia. Xuống xe, lại đi thêm một đoạn đường nữa đã có thể nhìn thấy biệt thự của Châu gia. Ấn chuông cửa, người giúp việc dẫn cô đi vào biệt thự. Mấy ngày liền, cô ở cạnh Lâm Phân, nói nói cười cười, bệnh tình của Lâm Phân chuyển tốt rất nhanh, tinh thần cũng đã tốt lên và đã không cần phải truyền nước nữa.

Gần đến giờ dùng bữa tối, Lâm Phân được Cố Hiểu Thần dìu xuống, đi đến sảnh phụ.

Trong sảnh phụ chỉ có hai cha con Châu Mặc Sinh và Châu Nhã Như.

“Dì Phân.” Châu Nhã Như ngoan ngoãn chào, ánh mắt liếc về phía Cố Hiểu Thần, không vui chất vấn, “Sao cô lại ở đây?” Cô lúc trước giận dỗi Châu Thành Trạch, nên trong lúc tức giận đã bay ra nước ngoài thư giãn. Đến khi nguôi giận rồi, cô mới trở về, hôm nay vừa mới về đến nhà. Chỉ là không nghĩ đến vừa trở về, lại nhìn thấy người đáng ghét.

“Như Như!” Châu Mặc Sinh quát một tiếng, thể hiện sự răn đe của bậc cha mẹ.

Châu Nhã Như lập tức im bặt, không nói thêm gì nữa.

Lâm Phân nắm chặt tay Cố Hiểu Thần, giống như sợ cô buồn. Nhưng cô chỉ như không nghe thấy, đỡ Lâm Phân ngồi xuống.

“Hiểu Thần, ở lại cùng ăn bữa cơm đi.” Châu Mặc Sinh nói.

Cố Hiểu Thần hơi mỉm cười với Lâm Phân, ngẩng đầu nhìn về phía Châu Mặc Sinh, xa lạ mà lễ phép nói, “Chú Châu, tối nay cháu còn có việc, nên không thể ở lại được.”

“Không có lễ độ! Muốn đi thì đi!” Châu Nhã Như lại oán trách.

Châu Mặc Sinh trầm giọng nói, “Nếu đã như thế, vậy chú cũng không giữ lại nữa.”

“Tạm biệt.” Cố Hiểu Thần thả tay Lâm Phân ra, nhưng bà lại nắm chặt không buông. Nhìn thấy sự lưu luyến không nỡ trong mắt Lâm Phân, chỉ có thể mỉm cười, cuối cũng cũng vẫn phải buông tay. Lúc vừa xoay người, Châu Thành Trạch cũng vừa về đến nhà đang đi vào sảnh phụ, ánh mắt anh quét qua mọi người rồi lại trên người Cố Hiểu Thần.

“Muốn đi?” Châu Thành Trạch cởi áo vest, người giúp việc lập tức đến lấy.

Cố Hiểu Thần nhẹ gật đầu, “Vâng” một tiếng.

“Ăn cơm xong rồi đi.” Giọng điệu của anh không mặn không nhạt, nhưng có chút độc đoán. Dường như là nhận thấy như vậy không đúng, lại nói tiếp, “Hôm nay xem như là Nhã Như xin lỗi em.”

“Anh!” Châu Nhã Như bất mãn hét lên, nhưng ánh mắt lạnh lẽo của Châu Thành Trạch khiến cô nuốt lời muốn nói trở lại. Cô lại nhìn về phía Lâm Phân, thấy bà bệnh nặng vừa mới khỏi, vẫn còn yếu. Không muốn làm bà ấy tức giận, nhưng cũng không thể hạ thấp thể diện của mình, vì vậy miễn cưỡng nói, “Xin lỗi thì xin lỗi, cô ở lại ăn bữa cơm đi!”



“Hiểu Thần, ở lại đi.” Lâm Phân thở phào nhẹ nhòm, vội vàng thuyết phục.

Cố Hiểu Thần nhất thời khó xử nên cũng chỉ có thể ở lại.

Châu gia dùng bữa rất có quy củ, không có bất kỳ âm thanh nào phát ra. Chỉ là lần này, Cố Hiểu Thần ngồi ở vị trí bên cạnh Lâm Phân, điều này khiến cô cảm thấy thoải mái hơn một chút. Ăn xong bữa rồi, người giúp việc phục vụ trà.

Mấy người trở lại sảnh phụ ngồi, trò chuyện rất thoải mái.

Châu Nhã Như nâng trà hoa lên, đột nhiên nghĩ đến cái gì, vui vẻ nói, “Anh, lần sau anh đến Ngũ thị làm việc, dẫn em đi theo được không?”

