Đối Kháng Hoa Tâm Chủ Thượng

Chương 159: Chỉ Cần Tin Tưởng




Buổi tối, hai người ngủ trên cùng một chiếc giường. Lúc nói chuyện phiếm, lại nhớ đến trước đây, Cố Hiểu Thần và Dư Hồng lúc đó mới hai mươi tuổi, thật trẻ trung và hạnh phúc. Chỉ là khi nhớ lại, vậy mà lại cảm thấy có chút xa vời. Nhưng lại giống như mới ngày hôm qua.

“Hiểu Thần, cậu vẫn giữ liên lạc với dì chứ?” Dư Hồng quay lưng về phía cô, nhẹ giọng thì thầm.

Cố Hiểu Thần “ừ” một tiếng, nhàn nhạt nói, “Có.”

“Mặc dù dì đã kết hôn, nhưng mình biết dì nhất định rất nhớ cậu.” Giọng của Dư Hồng từ sau tai truyền đến, vô cùng xa xôi nhưng làm cho Cố Hiểu Thần cảm thấy ấm áp.

Cố Hiểu Thần quay người qua, nhìn bóng lưng Dư Hồng “ừ” một tiếng.

Dư Hồng cả người bỗng giật mình, sau đó chầm chậm quay người lại. Cô âu yếm vỗ Cố Hiểu Thần, giục một tiếng “Ngủ đi.”

Dư Hồng và Cố Hiểu Thần từ lúc trở thành bạn đến giờ chưa từng đến nhà Cố Hiểu Thần chơi. Cho nên cũng không gặp qua Lâm Phân - mẹ của cô. Chỉ là bình thường hay nghe Cố Hiểu Thần nhắc đến, mỗi lần Cố Hiểu Thần nói đến Lâm Phân, trong mắt Dư Hồng đều loé ra một tia sáng, loại tia sáng khao khát đó khiến trái tim người ta run lên.

Cố Hiểu Thần sau đó mới biết, gia đình của Dư Hồng tan vỡ, cô ấy sống cùng bà ngoại.

Nên cô hiểu rất rõ Dư Hồng đối với gia đình có một loại khát vọng đặc biệt.

Mùa hè năm đó, mùa hè năm mười tám tuổi đó.

Những cột mốc quan trọng trong cuộc đời chỉ mới bắt đầu, Lâm Phân không ở bên cạnh cô nữa. Và Dư Hồng cũng bắt đầu đi đây đi đó, thỉnh thoảng mới đột ngột xuất hiện, tạo cho cô một sự bất ngờ. Cố Hiểu Thần không nói với cô ấy, mẹ của cô đã kết hôn với ai. Dư Hồng cũng không chủ động hỏi chuyện Lâm Phân. Đây là chuyện trong lòng hiểu là được.

Có lẽ sự im lặng này cũng là một loại quan tâm.

Cô không nói, cô ấy cũng không hỏi, nhưng vẫn luôn biết. Đó là một sự hiểu ngầm ăn ý.

Chỉ cần tin tưởng, ngày mai của ngày mai sẽ tràn ngập ánh nắng mặt trời.

***



Cố Hiểu Thần tạm thời chuyển về nhà, cuối cùng cũng gặp được Ngũ Hạ Liên tại cuộc họp thứ hai hàng tuần, anh vẫn giống như trước, bộ dạng lầm lì tẻ nhạt. Cô trong lúc vô tình ngẩng đầu lên, thoáng thấy một bên khuôn mặt anh tuấn của anh, lại nghĩ đến tính trẻ con của anh. Trong phút chốc khiến khoé miệng cô cong lên, trong lòng tràn đầy vui vẻ.

“Bộ phận đang phát triển hệ thống BNW mới, sự ra đời của hệ thống mới sẽ mang lại rất nhiều lợi ích hoàn toàn mới cho Ngũ thị. Theo khảo sát, gần 70% người dân Hồng Kông chọn………..” Vị chủ quản nào đó đang báo cáo, giọng nam hăng say nói.

Ánh mắt Ngũ Hạ Liên thờ ơ nhìn về phía góc, nhìn thấy cô đang cúi đầu mỉm cười. Làn da trắng mịn, khuôn mặt gượng gạo, lộ rõ vẻ khoái chí, nhưng không biết là bởi vì ai.

Bỗng nhiên, anh không vui cau mày.

Sau cuộc họp, Ngũ Hạ Liên đứng dậy ra khỏi phòng họp.

Ngũ Hạo Dương vẫn ngồi yên tại chỗ, nhìn mọi người lần lượt rời đi, cũng không có ý định rời đi. Đợi đến khi người đã gần như đi hết, anh ta lúc này mới có động tác. Vừa mới ngẩng đầu, bóng dáng xinh đẹp của Diêu Vịnh Tâm cầm văn kiện lướt qua tầm mắt, rời đi trước một bước.

“Hiểu Thần, trưa nay có rảnh không?” Ngôn Húc Đông đi đến bên cạnh Cố Hiểu Thần, trầm giọng hỏi.

Cố Hiểu Thần hoài nghi quay đầu nhìn về phía anh rồi gật đầu.

