Đối Kháng Hoa Tâm Chủ Thượng
Chiều thứ tư, công việc cuối cùng của tổ dự án là đem bản thảo hồ sơ giai đoạn đầu đã hoàn thiện đi hiệu đính lại lần cuối.
Khi bản thảo được đóng thành tập tài liệu rồi đóng thành cuốn, các nhân viên trong tổ dự án mới thở phào nhẹ nhõm. Những ngày này, bầu không khí quá nặng nề và ngột ngạt khiến thần kinh của mọi người suốt ngày căng thẳng, cũng không dám nghỉ xả hơi. Mà hôm nay tập tài liệu đã đầy đủ.
Cố Hiểu Thần nhìn tập tài liệu trên bàn làm việc rồi kiểm tra lại lần nữa.
Sau khi xác nhận không có một chỗ sai sót nào nữa, lúc này mới ngẩng đầu nhìn mọi người, cười nói, “Mọi người đã vất vả rồi. Hy vọng ngày mai chúng ta có thể giành được hạng mục công trình này.”
“Thư ký Cố, cô yên tâm. Hoàn toàn không thành vấn đề.”
“Hồ sơ của chúng ta nhất định là vượt trội nhất, lão tổng của Hoa Vũ sẽ không phải không có con mắt tinh tường như vậy.”
“Không sai không sai.”
Mọi người vui vẻ cười nói, bầu không khí hoà thuận.
Ngũ Hạo Dương bỗng đi qua phòng làm việc, mọi người lập tức thu lại nụ cười, đồng thanh hô, “Phó tổng.”
“Phó tổng.” Cố Hiểu Thần đi đến bên cạnh Ngũ Hạo Dương, nhẹ giọng nói, “Tài liệu của Hoa Vũ cuối cùng cũng đã hoàn thiện, mời phó tổng xem.”
Ngũ Hạo Dương liếc tập tài liệu dày cộp đặt trên bàn làm, im lặng một lúc, trầm giọng nói, “Ngày mai sau khi lấy được công trình, tôi mời mọi ăn cơm hát karaoke nhé.”
Mọi người sững sờ mất ba giây, đột nhiên phấn khởi reo hò thành tiếng.
Cố Hiểu Thần nhìn Ngũ Hạo Dương ở bên cạnh, cũng không khỏi cong khoé môi, mỉm cười vui vẻ.
Xem ra anh ấy hôm nay tâm trạng không tốt.
Đi theo Ngũ Hạo Dương vào trong văn phòng phó tổng, Cố Hiểu Thần tận tình báo cáo lịch trình của một ngày xong. Ngũ Hạo Dương một tiếng cũng không nói, chỉ nhìn chằm chằm cô. Ánh mắt đó khiến Cố Hiểu Thần cảm thấy có chút không thoải mái, không nhịn được gọi, “Phó tổng?”
“Đi.” Ngũ Hạo Dương nhẹ phun ra một từ, rồi đứng thẳng dậy.
“Hở?” Cố Hiểu Thần không kịp hoàn hồn, đành phải đi theo anh ta ra ngoài.
***
Xe đang chạy trên đường phố, Cố Hiểu Thần ngồi ở ghế phó lái, hoài nghi hỏi, “Phó tổng, chúng ta đang đi đâu vậy?”
Ngũ Hạo Dương liếc cô một cái, dùng một danh nghĩa tốt đẹp là “ra ngoài làm việc”.
Cố Hiểu Thần cau mày hỏi là chuyện gì.
Nhưng anh ta lại giả vờ bí ẩn và cố tình giữ im lặng.
Lúc Ngũ Hạo Dương đem Cố Hiểu Thần vào cửa hàng trang phục East – Venus, thương hiệu đến từ Mỹ, trang phục trong cửa hàng toàn là màu hồng đủ khiến phụ nữ vừa nhìn đã động lòng, những chi tiết tinh tế lộ ra sự tươi trẻ và dễ thương, nhưng không quá khoa trương, thuộc về trường phái uyển chuyển trong sáng, phù hợp với thẩm mỹ của người phương đông.
Ngũ Hạo Dương liền dặn dò nhân viên cửa hàng lấy mấy bộ công sở được cắt may tinh xảo, quay đầu nói, “Đi thử đi.”
“Phó tổng?” Cố Hiểu Thần chần chừ kêu lên.
“Thư ký Cố, nói cô đi thì cô đi.” Anh loè ra điệu bộ của phó tổng, cứ thế đem cô đẩy cho nhân viên cửa hàng.
Qua một lúc, cửa phòng thử đồ cuối cùng cũng mở ra.
“Tiểu thư, cô sao vậy……….” Nhân viên cửa hàng ngạc nhiên sao cô ấy không thử trang phục, Cố Hiểu Thần giơ ngón trỏ lên môi, “suỵt” một tiếng.
“Xin lỗi.” Cố Hiểu Thần đem y phục đưa cho nhân viên cửa hàng, đi đến sảnh cửa hàng tìm Ngũ Hạo Dương.
