Đối Kháng Hoa Tâm Chủ Thượng
Phong Cảnh Tân nghe thấy Ngũ Hạ Liên mở miệng, điềm tĩnh nói, “Ngũ tiên sinh, chúng tôi điều tra tài khoản cá nhân của Cố tiểu thư, phát hiện trong tài khoản của cô ấy gần đây có thêm năm trăm vạn. Hy vọng Cố tiểu thư có thể giải thích rõ ràng nguồn thu nhập này từ đâu mà đến.”
Lập tức, ánh mắt mọi người đổ dồn lên người Cố Hiểu Thần.
Cố Hiểu Thần đang cúi đầu đột ngột ngẩng đầu lên, cảm giác được ánh nhìn những ánh nhìn chăm chú đó, cô nhẹ giọng nói, “Bản thân tôi cũng không biết trong tài khoản của tôi có thêm năm trăm vạn. Tôi không thể giải thích được.”
“Mời Cố tiểu thư theo chúng thôi đến Sở cảnh sát lần nữa.” Thái độ của Phong Cảnh Tân rất nghiêm túc chặt chẽ trong lúc thi hành công vụ.
Cố Hiểu Thần hoang mang đứng dậy, đang chuẩn bị đi cùng với bọn họ. Lúc ngày, có người lao đến trước mặt cô chặn đường cô lại. Ngôn Húc Đông chăm chú nhìn cô, giọng nam trầm mà có lực, động viên nói, “Hiểu Thần, sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu. Em không làm thì chính là không làm. Đừng sợ.”
“Vâng.” Cố Hiểu Thần gật đầu.
Diêu Vịnh Tâm nhìn về phía Phong Cảnh Tân, mỉm cười nói, “Thanh tra Phong, tôi lái xe đưa Cố tiểu thư đến Sở cảnh sát được không. Tôi nghĩ sẽ không có vấn đề gì chứ.”
“Có thể.” Phong Cảnh Tân đáp lời.
Cố Hiểu Thần hiểu đây là Diêu Vịnh Tâm đang bảo vệ mình, từ thang máy xuống đường ra khỏi toà nhà, sẽ có bao nhiêu nhân viên nhìn thấy, e rằng không tránh khỏi lời đồn đại. Nhưng nếu Diêu Vịnh Tâm đi cùng sẽ khiến các nhân viên nghĩ rằng ban lãnh đạo cấp cao của công ty tin rằng cô vô tội.
Hai người cứ như vậy theo Phong Cảnh Tân rời đi.
“Các người từ từ nói chuyện.” Bộ dạng Ngũ Hạo Dương vốn dĩ trông vẫn uể oải, nhưng lúc này động tác lại nhanh nhẹn, bước lớn rời khỏi văn phòng, giống như muốn dành cho bọn họ thời gian thương lượng.
Trong chốc lát, văn phòng chỉ còn sót lại Ngôn Húc Đông và Ngũ Hạ Liên.
Ngôn Húc Đông cau mày nói, “Liên! Chẳng lẽ cậu không tin Hiểu Thần?”
Một cô gái đơn thuần giống một tờ giấy trắng như vậy, khiến người ta muốn gần gũi thân cận. Nhưng sao cậu ta lại không cảm nhận được?
Ngũ Hạ Liên rút cho Ngôn Húc Đông một điếu thuốc, Ngôn Húc Đông đi đến nhận lấy rồi sau đó ngồi xuống phía đối diện. Anh mở bật lửa châm thuốc. Hút sâu một hơi rồi nhả ra một làn khói.
Ngôn Húc Đông nói, “Nếu như tìm không ra chứng cứ chứng minh cô ấy vô tội, vậy cô ấy sẽ phải gánh chịu vết nhơ này.”
Ngũ Hạ Liên trầm lặng hút thuốc, không nói gì.
Mấy ngày tiếp theo, Cố Hiểu Thần mỗi ngày đều tiếp nhận điều tra. Mọi thứ đều khiến cô ấy sắp sụp đổ, đè lên cô khiến cô không thở nổi. Với sự tin tưởng của Ngôn Húc Đông và những người khác, cô mới cảm thấy mình không phải cô đơn chiến đấu một mình.
Nhưng người đó, từ đầu đến cuối đều không nói nửa chữ.
Đến thứ hai, Thẩm Nhược phỏng chừng đang lo lắng bất an nên cuối cùng đã tìm đến Ngôn Húc Đông. Ngôn Húc Đông hỏi nguyên nhân, chỉ biết cô ấy đến đây vì chuyện của Cố Hiểu Thần. Vì vậy anh lập tức dẫn cô lên tầng cao nhất.
“Hạ tổng, Thẩm tiểu thư nói cô ấy biết một vài chuyện.” Đi vào văn phòng, đáy mắt Ngôn Húc Đông như hào quang hội tụ.
“Thật không?” Ngũ Hạ Liên ngưng mắt hỏi.
