Đối Kháng Hoa Tâm Chủ Thượng
Kỳ nghỉ Tết nguyên đán kéo dài bảy ngày, công ty từ trên xuống dưới đang làm những công việc giao nhận cuối cùng. Trong bộ phận đầu tư cũng như vậy. Chỉ là Cố Hiểu Thần lại có chút mất hồn, trong tay cầm một phần văn kiện báo cáo, cô đã xem cả mười phút rồi. Nhưng mà báo cáo vẫn ở trang đầu tiên, ánh mắt cô trống rỗng không có tiêu cự, không biết là đang nhìn ở chỗ nào.
Có lẽ anh ấy sẽ đi ngay, sau đó không biết bao lâu nữa mới quay trở lại công ty, mới có thể gặp mặt.
Có lẽ cô về căn hộ Yinshen Mansion, buổi tối có thể đợi được anh ấy.
Có lẽ………… hai loại khả năng cứ quấn lấy Cố Hiểu Thần, khiến cô không biết chọn cái nào.
Đến cùng là nên làm thế nào?
“Reng reng-----------” Tiếng chuông điện thoại vang lên, Cố Hiểu Thần còn đang suy tư chợt giật mình.
Cô vội vàng nhận điện thoại, nghe thấy Ngũ Hạo Dương quát, “Thư ký Cố, cô đến đây một lát?”
Tiếng nói vừa phát ra, điện thoại đã bị cúp.
Cố Hiểu Thần đành phải đặt văn kiện trong tay xuống, đứng dậy đi về phía văn phòng phó tổng. Đi đến trước mặt Ngũ Hạo Dương, cô lên tiếng “Phó tổng”, Ngũ Hạo Dương lại quẳng một phần văn kiện đến trước mặt cô, khuôn mặt ngang ngạnh, kiêu căng như cũ, trầm giọng nói, “Văn kiện này cần gấp, cô đi đưa cho Hạ tổng ký tên.”
“Vâng. Phó tổng.” Cố Hiểu Thần nghe thấy anh nói như vậy, trong lòng liền vui mừng. Cô cầm văn kiện lên, xoay người đi ra khỏi văn phòng.
Bây giờ cô đã có lý do quanh minh chính đại để có thể đi gặp anh rồi!
Ngũ Hạo Dương nhìn chằm chằm bóng lưng cô rời đi, trong lúc buồn chán cầm bút chơi đùa xoay trên tay. Đột nhiên nắm chặt bút lại, lông mày chợt cau, nhưng dường như là thở dài bất lực.
***
Cố Hiểu Thần đi thang máy đến tầng cao nhất, đi đến phòng trợ lý hỏi thăm. Từ sau khi Hạ Viện từ chức, vị trí thư ký tổng tài đến nay vẫn để trống. Các vấn đề liên quan đều được giao cho hai vị trợ lý. Vì đã làm việc ở đây một thời gian, hai người trợ lý nhìn thấy Cố Hiểu Thần ngược lại rất nhiệt tình, “Thư ký Cố, cô đợi một chút.”
Trợ lý gọi điện thoại trực tiếp vào văn phòng tổng tài, cung kính hồi báo, “Liên thiếu gia, phó tổng sai thư ký Cố đưa văn kiện đến.”
“Cho cô ấy vào.” Giọng nam trầm thấp của Ngũ Hạ Liên truyền qua điện thoại, không có nửa điểm thăng trầm.
Cố Hiểu Thần nắm chặt văn kiện trong tay, căng thẳng. Cô đi đến trước văn phòng, hít thật sâu, lúc này mới gõ cửa rồi mở ra. Không khí có chút ấm áp liền phả vào người cô, cô cúi đầu đưa tay đóng cửa lại.
Đột nhiên phát hiện, mình vậy mà có chút không dám đối mặt với anh.
Cố Hiểu Thần chậm rãi ngẩng đầu, cuối cùng đã nhìn thấy thân hình của anh.
Ngũ Hạ Liên ngồi ngay ngắn trên ghế, bút trong tay đang ký tên hết văn kiện này đến văn kiện khác. Mất tích mấy ngày, cộng với kỳ nghỉ trước đó, công văn của công ty sớm đã chất thành núi. Anh một thân tây phục màu đen, thậm chí ngay cả áo sơ mi cũng màu đen, tóc đen che đi khuôn mặt, nhìn không thấy nét mặt của anh. Chỉ có túi trên bên trái áo vest có cài một chiếc khăn tay màu trắng, rất thân sĩ.
Màu trắng đó vô cùng nổi bật.
Màu đen ngột ngạt như vậy làm cho Cố Hiểu Thần nhìn thấy cũng có chút bức bối.
Anh cũng không ngẩng đầu lên, chỉ chăm chăm vào công việc, trực tiếp phớt lờ cô.
Cố Hiểu Thần cuối cùng cũng đi đến trước bàn làm việc, nhẹ giọng nói, “Liên thiếu gia, phó tổng nói tôi đem phần văn kiện này để anh thẩm duyệt.”