“Như Như, con đến Ngũ thị làm gì?” Châu Mặc Sinh cười hỏi, cũng biết trong lòng con gái đang mưu đồ tính toán gì.

Khuôn mặt Châu Nhã Như gượng gạo, làm nũng, “Anh, có được không?”

Châu Thành Trạch uống hớp trà Long Tĩnh, đặt ly trà xuống, anh lúc này mới ngẩng đầu, không nhanh không chậm nóii, “Hợp tác với Ngũ thị sớm đã kết thúc, dạo gần đây không có bất kỳ qua lại nào.”

“Cái gì? Sao lại như vậy?” Châu Nhã Như hết sức thất vọng.

“Anh trai con hai tháng trước đã trả hết khoản vay cho Ngũ thị rồi, nha đầu à!” Châu Mặc Sinh cười trêu chọc, nhìn thấy con gái cau mày, cảm thấy rất dễ thương.

Nghe được câu nói này, tay Cố Hiểu Thần cầm chặt ly trà, chiếc cốc thiếu chút nữa từ trong tay cô rơi xuống. May mắn thay cô đã nhanh chóng phục hồi tinh thần, nên mới không đập ly trà xuống đất. Nhưng nước trà trong ly lại toé ra ngoài một ít, dính vào mu bàn tay cô, bồn chồn cuộn trào trong lòng cô còn mãnh liệt hơn nước trà toé lên này.

Cái gì? Anh ta đã trả hết khoản vay cho Ngũ thị rồi?

“Hiểu Thần?” Lâm Phân hoài nghi hỏi, lấy khăn giấy lau giúp cô.

“Con……… con không sao……….. xin lỗi, con đi trước đây.” Cố Hiểu Thần chỉ cảm thấy tâm phiền ý loạn, đột ngột đứng dậy, liền nói tiếng “xin lỗi”, cất bước lớn vội vàng rời đi.

“Hiểu Thần?” Lâm Phân vô cùng kinh ngạc gọi.



Mày kiếm Châu Thành Trạch cau lại, đáy mắt loé ra tia sáng.

“Dì Phân, sức khoẻ của dì tốt hơn chưa?” Châu Nhã Như khịt mũi một tiếng, chuyển đến bên cạnh Lâm Phân.

“Tốt hơn rồi.” Lâm Phân hơi mỉm cười, nhưng đang lo lắng, đứa con đó sao vậy?

Ra khỏi biệt thự Châu gia, Cố Hiểu Thần bắt taxi. Ngồi trong xe, cả người cô rối ren. Châu Thành Trạch đã trả xong khoản vay, nhưng tại sao cô không biết gì? Còn luôn bị lừa bịp từ trong xương tuỷ? Ngũ Hạ Liên thì sao, anh ấy tại sao không nói gì? Thậm chí còn tiếp tục ở cùng cô, thực hiện hợp đồng giao hẹn đó?

Đồng thời bất an suy nghĩ, nhưng lại có một mùi vị khác xuất hiện trong tim.

Cô vội vàng về căn hộ Yinshen Mansion, phát hiện không có người nào ở đó. Đành phải lấy điện thoại ra bấm dãy số của anh, ngây người nghĩ rồi lại nghĩ, vẫn không nhịn được ấn nút quay số.

Nhưng, đầu điện thoại bên kia truyền đến giọng nữ khiến tim cô trầm xuống, “Xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi hiện đã tắt máy………..”

***

Một ngày lại một ngày trôi qua, Cố Hiểu Thần chỉ ngẩn ngơ mù mịt.

Tết nguyên đán đang đến gần, công ty bắt đầu kỳ nghỉ bảy ngày.

Nhưng vẫn không có tung tích gì của Ngũ Hạ Liên.

Từ lúc tạm biệt ở sân bay, anh giống như đã bốc hơi khỏi nhân gian. Không người nào biết anh đã đi đâu, cũng không có người nào biết anh đến cùng đã xảy ra chuyện gì. Người duy nhất có thể biết sự thật có lẽ chỉ có Ngũ Hạo Dương, nhưng Cố Hiểu Thần lại không thể mở miệng hỏi được.

Cô nên dùng thân phận gì để hỏi, ngay cả bản thân mình cũng cảm thấy không có cách nào thuyết phục được.

Mãi đến một ngày trước kỳ nghỉ, Cố Hiểu Thần từ lời bàn tán của đồng nghiệp nghe được thông tin, “Liên thiếu gia đến công ty rồi!”

Đột nhiên, tim đập nhanh nửa nhịp.

Anh ấy về rồi? Cố Hiểu Thần cầm văn kiện, đứng yên tại chỗ ngây ngốc.