Đối Kháng Hoa Tâm Chủ Thượng
Cố Hiểu Thần quay đầu nhìn về phía Dư Hồng, nhẹ giọng nói, “Hồng Hồng, mình không thích đi giày cao gót. Với lại, bộ lễ phục này mình cũng sẽ không mặc.” Cô nói rồi đậy nắp hộp quà lại, trong lòng càng thêm phiền não.
Châu Thành Trạch đến cùng là muốn làm gì?
Sao lại làm ra mấy chuyện vô vị như thế này, cái gì mà tặng quà cơ chứ!
“Dừng dừng dừng! Sao lại không mặc!” Dư Hồng một tay cầm đôi giày cao gót, một tay khoác vai cô, cười dụ dỗ, “Mặc dù đàn ông có tiền không có gì là tốt, nhưng cũng không đại biểu cho tất cả. Nếu đã có người có mắt nhìn chọn cho cậu, vậy cũng nên cho anh ta chút mặt mũi.”
“Buổi tiệc gì vậy?” Dư Hồng đã dự nhiều buổi tiệc lớn có nhỏ có, nên khi nhìn lễ phục cũng có thể biết buổi tiệc rất trang trọng. Có lẽ người đàn ông đó là người nhà giàu, công tử cao môn.
Cố Hiểu Thần gói hộp quà lại cẩn thận, “Một buổi tiệc sinh nhật.”
Dư Hồng “ồ” một tiếng, môi đỏ lầu bầu, “Tiệc sinh nhật của anh ta à? Người đàn ông đó chắc hẳn không phải là xem cậu là bạn nữ đồng hành đấy chứ?”
“Không phải của anh ta, là của em gái anh ta.” Cố Hiểu Thần trong tiềm thức muốn loại bỏ mối quan hệ.
“Sinh nhật em gái của anh ta cũng phải mời cậu đi sao?” Dư Hồng kêu lên, “Chậc chậc, chắc không phải là muốn dẫn cậu đi gặp người nhà đấy chứ?”
Cố Hiểu Thần cười lắc đầu, cũng không giải thích gì thêm, cứ để cô ấy tưởng tượng đi.
“Không tin thì thôi, cảm giác của tỷ tỷ tôi đây rất nhạy đấy.” Trong tay Dư Hồng vẫn cầm đôi giày cao gót, ngồi lên sô pha, “Lễ phục đẹp, giày cao gót đẹp, mặc trên người Hiểu Thần nhà chúng ta, lập tức sẽ biến thành công chúa lọ lem. Lại nghĩ đến bữa tiệc, khi người đàn ông đó nhìn thấy Hiểu Thần nhà chúng ta, chắc chắn sẽ hoàn toàn mê mẩn.”
Cố Hiểu Thần cười rộ lên, không chịu được nói, “Ở đâu có chuyện khoa trương như vậy. Cậu cho rằng mình là cậu sao.”
“Ai nói không có.” Dư Hồng nhìn cô tính toán một chút, “Tỷ tỷ tôi đây sẽ làm thợ trang điểm miễn phí cho cậu, đảm bảo cậu sẽ có một màn biến hình lộng lẫy. Em yêu à, cậu để cho mình phát huy một chút chứ.”
“Nhưng mình không thích mặc những thứ đó.” Cố Hiểu Thần đi vào phòng bếp, cầm tạp dề đeo vào và khéo léo thắt lại.
Dư Hồng thả giày cao gót xuống, nhanh chóng đi đến cửa phòng bếp, “Phải mặc, phải mặc.”
“Không muốn.”
“Phải! Người ta cầu xin cậu đó! Cậu cho người ta một cơ hội đi!”
***
Mấy ngày tiếp theo, Cố Hiểu Thần cuối cùng cũng không chống lại được bản lĩnh quấn người của Dư Hồng.
Năm giờ chiều thứ bảy, Dư Hồng ầm ĩ bắt Cố Hiểu Thần phải mặc bộ lễ phục màu sapphire đó.
Đứng ở trước gương, Cố Hiểu Thần nhìn thấy một bản thân lạ lẫm.
Chiếc đầm thật sự rất xinh đẹp, mặc lên trên người không có chút lỉnh kỉnh dư thừa nào, thanh thoát nhẹ nhàng. Cho dù không muốn thừa nhận, nhưng cũng không thể phủ nhận, ánh mắt của Châu Thành Trạch quả thực là rất tốt. Chỉ là mắt kính gọng đen của cô với bộ lễ phục trên người cô, làm sao nhìn thế nào cũng thấy không hợp, nhìn rất kỳ quái.
Cố Hiểu Thần rất ít khi mặc loại lễ phục này, duy nhất chỉ có một lần chính là ngày cưới của Lâm Phân.
Bộ lễ phục mà cô mặc là bộ của Lâm Phân lúc kết hôn với Cố Thanh, tuy kiểu dáng có hơi cổ điển nhưng cô vẫn thích nó.