Ngũ Hạ Liên đưa tay về phía trước, ra hiệu cho cô đưa văn kiện. Cố Hiểu Thần giật mình, vội vàng đưa văn kiện cho anh. Anh nhận lấy, mở văn kiện ra xem. Đầu bút máy tuỳ ý bay lượn, ngòi bút viết ra nét chữ rồng bay phượng múa.
“Ra ngoài.” Anh ném văn kiện lên bàn làm việc đến trước mặt cô, lạnh giọng một câu.
Cố Hiểu Thần phiền muộn nhìn chằm chằm văn kiện đã ký xong, hoàn toàn ngây người.
Anh lạnh nhạt như vậy, dường như lại quay về như trước kia, không có nửa điểm thay đổi. Anh vẫn là anh, nhưng mà con người biết cười đó, biết ăn vạ đó, con người độc đoán quát lớn đó, người đó biết trêu chọc giống như một đứa trẻ đó………. con người đó của anh, đột nhiên lại không thấy nữa rồi.
Mấy ngày đó, thật sự giống như mộng cảnh.
Bây giờ tỉnh mộng rồi, tất cả đều trở lại điểm ban đầu.
Sớm đã biết sẽ là như vậy, nhưng sao vẫn cảm thấy trong lòng khó chịu.
Cô không nên có tim, không nên không nên không nên. Cố Hiểu Thần cắn chặt cánh môi, muốn khiến bản thân mình tỉnh lại.
“Còn việc gì?” Giọng nam lạnh băng của Ngũ Hạ Liên lần nữa vang lên, có chút nóng nảy.
Cố Hiểu Thần do dự nửa buổi, tay nhẹ nắm thành quyền, bình tĩnh điềm đạm mở miệng, “Liên thiếu gia, tôi muốn hỏi anh một chuyện.”
“Nói.” Anh phun ra một chữ, lông mày anh khí bắt đầu cau lại.
“Khoản vay của Châu thị có phải là đã trả xong rồi?” Cố Hiểu Thần nói từng chữ từng chữ, đến khi nói xong chữ cuối, đột nhiên phát hiện cả người đã trống rỗng. Sự nghi hoặc ứ đọng ở trong lòng nhiều ngày như vậy, cuối cùng là ở lúc này cũng đã hỏi ra miệng.
Anh không nhanh không chậm ngẩng đầu lên, đôi mắt màu hổ phách thâm sâu, mang theo tia sáng lạnh băng sắc bén. Khuôn mặt đẹp chói mắt, cả người lại càng tẻ nhạt hơn. Khoảng giữa lông mày hơi cau lại, dường như có mấy phần mệt mỏi, lại bị tóc đen tình cờ che đi mất nên không có ai dễ dàng nhận ra.
“Khoản vay của Châu thị, hai tháng trước đã trả xong rồi.” Ngũ Hạ Liên trầm giọng nói, thái độ vô vị tẻ nhạt.
Chuyện này là sự thật……………
Cố Hiểu Thần ấp úng một lúc, có chút khó mà mở miệng, nhưng vẫn nói, “Châu thị nếu đã trả xong khoản vay……… vậy thì………..” cô ngừng lại một chút, phát hiện thật khó khăn để nói hết mấy lời này, “Tại sao không nói cho tôi biết……….”
“Bây giờ em không phải đã biết rồi sao.” Anh rút điếu thuốc, đặt lên môi châm lửa.
“Nhưng……..” Cố Hiểu Thần có chút hỗn loạn, ánh mắt cô nhìn chằm chằm anh, không lưu loát nói, “Nhưng giao ước đã đến hạn rồi.”
Ngũ Hạ Liên phun ra một vòng khói, làn khói trắng khiến tầm nhìn hơi mờ mịt, khuôn mặt xinh đẹp trắng nõn của cô cũng như thật như ảo, cách rất xa ngoài tầm với. Ngón tay kẹp điếu thuốc, âm u nói, “Thực sự là đã đến hạn.”
“Anh……….” Cố Hiểu Thần cau mày, nhưng lại nhìn anh không hiểu, “Nhưng anh không phải đã nói, chỉ cần Châu thị trả hết khoản vay, giao ước liền kết thúc sao?”
“Tôi đã nói vậy.” Ngũ Hạ Liên lại hút một hơi thuốc.
Hô hấp đột nhiên hơi gấp.
Cố Hiểu Thần cảm giác được tim mình bị anh bóp trong tay, cô vậy mà lại mong đợi, mong đợi sẽ nghe được cái gì đó. Giằng co một lúc lâu, anh sâu xa mở miệng, lời nói giống như một cú đâm sắc bén về phía cô, “Tôi cho rằng sau khi đi nghỉ phép về, thì đã kết thúc rồi.”
Ong ong, bên tai dường như có cái gì đó vang lên không dứt.
Cố Hiểu Thần mở to mắt, khuôn mặt của anh lạnh lùng nghiêm nghị đập vào đáy mắt, chỉ có cái lạnh thấu xương tập kích đến.