Đối Kháng Hoa Tâm Chủ Thượng
Đột nhiên bị tạm thời đình chỉ công tác, Cố Hiểu Thần không muốn trở về căn hộ xa lạ kia. Cô cũng không biết mình nên đi đâu, nên lang thang ngoài đường mà không có mục đích. Cô cứ thế đi thẳng, đi lòng vòng hết buổi trưa. Đi qua từng người một, cô giống như một cái xác không hồn, cảm thấy vô cùng trống rỗng.
Đến hai giờ chiều, cô đi qua tiệm McDonald’s.
Lúc này mới nhớ ra mình còn chưa ăn gì, Cố Hiểu Thần đi vào McDonald’s mua một cái bánh hamburger, một ly Coca. Lấy món ăn xong, cô đi đến một khu công viên nhỏ gần đó.
Cố Hiểu Thần đi đến một chiếc xích đu rồi ngồi xuống, cô đặt ly Coca trên mặt đất, cầm hamburger lên cắn một miếng. Bánh mỳ và thịt bò khô khốc khiến cô không thể nuốt nổi. Cô vội vàng lấy Coca uống một ngụm, nhưng phát hiện ra không có khẩu vị gì. Cô đành đem đồ ăn đặt lại vào trong túi, một mình cô đơn ngây ngốc.
Gió hiu hiu thổi, mang theo hơi lạnh của mùa đông.
Mặt trời dần về phía tây, kéo dài bóng của cô trên mặt đất.
Không biết đã qua bao lâu, một đám trẻ tay trong tay đi dạo qua công viên dưới sự dẫn dắt của giáo viên giữ trẻ. Bọn họ hát bài hát thiếu nhi rất hay, giọng trẻ con non nớt, giống như âm thanh của thiên nhiên, những khuôn mặt nhỏ hồn nhiên dễ thương khiến Cố Hiểu Thần cảm thấy vui vẻ ấm áp.
Bỗng cô nghĩ đến Lâm Phân.
Lúc này, cô muốn bà ấy ở bên cạnh mình biết bao nhiêu.
Cố Hiểu Thần lần đầu tiên gọi cho Lâm Phân lúc yếu đuối nhất, kiên nhẫn đợi điện thoại được kết nối, thậm chí còn chưa kết nối, đã cảm thấy mình sắp khóc rồi.
“Hiểu Thần.” Lâm Phân ở đầu dây bên kia dịu dàng gọi.
Cố Hiểu Thần bịt chặt miệng một lúc, khiến cho tâm trạng của mình bình tĩnh, mở miệng gọi, “Mẹ.”
“Sao vậy? Có phải có chuyện gì không vui không?” Lâm Phân nhạy bén cảm nhận được chuyện gì đó, quan tâm hỏi.
“Không có.” Cố Hiểu Thần nắm chặt điện thoại di động, gắng gượng nở nụ cười, trong lúc tâm trí đang rối bời, cô thuận miệng nói, “Chỉ là muốn nói với mẹ, con sẽ tham dự buổi tiệc sinh nhật của Châu tiểu thư.”
“Hôm nay Nhã Như còn nói con sẽ không đến, mẹ nói với nó con nhất định sẽ đến.” Lâm Phân vô cùng vui mừng, dông dài nói.
Cố Hiểu Thần im lặng lắng nghe tất cả những điều vụn vặn trong cuộc sống. Nhưng trong những điều vụn vặt đó lại không có cô nữa.
Chỉ là càng nghe càng thấy chua xót, vội vàng nói, “Mẹ, con phải làm việc đây. Lần sau lại nói chuyện nhé.”
“Được, vậy con làm việc tốt nhé.”
“Vâng, tạm biệt mẹ.” Cố Hiểu Thần ấn nút tắt máy, chỉ cảm thấy càng thêm cô đơn.
Thật không muốn thừa nhận, nhưng cũng không thể không thừa nhận.
Quả thực, mẹ……… đã rời xa cô rồi.
Ở ngoài đi dạo đến khi trời tối, Cố Hiểu Thần bắt xe về Yinshen Mansion. Vốn dĩ cũng không mong đợi có ai đó đang đợi cô, nên cũng không có gì phải thất vọng cả.
Đi đường một ngày, Cố Hiểu Thần đã cảm thấy mệt mỏi.
Mắt sụp xuống, đem mình cuộn tròn lại chìm vào giấc ngủ sâu.
Ngủ mơ mơ màng màng, tiếng chuông điện thoại trong phòng khách vang lên. Cô không muốn đi bắt máy, nên kéo chăn trùm kín đầu rồi tiếp tục ngủ.
Chốc lát, trong căn hộ lại yên tĩnh như cũ.
Sau một lúc, bên ngoài vang lên một tiếng động.
“Két---------” Cửa phòng ngủ bỗng bị người mở ra.
Bóng đen cao lớn đứng ở cửa, trong bóng tối nhìn về phía chỗ nhô lên trên giường. Giống như là thở phào nhẹ nhõm, mắt đen thâm thuý sáng lên dị thường. Anh đứng ở cửa, không nói không rằng chỉ nhìn một rất lâu, rồi sau đó mới xoay người, nhẹ nhàng đóng cửa.
