Đối Kháng Hoa Tâm Chủ Thượng
Lời nói của Châu Thành Trạch cứ quanh quẩn trong đầu, vẫn cứ khiến cô cảm thấy sợ hãi, tim đập nhanh. Vừa nghĩ đến lúc nãy cô còn đánh anh ta một bạt tai, tay vậy mà âm ỉ cảm thấy đau, giống như chạm phải đồ gì đó không nên chạm. Chỉ là chuyện đã thành ra thế này rồi, có hối hận cũng không kịp nữa, càng không thể quay ngược thời gian lại được.
Cố Hiểu Thần ngồi phòng làm việc, đặt bút trong tay xuống, ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Trời xanh mây trắng, bầu trời tháng hai hiếm khi đẹp đến như vậy.
Cô thu hồi tầm mắt, lại tiếp tục vùi đầu vào công việc.
Trong lúc không hề hay biết gì, sắc trời đã dần dần u ám.
Cố Hiểu Thần bắt đầu thu dọn đồ đạc để tan làm, lúc đi ra khỏi cửa bộ phận làm việc, các nhân viên đã đi gần hết. Rẽ qua hành lang, lại nhìn thấy Diêu Vịnh Tâm đang đi đến phía cô. Cô bước chậm lại một chút, nghĩ rằng đã là giờ tan làm, nhẹ giọng chào, “Chị Vịnh Tâm.”
“Thật đúng lúc, vậy cùng nhau đi nhé.” Diêu Vịnh Tâm cởi mở mỉm cười, hai người cùng nhau đi về phía thang máy.
Đi thang máy xuống dưới tầng, Diêu Vịnh Tâm trong lúc vô tình liếc mắt, thấy Cố Hiểu Thần cúi đầu cau mày, vẻ ngẩn ngơ mơ màng, tựa như đang phải chịu rất nhiều lo âu. Cô có chút nghi ngờ, giọng điệu dường như thờ ơ nói, “Sao vậy? Gần đâu có nhiều chuyện không vui à?”
“Hả? Không có.” Cố Hiểu Thần ngẩng đầu lên, nhìn sang đôi mắt đẹp chân thành của cô ấy.
“Nếu như có chuyện gì không vui, cô có thể nói với tôi. Như vậy thì chuyện không vui sẽ giảm đi một nửa.” Diêu Vịnh Tâm lắc đầu, giống như một người chị cả.
“Thật sự là không có.” Trong lòng Cố Hiểu Thần liền cảm thấy ấm áp, nhìn cô ấy mỉm cười, “Chị Vịnh Tâm, cảm ơn chị.”
“Nếu như thật sự không có gì, vậy thì tốt.” Diêu Vịnh Tâm không tiếp tục truy hỏi nữa, cũng không có ý miễn cưỡng.
“Ting-------------” Thang máy đến tầng trệt, hai người một trước một sau đi ra.
Vừa mới đi ra khỏi cao ốc, hai người chậm rãi ngẩng đầu, phía trước có một chiếc xe đỗ chờ ở bên đường khiến Cố Hiểu Thần sợ hãi.
Đó là xe của Châu Thành Trạch! Tay Cố Hiểu Thần nắm chặt túi đeo.
Nhưng người trong xe không xuống xe, vẫn yên lặng ngồi đợi như cũ.
“Hiểu Thần, tôi tiễn cô một đoạn. Cô ở đây đợi tôi.” Diêu Vịnh Tâm chuẩn bị đi lấy xe, Cố Hiểu Thần vội vàng trả lời, “Chị Vịnh Tâm, không tiện lắm, hôm nay tôi còn phải đi chỗ khác.”
“Hoá ra là như vậy, vậy tôi không tiễn nữa. Cô đi đường tự mình bảo trọng.” Diêu Vịnh Tâm vẫy tay, nói lời cáo biệt với cô ở cửa cao ốc.
Đợi sau khi Diêu Vịnh Tâm đi rồi, cửa chiếc xe kia mới từ từ bị người mở ra.
Châu Thành Trạch mặc áo sơ mi màu trắng, áo len lông cừu kẻ ô, áo khoác ngoài màu đen. Trên người anh mang theo mùi vị của dòng dõi thư hương, mắt kính gọng bạc che đi đôi mắt sắc bén và và vẻ sắc sảo, càng làm cho khuôn mặt tuấn dật lịch thiệp của anh thêm mấy phần khí khái nho nhã.
Cố Hiểu Thần không muốn tranh luận cùng anh ta ở đây, đi đến chào, “Châu tiên sinh, có chuyện gì?”
“Dì Phân bệnh rồi.” Châu Thành Trạch vừa mở miệng, khiến cả người Cố Hiểu Thần ngây ra.
***
Ngồi trong xe đến biệt thự Châu gia, Cố Hiểu Thần hỏi, “Bệnh bao lâu rồi?”
Châu Thành Trạch nắm vô lăng, trầm thấp nói, “Đã mấy ngày.”
“Vậy tại sao không nói cho tôi biết!” Cố Hiểu Thần vừa tức lại vừa gấp.
