Đối Kháng Hoa Tâm Chủ Thượng
Tối thứ hai, Ngũ Hạo Dương đãi tiệc, các thành viên trong tổ dự án cùng nhau đi ăn mừng. Ngũ Hạo Dương ngồi ở một bên uống rượu, cùng nữ nhân viên xinh đẹp đoán câu đố. Cố Hiểu Thần ngồi im lặng, nhìn mọi người chơi vui vẻ. Gần đến mười giờ, buổi tiệc ăn mừng này mới kết thúc, mọi người về nhà.
Ra khỏi KTV, Ngũ Hạo Dương đi về phía Cố Hiểu Thần, trầm giọng nói, “Tôi đưa cô về.”
Ánh mắt mọi người quét qua, Cố Hiểu Thần có chút xấu hổ. Ngồi trong xe Ngũ Hạo Dương về nhà, trên đường cũng không nói lời nào. Đến khi xuống xe, cô mới nói tiếng “cảm ơn”. Ngũ Hạo Dương cái gì cũng không nói, lái xe chạy đi. Cố Hiểu Thần vừa xoay người, lại nhìn thấy Dư Hồng đứng ở chỗ không xa.
Dưới ánh đèn, nụ cười của Dư Hồng hiện lên có chút gian xảo, một bộ dạng “bị tôi bắt quả tang rồi nhé”.
“Ồ, tìm được người đàn ông không tồi. Chiếc xe đó rất đắt.” Dư Hồng ôm Cố Hiểu Thần đi về phía chung cư, trên người cô ấy mang theo chút mùi rượu và mùi thuốc lá.
Cố Hiểu Thần nhẹ giọng giải thích, “Không phải đâu. Anh ta là phó tổng của công ty. Tuần trước lấy được một hạng mục, hôm nay mọi người cùng nhau đi ăn mừng. Chỉ là tiện đường, nên đưa mình về thôi.”
Dư Hồng nghe thấy cô ấy nói như vậy, cũng không trêu chọc nữa. Làm bạn bè nhiều năm như vậy, cô dĩ nhiên biết cô ấy sẽ không nói dối.
Với lại đối với phụ nữ mà nói, nếu như là đang yêu, ánh mắt đó nhất định sẽ khác.
Cố Hiểu Thần dìu cô ấy đi loạng choạng, lo lắng nói, “Hồng Hồng, uống rượu ít thôi, hút thuốc ít lại, không tốt cho sức khoẻ đâu.”
“Được, cậu đừng nhắc đến nữa.” Dư Hồng lầu bầu, vỗ cô nói, “Tỷ tỷ tự biết mà.”
Hai người dựa vào nhau đi vào toà nhà.
Dư Hồng lần này trở về ở lại nhiều ngày. Mỗi ngày sau khi về nhà, hai người cùng nhau ăn cơm, cùng nhau xem ti vi, cùng nhau tán gẫu. Thường trong lúc này, Cố Hiểu Thần sẽ nghĩ đến Ngũ Hạ Liên. Anh ấy ở một mình đúng không. Cho dù ở cùng một công ty, nhưng cũng không gặp mặt một lần.
Mấy ngày sau, Cố Hiểu Thần không nhịn được gọi điện cho anh.
Đã là giờ tan làm, cô ngồi trong phòng làm việc cầm điện thoại di động, nghe thấy đầu bên kia đã bắt máy, căng thẳng nói không nên lời.
Nhưng đầu bên kia lại truyền đến giọng phụ nữ, “Thư ký Cố phải không?”
Cố Hiểu Thần hoảng loạn, “Y tiểu thư.”
“Liên bây giờ không tiện nghe máy. Thư ký Cố có việc gì không? Tôi có thể chuyển lời giúp cô.” Y Lâm dịu dàng hỏi.
“Không có chuyện gì lớn. Chỉ là một chút chuyện nhỏ của công ty. Thật xin lỗi. Không quấy rầy nữa. Tạm biệt.” Cố Hiểu Thần thậm chí còn không biết mình đang nói gì, nhịp tim bỗng chốc đập loạn, tuỳ tiện nói đại mấy câu rồi cúp máy.
Hoá ra anh ở cùng Y Lâm tiểu thư.
Đang ngẩn ngơ mất hồn, một hồi chuông điện thoại di động vang lên.
Cố Hiểu Thần cho là anh gọi lại, trong lòng chợt căng thẳng. Cầm lên nhìn thoáng qua, trên màn hình điện thoại hiển thị dãy số của Châu Thành Trạch.
“Alo.” Cố Hiểu Thần lịch sự nhận cuộc gọi.
“Qua mấy ngày nữa chính là tiệc sinh nhật của Châu Nhã Như, dì Phân nói em sẽ đến.” Châu Thành Trạch nói.