“Đẹp. Chiếc đầm rất đẹp.” Dư Hồng hài lòng gật đầu, khom người xuống giúp cô vuốt phẳng đầm, không khỏi trêu ghẹo một câu, “Người đàn ông này thật sự hiểu cậu rất rõ, ngay cả cậu mặc size nào cũng biết.”
Cố Hiểu Thần vội vàng nói, “Mình và anh ta thật sự…………”
“Không quen” hai chữ này còn chưa nói xong, Dư Hồng đã ấn cô ngồi xuống ghế.
“Cậu ngồi xuống cho mình.” Cô ấy cầm một bộ mỹ phẩm, thuần thục bắt đầu ra tay. Cố Hiểu Thần liên tục từ chối, nhưng lại không trốn được cô ấy. Một tay cô ấy tháo kính của cô ra, trực tiếp để qua một bên, không cho cô ấy lấy lại.
Mắt kính vừa tháo ra, trước mắt Cố Hiểu Thần là một mảnh mờ ảo, chỉ nhìn thấy bóng hình uyển chuyển của Dư Hồng lượn lờ qua lại.
“Hồng Hồng, mình………….”
“Cậu đừng nói nữa.” Dư Hồng ngăn cô mở miệng, lầu bầu, “Suốt ngày đeo cái kính gì ấy, lại còn gọng đen, cậu tưởng cậu là bà già ba mươi mấy tuổi à. Mắt đẹp thế này cũng không cho người khác nhìn thấy, còn sắc mặt của cậu nữa, sao giống như không ăn cơm vậy. Thật không biết cậu chăm sóc bản thân mình kiểu gì. Rõ ràng là một cô gái xinh đẹp, vậy mà làm ra bộ dạng thế này. Khiến mình đau lòng muốn chết.”
Dư Hồng vừa lẩm bẩm oán hận, vừa trang điểm cho cô.
Cả hai tiếng đồng hồ, Cố Hiểu Thần ngồi cứng đờ cả người. Cô vẫn luôn nhắm mắt, tay Dư Hồng đưa lên đưa xuống.
“Xong rồi! Thật là một tác phẩm kiệt xuất!” Hai tay Dư Hồng khoanh trước ngực, hài lòng gật đầu.
Cố Hiểu Thần mở mắt, nhỏ giọng nói, “Hồng Hồng, mình không nhìn rõ.”
“Cậu cận ba độ phải không? Mình có kính áp tròng, chẳng qua là chỉ có hai độ, cậu dùng tạm nhé.” Dư Hồng xoay người tìm một lúc, cuối cùng cũng tìm thấy kính áp tròng đeo cho cô, “Ngoan, mở mắt.”
Mắt Cố Hiểu Thần cảm thấy một cơn khó chịu, đau đến nhắm lại, “Không thoải mái.”
“Đừng dụi!” Dư Hồng quát, cầm tay cô không cho cô làm hỏng, “Cậu đeo lần đầu tiên, dĩ nhiên sẽ có chút không thoải mái. Quen rồi sẽ tốt thôi! Còn nữa, ngàn vạn lần đừng dụi mắt! Biết chưa? Được rồi, đi đôi giày này nữa!”
Cố Hiểu Thần nhắm mắt, cảm giác được Dư Hồng đang giúp cô mang giày, cô ngại ngùng nói, “Hồng Hồng, mình tự mang………..”
“Cậu đừng nói nữa, đừng ăn son môi.” Động tác của Dư Hồng nhẹ nhàng, mang giày cao gót vào chân cô ấy. Cô đứng dậy, một tay đỡ Cố Hiểu Thần để cô ấy đứng dậy, “Chậm thôi chậm thôi, cậu trước tiên đừng có mở mắt.”
Dư Hồng đỡ cô đi đến trước cái gương lớn soi được toàn thân, lúc này mới nói, “Được rồi, mở mắt ra đi.”
Cố Hiểu Thần không phải không muốn mở mắt, chỉ là kính áp trong khiến cô khó mà mở mắt.
“Từ từ mở ra, sẽ quen ngay thôi.” Dư Hồng cười dặn.
Cuối cùng Cố Hiểu Thần phải cố gắng mở mắt, trong khoảnh khắc sáng lên, tầm nhìn hơi ngơ ngác đã có chút tiêu cự.
Cô nhìn thấy một bản thân rất khác.
Một đôi mắt to ướt át, phấn mắt màu xanh lam sáng, màu anh đào phơn phớt mô tả hình dáng đôi môi hoàn mỹ. Phối với bộ lễ phục màu xanh sapphire trên người, đôi vai sương chút thơ ngây, nữ tính của cô. Cả người tươi đẹp như vậy, dường như trong lành thoát tục, hệt như một yêu tinh của bầu trời đêm.
Cô chưa bao giờ nhìn thấy bộ dạng này của mình, quả thực đẹp tựa như một người khác.
Người phụ nữ xinh đẹp đó……….. thật sự là cô sao?