Dường như từ đầu đến cuối chưa từng xuất hiện, ra đi không để lại dấu vết.
***
Sáng sớm tỉnh dậy, Cố Hiểu Thần nhận được cuộc gọi của Ngôn Húc Đông. Trong điện thoại, Ngôn Húc Đông nói cô lập tức đến công ty. Chỉ cho rằng vụ án có tiến triển gì mới, nên cô nhanh chóng đánh răng rửa mặt rồi gấp gáp đến Ngũ thị.
Tại tầng cao nhất của công ty Ngũ thị, mấy người tập trung trong văn phòng tổng tài.
Bầu không khí ngột ngạt, khuôn mặt anh tuấn của Ngôn Húc Đông ấm áp dườmg như có thêm một phần lo lắng.
Diêu Vịnh Tâm cau mày, điềm tĩnh phân tích khách quan, “Tuy rằng tôi và thư ký Cố chỉ mới làm việc với nhau chưa lâu, nhưng tôi cảm thấy cô ấy là một nhân viên làm việc nghiêm túc, sự tận tâm của cô ấy đối với công việc cũng không hề thua kém gì so với chúng ta. Với lại, tôi dùng tư cách của tôi đảm bảo cô ấy không phải là người như vậy.”
Ngũ Hạo Dương ngồi ở phía đối diện Diêu Vịnh Tâm, tiếp lời nói, “Tôi tán thành.”
“Liên, chỉ cần cậu mở miệng, cô ấy sẽ không gặp rắc rối gì cả.” Bởi vì rất tin tưởng Cố Hiểu Thần, Ngôn Húc Đông càng gấp gáp muốn giải quyết phiền não thay cô ấy.
Ngũ Hạ Liên ngồi dựa vào ghế điều hành một tiếng cũng không nói, cũng không bày tỏ bất cứ thái độ nào.
Ngôn Húc Đông nhìn thấy cậu ta không trả lời, bỗng nhiên đứng dậy đi về phía bàn làm việc, hai tay chống lên cạnh bàn, “Liên! Cô ấy là cậu lựa chọn bồi dưỡng, chẳng lẽ cậu còn không hiểu cách làm người của cô ấy sao?”
Khuôn mặt trầm lắng của Ngũ Hạ Liên không có chút thay đổi nào, trầm giọng nói, “Nếu không phải cô ấy làm, sớm muộn gì cũng sẽ tra ra rõ ràng.”
Ngôn Húc Đông vừa định phản bác, Cố Hiểu Thần đã gõ cửa đi vào.
Cố Hiểu Thần nhìn về phía ba người trong văn phòng, nhẹ giọng chào, “Liên thiếu gia, quản lý Ngôn, quản lý Diêu.”
“Hiểu Thần!” Diêu Vịnh Tâm đứng dậy đi về phía cô, dắt cô đi đến sô pha rồi ngồi xuống, “Không sao đâu.”
Ngôn Húc Đông ánh mắt căng chặt chăm chú nhìn Cố Hiểu Thần, nhìn thấy khuôn mặt trang nghiêm của cô ấy, mắt kính gọng đen che khuất tầm nhìn, chỉ có ánh mắt vẫn luôn điềm đạm bình tĩnh, xem ra cũng không đến nỗi quá suy sụp, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Anh muốn tiếp tục nói vấn đề lúc nãy, nhưng không muốn làm cho Cố Hiểu Thần bối rối, nên chỉ đành gọi một tiếng “Liên!”
“Vẫn là câu nói đó.” Ngũ Hạ Liên sâu xa mở miệng, thái độ không đổi, “Không phải cô ấy làm, sớm muộn gì cũng sẽ tra ra rõ ràng.”
Cố Hiểu Thần cúi đầu, trong lòng căng thẳng.
“Reng reng-----------”
Ngũ Hạ Liên ấn nút điện thoại nội bộ, “Có chuyện gì?”
“Liên thiếu gia, cảnh sát của Phòng điều tra tội phạm thương mại đến rồi.”
“Cho anh ta vào.”
Hạ Viện dẫn Phong Cảnh Tân và một cảnh sát viên khác đi vào văn phòng.
Phong Cảnh Tân xuất trình giấy tờ của mình rồi trầm giọng nói, “Cố Hiểu Thần tiểu thư, hiện tại tôi nghi ngờ cô có liên quan đến việc đánh cắp bí mật thương mại của Ngũ thị. Mời cô cùng tôi về đồn ảnh sát tiếp nhận điều tra. Cô có quyền giữ im lặng, nhưng những lời nói của cô sẽ trở thành bằng chứng trước toà.”
“Tiếp nhận điều tra? Anh có chứng cứ gì?” Ngôn Húc Đông chỉa mũi nhọn về phía Phong Cảnh Tân.
“Thanh tra Phong, mời nói rõ.” Ngũ Hạ Liên chậm rãi mở miệng.