Tiệc sinh nhật? Cố Hiểu Thần hoàn hồn, lại u sầu sao mình lại quên mất chứ. Cô cau mày nói, “Châu tiên sinh, tôi sẽ đến.”
Châu Thành Trạch ở đầu điện thoại bên kia im lặng, trầm giọng nói tiếp, “Tôi dạo này không ở Hồng Kông.”
Cố Hiểu Thần “ừ” một tiếng, nhưng chuyện này có liên quan gì đến cô?
“Gặp ở buổi tiệc.” Châu Thành Trạch thấp giọng nói, dặn dò một câu, “chú ý nghỉ ngơi”, rồi sau đó cúp điện thoại.
Cuộc gọi này vừa mới kết thúc, lại có một cuộc khác gọi đến. Tưởng chừng như đường dây hotline.
Cố Hiểu Thần không để tâm, chỉ cho rằng lại là Châu Thành Trạch. Nhưng dãy số có hiển thị tên, khiến cả người cô liền ngây ra. “Ngũ Hạ Liên” ba chữ này không ngừng nhấp nháy trên màn hình, thôi thúc cô nhận điện thoại. Cô hoang mang ấn nút nhận, đưa lên tai nghe.
“Có chuyện gì?” Giọng nam tràn đầy từ tính của anh liền vang lên bên tai cô, cô ấp úng không biết phải nói gì. Kết quả là nửa ngày mới bật ra được một câu, “Rau trong bếp em quên chưa cất vào tủ lạnh.”
Đầu điện thoại bên kia bỗng chốc im bặt không tiếng động, chợt truyền đến một câu, “Em vừa mới nói chuyện điện thoại với ai?”
“Bạn học cấp hai của em.” Cố Hiểu Thần lặng xuống, chỉ sợ anh lại tra hỏi nên dứt khoát mở miệng trả lời anh.
“Ừ.” Anh thờ ơ đáp một tiếng, không nói thêm gì nữa rồi cúp điện thoại.
Tại hồ bơi nước nóng trong nhà của câu lạc bộ giải trí, bể tắm rộng hơn một trăm mét vuông, trang hoàng cực kỳ cao cấp. người đàn ông tóc đen, mắt đen lộ ra bộ ngực cường tráng. Ngũ Hạ Liên dựa vào thành hồ, đem điện thoại di động đặt qua một bên, nhắm mắt mắng, “Sau này không được phép nhận điện thoại của tôi nữa. Nghe rõ chưa?”
Giọng điệu của anh có chút không vui.
Y Lâm đang giúp anh bóp vai, đột nhiên nghẹn ngào. Cô sửng sốt, giống như chưa có chuyện gì xảy ra, cười nói, “Liên, sau này sẽ không như vậy nữa, là em không đúng.”
Cố Hiểu Thần? Cô gái đó………….
***
Tan làm về nhà, Cố Hiểu Thần vừa mới dùng chìa khoá nhét vào ổ khoá, cửa đã bị người bên trong mở ra. Cô giật mình nhìn cửa mở, Dư Hồng cười rất vui vẻ với cô. Cố Hiểu Thần còn chưa kịp mở miệng, Dư Hồng đã nhanh chóng đưa tay ôm lấy cô, hỏi giống như bức cung, “Nhanh thành thật giải thích cho tỷ tỷ, vị Châu tiên sinh kia là ai? Có phải chính là phó tổng của các cậu không?”
Châu tiên sinh? Trong đầu Cố Hiểu Thần hiện ra một người, chỉ có anh ta họ Châu.
“Sao vậy?”
Dư Hồng chỉ về phía phòng khách, tặc lưỡi nói, “Cái đầm đó thực sự rất đẹp. Bộ đó là mẫu mới nhất của Pháp năm nay, mà nó còn là phiên bản giới hạn. Ai vừa không tiếc lại vừa có tâm như vậy?”
Cố Hiểu Thần nhìn theo hướng ngón tay của Dư Hồng, nhìn thấy trên bàn trà phòng khách đặt một hộp quà tinh tế. Cô đi đến gần xem, trong hộp quà là một chiếc đầm lụa dài màu saphire bồng bềnh. Thiết kế một đoá hoa lớn trên ngực cực kỳ gây chú ý, dáng hoa đang nở vô cùng đẹp đẽ. Chỉ cần nhìn là biết hàng hiệu, nghĩ thôi cũng biết là rất đắt đỏ.
Cố Hiểu Thần cầm tấm thiệp lên nhìn, trên đó viết: Mặc đến dự tiệc. Ký tên: Châu.
Nét bút cứng cáp. Xem ra đây là tự viết.
“Mặc đến dự tiệc. Thật bá đạo.” Dư Hồng nói lẩm bẩm, đột nhiên từ sau lưng lấy ra một đôi giày cao gót màu ngọc trai xinh đẹp, “Phối cùng đôi giày này đi.”