Đối Kháng Hoa Tâm Chủ Thượng
Trong căn hộ Yinshen Mansion vắng lặng, Cố Hiểu Thần đợi từ trưa đến chiều, lại từ chiều đợi đến tối. Cô thậm chí còn quên cả nấu cơm, chỉ ngồi ngẩn ra trên ghế sô pha đợi, cái gì cũng không làm. Cô thỉnh thoảng lại liếc về phía cửa căn hộ, mong giây tiếp theo sẽ có người mở cửa.
Đợi đến khoảng mười giờ tối, cuối cùng tiếng chìa khoá mở cửa cũng vang lên.
Cố Hiểu Thần vô thức đứng dậy, nhìn thấy cửa từ từ mở ra.
Khí lạnh cũng theo đó tràn vào, trong căn hộ tuy là không có máy sưởi, nhưng không khí bên ngoài hiển nhiên là lạnh hơn trong phòng. Ngũ Hạ Liên rút chìa khoá, đưa tay đóng cửa lại. Anh gỡ cổ áo sơ mi, nhấn nút điều khiển điều hoà trung tâm. Một luồng gió ấm thổi ra, trong căn hộ dần dần ấm lên.
Từ sau lần đó, vậy mà đây là lần đầu tiên anh trở về căn hộ.
Phòng bếp lạnh lẽo, không có một chút mùi thức ăn nào. Đương nhiên là cô không nấu cơm.
Ngũ Hạ Liên ngồi xuống sô pha, im lặng chăm chú nhìn cô.
“Đi lấy áo mặc vào.” Anh thờ ơ ra lệnh, vẫn độc đoán như trước.
“Tại sao lại đột ngột rút án.” Cố Hiểu Thần không ngoan ngoãn nghe lời như mọi khi, không kìm chế được hỏi. Giọng nói của cô có chút run rẩy, mặc dù cô vẫn luôn ẩn nhẫn chịu đựng, nhưng lại phát hiện bản thân mình hoàn toàn không thể bình tĩnh đối đãi, cũng không có cách nào công tư phân minh rõ ràng triệt để được nữa.
Ngũ Hạ Liên mày kiếm cau lại, lần nữa ra lệnh, “Đi.”
Cố Hiểu Thần tay nắm nhẹ thành quyền, giọng cao lên mấy phần, “Vụ án còn chưa tra ra ai là kẻ phạm tội lấy cắp tài liệu bí mật của Ngũ thị, tại sao lại đột ngột rút án.”
“Rút án không tốt sao? Em cũng không bị cảnh sát tra hỏi nữa.” Ngũ Hạ Liên đã không nhẫn nại được nữa, cuối cùng lần nữa ra lệnh, quát, “Anh nói em đi lấy áo mặc vào!”
“Tôi không chấp nhận rút án! Tôi thà rằng tiếp tục điều tra!” Cố Hiểu Thần hét lên, tức giận đến mặt mũi đỏ bừng, “Trước khi không tra ra ai là kẻ phạm tội, tôi không chấp nhận kết quả rút án! Tôi không đem tài liệu bán cho người khác, tôi cũng không bán đứng công ty! Tôi không có! Tôi không có!”
Tâm trạng kích động của cô trỗi dậy, tủi thân oan ức bị đè nén mấy ngày nay lúc này đều bộc phát ra hết.
Ngũ Hạ Liên rút điếu thuốc, nheo mắt liếc cô. Gương mặt bướng bỉnh của cô, khó có thể giấu được vẻ mệt mỏi giữa hai hàng lông mày, anh không nhanh không chậm nói, “Anh chưa từng nói là em bán đứng công ty.”
Cố Hiểu Thần ngây người, đáy mắt anh hội tụ ánh sáng, trái tim câm lặng khẽ run lên bởi vì câu nói của anh, “Anh cũng chưa từng không tin tưởng em.”
Đơn giản như vậy, nhẹ nhàng như vậy, trái tim run rẩy dường như bị ai đó đập nát, máu chảy ròng ròng, không biết là buồn bực hay là khó chịu, hốc mắt bắt đầu đỏ bừng, đôi mắt đỏ hoe ứa nước, nước mắt cũng không nhịn được nữa, lập tức rơi xuống.
Ngũ Hạ Liên nhìn thấy những giọt nước mắt long lanh đó, động tác hút thuốc hơi ngưng lại, ánh mắt chợt căng thẳng.
Cố Hiểu Thần vô cùng kinh ngạc vì mình đang khóc trước mặt anh, liền quay người đi, vội vàng gạt đi nước mắt. Sao lại xảy ra chuyện này, sao lại khóc chứ. Vậy mà vẫn là khóc trước mặt anh, đây là lần thứ hai rồi. Cô cắn chặt môi, cố gắng hết sức gạt đi nước mắt, nhưng càng gạt lại càng nhiều, làm sao cũng không gạt hết được.