Châu Thành Trạch im lặng, quay đầu nhìn cô một cái, “Bà ấy không muốn em lo lắng. Với lại cũng không biết em đã đi đâu.”
Cố Hiểu Thần nghe thấy anh nói như vậy, càng phêm ảo não tự trách, “Sao lại bị bệnh, mà bị bệnh gì?”
“Cảm lạnh thôi, lúc trước còn sốt cao không hạ.” Châu Thành Trạch nói, “Nhưng mấy ngày nay đã hạ sốt rồi, em đừng gấp.”
Một đường im lặng, không ai nói thêm câu nào nữa.
Vội vàng đến biệt thự Châu gia, Cố Hiểu Thần được Châu Thành Trạch dẫn lên lầu. Cô đi vào phòng ngủ, nhìn thấy Lâm Phân đang nằm ngủ trên giường. Nữ y tá ở một bên chăm sóc cho bà, trên mu bàn tay bà vẫn còn đang truyền nước, vốn dĩ vẻ mặt rạng rõ nay đã còn tồn tại, nguyên nhân là bởi vì bị bệnh, bà nhợt nhạt gầy đi rất nhiều, tinh thần xem ra cũng không tốt lắm, hơi yếu ớt.
“Châu thiếu gia.” Nữ y tá nhẹ giọng chào.
Châu Thành Trạch lập tức dùng tay ra hiệu, nữ y tá gật đầu rời đi. Anh nhìn Cố Hiểu Thần một cái, chỉ xoay người lui ra khỏi phòng. Cửa nhẹ nhàng đóng lại, Cố Hiểu Thần nhìn Lâm Phân nằm trên giường, đột nhiên cảm thấy đau lòng. Mấy năm nay, Lâm Phân mỗi lần bị bệnh, cô đều không thể túc trực bên cạnh bà.
Được nửa buổi, Cố Hiểu Thần mới cất bước đi đến ngồi xuống mép giường.
Cô cẩn thận nhẹ nhàng nắm lấy tay Lâm Phân, không dám dùng sức, không muốn làm bà ấy tỉnh giấc. Cho dù dường như là đang nhìn mẹ, nắm tay mẹ, nhưng cũng đều là một mong ước xa xỉ, cô không thể quá lưu luyến.
Cái gì đó từ mắt kính trượt xuống, rơi trên ngón tay Lâm Phân.
Cố Hiểu Thần vội vàng gạt đi nước mắt, còn Lâm Phân từ trong sâu thẳm tỉnh dậy. Nhìn thấy Lâm Phân đã tỉnh, cô vội vàng gọi, “Mẹ, mẹ sao rồi? Có chỗ nào không thoải mái không?”
“Hiểu Thần……….” Lâm Phân hơi ngạc nhiên, đôi mắt lại có chút vui mừng. Vẻ mặt ủ rũ kia dần dần sáng lên, nhẹ nắm lấy tay cô.
Cố Hiểu Thần giúp Lâm Phân ăn được một ít, lại tự tay đút thuốc cho bà. Nói chuyện một lúc, thuốc dần dần có tác dụng, mí mắt của Lâm Phân nặng trĩu, xem ra là muốn ngủ. Bà nắm tay Cố Hiểu Thần, nhẹ giọng thì thào, “Hiểu Thần, mẹ biết con không thích Châu gia. Sau này, nếu thực sự không muốn đến, vậy thì không cần miễn cưỡng nữa.”
“Con chịu ấm ức rồi……….. con ngoan…………” Giọng nói của Lâm Phân càng lúc càng nhỏ, cuối cùng trở thành tiếng thở đều đều.
Cố Hiểu Thần chăm chú nhìn bà, nhìn bà rất lâu, lúc này mới buông tay bà ra.
Đi ra khỏi phòng, Châu Thành Trạch đứng ở ngoài hành lang, dường như không muốn làm phiền bọn họ, nên cũng không đi vào.
“Cảm ơn anh đã nói cho tôi biết. Tạm biệt.” Cố Hiểu Thần nhẹ giọng nói, đi xuống dưới tầng.
Châu Thành Trạch muốn nắm lấy tay cô, nhưng lại không dám manh động như trước nữa. Chỉ đi theo phía sau cô, tiễn cô rời khỏi. Vừa đi ra khỏi biệt thự, Cố Hiểu Thần vừa định mở miệng, Châu Thành Trạch đã nói, “Ngày mai, anh đến đón em. Mấy ngày này em ở cùng dì Phân nhiều một chút.”
“Châu tiên sinh không cần đến đón tôi. Tôi có thể tự mình bắt xe.” Cố Hiểu Thần nói xong, xoay người đi về phía cửa cổng. Giọng nam trầm thấp của Châu Thành Trạch từ phía sau truyền đến, trống rỗng xa xôi, “Hay là phương thức bày tỏ của anh không đúng, nhưng, gả cho anh, không tệ như em nghĩ đâu.”
Ra khỏi Châu gia, Cố Hiểu Thần ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm.
Người mất tích kia, lại đi đâu rồi.