Thẩm Nhược gật đầu, nhìn thấy khuôn mặt của anh, nghe thấy giọng nói của anh, nhịp tim đột ngột tăng nhanh, lời nói cũng trở nên ấp úng, “Tôi biết một vài chuyện……….”
“Thẩm tiểu thư, ngồi xuống rồi nói.” Ngôn Húc Đông dẫn cô ấy đến sô pha, Ngũ Hạ Liên cũng đứng dậy đi đến sô pha.
“Hôm đó là Lễ Giáng sinh, tôi và mấy người bạn hẹn nhau đi hát karaoke. Trời đã tối, đại khái khoảng sáu giờ, tôi nghĩ đến Hiểu Thần. Vì vậy tôi gọi cho cô ấy, nói cô ấy cũng đến chơi cùng. Hiểu Thần đồng ý, lập tức vội vàng đi đến. Sau khi đến, tôi và các chị em đi nhảy. Lúc đó phát sinh chuyện ngoài ý muốn, chúng tôi bị mấy người đàn ông dây dưa, xảy ra mấy cuộc cãi vã.”
“Lúc này, có người đứng ra, giúp chúng tôi đánh đuổi mấy tên đàn ông kia đi.”
“Mà người đàn ông đó, chính là quản lý của Công ty Sam Đạt – Từ Chí Minh.”
“Tôi cảm thấy rất kỳ lạ. Từ Chí Minh sau khi nhìn thấy Hiểu Thần, thì lại nói giúp chúng tôi cũng như đang giúp người mình. Tôi cho rằng Hiểu Thần và anh ta là bạn cũ, sau đó mới biết anh ta là quản lý của Công ty Sam Đạt. Bọn họ chỉ tiếp xúc qua có một lần. Ngày Noel hôm đó chơi đến gần sáng, tôi và Hiểu Thần cùng nhau đến một khách sạn gần đó ở. Mấy ngày trước, vì muốn cảm ơn Từ Chí Minh đã ra tay giúp đỡ, nên tôi và Hiểu Thần hẹn anh ta đi ăn cơm……”
“Tôi chỉ biết chút chuyện như vậy, không biết có giúp được gì hay không?” Thẩm Nhược thận trọng nhìn về phía hai người, ánh mắt lướt qua Ngôn Húc Đông, rồi dừng lại trên người Ngũ Hạ Liên.
“Từ Chí Minh?” Ngôn Húc Đông lẩm bẩm cái tên này.
Ngũ Hạ Liên lại thấp giọng hỏi, “Buổi tối Noel hôm đó, các cô ở khách sạn cùng nhau?”
Ánh mắt Ngũ Hạ Liên vô tình liếc thấy chiếc nhẫn đeo trên ngón tay của cô ấy. Đó là một chiếc nhẫn ruby, có chút quen mắt. Dường như là nghĩ đến cái gì. Khuôn mặt trầm lặng ngột ngạt đó đột nhiên giãn ra, trầm giọng nói, “Cô có thể về làm việc được rồi.”
“Vâng.” Thẩm Nhược nghe theo đứng dậy, hơi gật đầu với hai người rồi rời đi.
“Tôi biết ngay chính là Công ty Sam Đạt mà.” Ngôn Húc Đông đã nhận định đây chính là kẻ giở trò quỷ.
Tóc đen che đôi mắt đen, Ngũ Hạ Liên hút thuốc, khoé miệng cong lên.
***
Tại Sở cảnh sát Hồng Kông.
Trong phòng điều tra, Cố Hiểu Thần đang tiếp nhận điều tra. Đối mặt với sự tra hỏi nghiêm nghị lạnh lùng, cô mờ mịt phiền não, “Tôi nói rồi tôi không biết. Tôi thật sự không biết.”
“Cốc cốc--------” Có người gõ cửa.
Một viên cảnh sát đi vào phòng điều tra, sau đến bên tai Phong Cảnh Tân nói mấy câu gì đó.
Phong Cảnh Tân ngưng mắt, một bên mặt tuấn dật lạnh băng. Anh ta quay đầu nhìn chằm chằm Cố Hiểu Thần, trầm giọng mở miệng, “Cố tiểu thư, bây giờ cô có thể đi rồi.”
Cố Hiểu Thần đột ngột mở to mắt lại nghe thấy anh ta nói, “Ngũ thị đã rút án.”
Mãi đến khi ra khỏi Sở cảnh sát, Cố Hiểu Thần cũng chưa hiểu tại sao anh ta đột nhiên rút án. Cô vẫn bị tạm thời đình chỉ công tác, cũng không định đến công ty hỏi cho rõ ngọn nguồn. Cân nhắc nửa ngày, vẫn rút điện thoại ra, gọi điện thoại cho anh ta.
“Buổi tối lại nói.” Không đợi cô mở miệng, anh lạnh băng nói bốn chữ rồi trực tiếp cúp máy.
Cố Hiểu Thần cầm điện thoại, một mảng mờ mịt.