Bận rộn cả một buổi sáng, đợi đến lúc trưa, Ngôn Húc Đông quả nhiên đi đến bộ phận đầu tư. Cố Hiểu Thần cũng tạm thời hoàn thành công việc, cùng Ngôn Húc Đông đi xuống dưới tầng. Hai người đi đến một nhà hàng gần đó, gọi mấy món ăn. Trong lúc đang ăn, Ngôn Húc Đông không nói gì nhiều, chỉ nói vài câu chuyện phiếm không có chủ đề.

Ngôn Húc Đông là người hài hước, nên thỉnh thoảng khiến Cố Hiểu Thần bật cười. Khi anh nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của cô, khoé mắt cũng có ý cười.

Ăn cơm xong, hai người mỗi người một tách cà phê.

Ngôn Húc Đông uống một ngụm, không khỏi cau mày, “Mùi vị không giống với cà phê của em pha.”

“Uống rất ngon mà.” Cố Hiểu Thần cũng uống một ngụm, so sánh rồi nói, hiển nhiên là mùi vị cà phê ở đây ngon hơn.

“Có vài thứ thuộc về cảm giác.” Ngôn Húc Đông sâu xa nói, Cố Hiểu Thần sững sờ, đôi mắt màu nâu của anh chuyển sự chú ý, đột nhiên lại nói, “Giống như thư ký Hạ, cô ấy ở bên cạnh Liên mấy năm như vậy, nhưng cà phê của cô ấy pha không có mùi vị đó.”

Nhắc đến Hạ Viện, Cố Hiểu Thần lúc này mới hiểu Ngôn Húc Đông là bởi vì cô mà đến. Cầm muỗng nhẹ nhàng khuấy, cô nhẹ giọng nói, “Thư ký Hạ, cô ấy đi rồi sao?”

Cô nhớ cuộc điện thoại đó, chắc hẳn là gọi từ sân bay.



“Cô ấy không đi, thì đợi ngồi tù.” Mặt đẹp trai của Ngôn Húc Đông uể oải, luận sự mà nói, “Với tư cách là nhân viên của công ty, với tư cách là thư ký được Hạ tổng tín nhiệm, cô ấy hẳn là phải chịu sự trừng phạt của pháp luật! Hơn nữa, cô ta quá nham hiểm, người phụ nữ nhiều mưu mô như vậy, quá đáng sợ.”

Ánh mặt trời chiếu lên khuôn mặt Cố Hiểu Thần, nước da trắng mịn của cô hiện ra hư vô trong suốt. Đôi mắt sáng vô cùng trong veo, cô cầm tách cà phê lên, nhẹ giọng nói, “Là phụ nữ, cô ấy chỉ yêu một người theo cách riêng của mình. Tuy là cách thức không đúng, nhưng yêu một người sao có thể xem là sai được.”

“Tình yêu của cô ấy quá hẹp hòi!” Khuôn mặt trong sáng của Ngôn Húc Đông lộ ra mấy phần bất mãn, càng giống như đang giúp ai đó bênh vực kẻ yếu.

Cố Hiểu Thần cúi đầu nhìn chằm chằm cà phê trong tách, rồi ngẩng đầu nhìn thẳng anh, môi khẽ động, mỉm cười nói, “Yêu một người, căn bản là ích kỷ. Yêu một người, hoàn toàn không có đúng hay sai.”

Ngôn Húc Đông không tức giận với lời nói của cô, bế tắc nói, “Hiểu Thần, em cứ luôn tha thứ cho người khác như thế này, nhưng người khác không hẳn sẽ cảm kích.”

“Bố em từng nói, cuộc sống vốn không dễ dàng, vui vẻ là quan trọng nhất.” Cố Hiểu Thần điềm đạm nói.

Ngôn Húc Đông vừa nghe thấy câu nói này, đột nhiên im lặng. Nửa buổi sau, anh mới ấm áp nói, “Chiều nay anh phải về Canada, đại khái phải một khoảng thời gian nữa mới có thể quay lại.”

“Về nhà thăm người nhà à?” Cố Hiểu Thần hỏi.

“Ừ.” Ngôn Húc Đông đáp lời.

Cố Hiểu Thần cười, “Đúng là nên ở cùng người nhà nhiều hơn. Giúp em gửi lời hỏi thăm sức khoẻ bác trai bác gái.”

Ngôn Húc Đông hơi gật đầu, khoá chặt khuôn mặt của cô, giống như đã suy nghĩ rất lâu, cuối cùng không nhịn được gọi, “Hiểu Thần.”

“Dạ?”

“Sau khi trở về, anh có chuyện muốn nói với em.” Anh nhìn cô, ánh mắt đó dịu dàng trìu mến, giọng của anh cũng rất dịu dàng.

Cố Hiểu Thần liền ngây người, cô mơ hồ cảm nhận được chuyện anh muốn nói là gì, hoảng hốt suy nghĩ.

“Thời gian không còn nhiều, trở về làm việc thôi.” Ngôn Húc Đông mỉm cười với cô, quay đầu gọi, “Phục vụ, thanh toán.”