Ngũ Hạo Dương đang ngồi trên sô pha nghỉ ngơi, một tay anh cầm tạp chí, tay kia tuỳ tiện vẽ phác thảo cái gì đó trên tờ giấy trắng.
“Phó tổng.” Cố Hiểu Thần lặng lẽ đi đến bên cạnh anh, cúi đầu, rồi cũng thấy những gì anh vẽ trên giấy trắng.
Chỉ mấy nét vẽ đơn giản, bản thảo thiết kế đã thành hình.
Ngũ Hạo Dương đột nhiên ngẩng đầu, lại thấy Cố Hiểu Thần vẫn mặc bộ quần áo cũ chưa thay ra, “Cô……..”
“Mấy bộ trang phục đó rất đẹp, nhưng không quá phù hợp với tôi.” Cố Hiểu Thần hơi mỉm cười.
Ngũ Hạo Dương cau mày, lườm cô nói, “Thư ký Cố, cô đang nghi ngờ ánh mắt của tôi sao?”
“Tôi không phải có ý đó.” Cố Hiểu Thần lắc đầu, nhìn bản vẽ trong tay anh, nhẹ giọng hỏi, “Phó tổng, thích thiết kế?”
“Nhàn rỗi vô vị.” Thái độ cẩu thả của Ngũ Hạo Dương vò nát tờ giấy thành một cục rồi ném chính xác vào thùng rác. Mặc dù anh ta nói như vậy, nhưng Cố Hiểu Thần lại không cho là như vậy.
“Ngũ thị rất hà khắc với cô phải không? Thậm chí còn không có tiền để mua kính áp tròng?” Ngũ Hạo Dương nói, đưa tay định lấy mắt kính gọng đen của cô đi.
Cố Hiểu Thần vội vàng lùi lại một bước, nhỏ giọng nói, “Phó tổng, tôi bị cận. Lấy đi không nhìn thấy gì.”
“Đeo kính áp tròng cũng vẫn nhìn được.” Ngũ Hạo Dương nhịn không được nữa quát ầm lên.
Cố Hiểu Thần đẩy kính trên sống mũi, giọng nữ nhẹ nhàng mà có lực, “Có mấy thứ dùng quen rồi thì không muốn đổi nữa.”
“Thật không?” Ngũ Hạo Dương khịt mũi khinh bỉ, khoé miệng cong lên mỉm cười, “Mắt kính có thể không tháo, nhưng………quần áo nhất định phải đổi! Cô đi chọn một bộ rồi thay! Nếu không, tôi ngồi ở đây không đi đâu cả!”
Cố Hiểu Thần không dám tin, nhưng anh lại làm ra một bộ mặt bình thản kiểu “cô không làm theo thì tôi không đi”. Mặc dù hồ sơ dự án Hoa Vũ đã hoàn thiện, nhưng vẫn phải chuẩn bị thuyết trình cho buổi đấu thầu ngày mai. Bế tắc một lúc, cô cuối cùng cũng gật đầu, đến cùng vẫn phải lấy một bộ y phục rồi đi vào phòng thử đồ lần nữa.
Ngũ Hạo Dương kiên nhẫn chờ đợi, thoải mái ngồi xem các ảnh mẫu treo ở cửa hàng.
“Tiểu thư, cô mặc lên trông thật đẹp.” Phía sau truyền đến giọng khen ngợi từ đáy lòng của nhân viên cửa hàng.
Ngũ Hạo Dương chậm rãi quay đầu nhìn đến, nhìn thấy một bóng dáng thanh xuân xinh đẹp. Tháo xuống bộ đồ tối màu, cô như vậy trông vô cùng xinh xắn khả ái. Nước da trắng nõn, áo sơ mi màu hồng càng thêm thích hợp. Cũng có lẽ bởi vì xấu hổ, khuôn mặt kia của cô hơi đỏ ửng.
Cô căn bản giống như một bé gái.
Cô như vậy khiến Ngũ Hạo Dương nghĩ đến một người khác. Một người khiến anh hoài niệm.
“Rất đẹp. Vậy bộ này đi.” Ngũ Hạo Dương hài lòng gật đầu, lấy thẻ ra trả tiền.
Cố Hiểu Thần không muốn nhận bộ y phục này, Ngũ Hạo Dương lại nói rằng đó là phần thuởng cho sự chăm chỉ của cô. Anh thậm chí còn nói nhân viên cửa hàng ném quần áo của cô đi để ngăn cô đổi lại hình dáng ban đầu. Sau đó, Ngũ Hạo Dương đưa cô trở lại Công ty Ngũ thị, rồi tự mình lái xe đi.
Trên đường Cố Hiểu Thần đều cúi đầu đi vào cao ốc, nhưng lại gặp ngay Ngũ Hạ Liên đang đi ra ngoài.
Nhìn thấy đó là anh, đầu cô càng cúi thấp.
Ngũ Hạ Liên ánh mắt ngưng tụ, lặng lẽ đi qua người cô.
Cố Hiểu Thần nhẹ giọng chào “Liên thiếu gia”, lại nghe thấy giọng nam của anh như có như không vang lên, chỉ có mấy chữ, lại khiến cô xấu hổ vô cùng, “Xấu chết đi được.”