Phía sau đột nhiên một cánh tay có lực vươn đến , ôm lấy cô.
Mùi hương thoang thoảng bao vây lấy cô, thật gần như vậy, Cố Hiểu Thần cả người sững sờ, nghe thấy giọng nam trầm khàn của anh của anh vang lên bên tai, “Đồ ngốc.”
Nước mắt của cô, chảy xuống như thác đổ, rơi trên cánh tay anh.
Ngũ Hạ Liên xoay người cô lại về phía mình, nhẹ nhàng che chở cô trong ngực. Tay anh xoa đầu cô, giống như đang an ủi một đứa trẻ bị oan ức, “Bây giờ việc duy nhất em có thể làm, chính là giành lấy dự án Hoa Vũ. Còn kẻ tội phạm kia, không cần tra cũng sẽ tự xuất hiện thôi.”
Cố Hiểu Thần còn đang im lặng liền “Vâng” một tiếng, tâm tình bình tĩnh lại.
“Được rồi, đi rửa mặt đi, rồi sau đó mặc áo đi cùng anh.” Ngũ Hạ Liên thúc giục, giọng nam trầm thấp dịu dàng.
***
Sau khi đến một nhà hàng món Quảng Đông, gọi một bàn thức ăn.
Cố Hiểu Thần bị ép ăn, Ngũ Hạ Liên ngồi ở một bên hút thuốc. Anh dường như không động đến, không biết là đi ăn hay là đi xem cô ăn. Hay là thực ra anh đã ăn rồi. Cố Hiểu Thần vừa mới định mở miệng ăn cơm, nhưng anh lại bưng một chén canh đến trước mặt cô, “Uống canh trước.”
Hành động quan tâm, sự độc đoán của anh dường như lại thăng cấp rồi.
Cố Hiểu Thần nhận lấy chén canh, lặng lẽ uống mấy ngụm. Sau đó chỉ ăn nửa chén cơm nhỏ, bụng đã bắt đầu đau có chút khó chịu. Cô đặt đũa xuống, dĩ nhiên là không ăn nữa.
Ngũ Hạ Liên nhìn chằm chằm cô, trầm giọng hỏi, “Không thoải mái?”
“Vâng.” Cố Hiểu Thần e thẹn, thậm chí mấy ngày này cô căn bản là không ăn gì. Làm gì có tâm trạng mà ăn nữa.
Ngũ Hạ Liên nói, “Qua đây.”
Cố Hiểu Thần vô cùng kinh ngạc, vẫn cứ ngồi yên trên ghế không có bất kỳ động tác nào.
“Ngoan. Qua đây.” Anh đang dỗ dành cô.
Cố Hiểu Thần mắt liếc thấy người phục vụ ở một bên, vô cùng bối rối. Cúi đầu nhìn chằm chằm cái chén trước mặt, nhỏ giọng nói, “Không qua.”
“Ha ha.” Ngũ Hạ Liên cười, tiếng cuời đó khiến Cố Hiểu Thần lúng túng. Anh đứng dậy, đi về phía cô. Cố Hiểu Thần gấp gáp ngẩng đầu, anh nhẹ nhàng kéo cô dậy rồi ngồi vào vị trí của cô. Tay hơi dùng lực, kéo cô về phía mình. Lập tức cô ngã ngồi trên người anh, ngạc nhiên đến há hốc mồm.
“Sau này còn như vậy nữa, xem anh trừng phạt em như thế nào.” Anh nói một cách quyết liệt, bàn tay to dịu dàng xoa nhẹ bụng cô.
Hơi ấm từ lòng bàn tay anh truyền vào da thịt.
Mặt Cố Hiểu Thần đỏ bừng, nắm chặt vạt áo, thì thào nói, “Còn có người.”
Ngũ Hạ Liên phát một tiếng “Ừ” nghi ngờ, bỗng nắm cằm cô nâng lên. Cô chưa kịp phản ứng, khuôn mặt tuấn tú đã áp xuống, hôn môi cô thật nồng nhiệt. Cô đấm anh, anh thuận tiện nắm lấy tay cô, tay to bao bọc bàn tay nhỏ của cô.
“Ăn no rồi?” Anh nhẹ nhàng chạm cánh môi cô, giọng nam khàn khàn.
“Vâng.” Người phục vụ đứng thẳng người, nhưng thật sự cô ấy rất muốn mình tàng hình.
Ngũ Hạ Liên nhẹ nhàng vỗ vỗ cô, cô hiểu ý đứng dậy, anh cũng đứng dậy, cúi đầu thì thầm một câu, “Nhưng anh đói rồi.”
Mặt cô lập tức đỏ bừng, xấu hổ chết đi được.