Đối Kháng Hoa Tâm Chủ Thượng
Không có gì thay đổi so với lúc cô rời khỏi phòng làm việc.
Cố Hiểu Thần ngồi xuống ghế, tâm phiền ý loạn. Trong tay còn cầm tấm thiệp mời, lúc này mới mở tấm thiệp ra, tờ thiệp bên trong màu trắng, ở góc còn in hoa loa kèn, trên tấm thiệp in một dòng chữ màu đen, thanh tú đẹp mắt.
Tiệc sinh nhật của Châu Nhã Như.
Nhưng anh ta tại sao phải nói mấy lời nói vô duyên vô cớ, còn làm ra hành động như vậy.
Cố Hiểu Thần thực sự nghĩ không ra, đành cất tấm thiệp vào trong ngăn kéo rồi ghi chú vào sổ tay.
Cô đóng ngăn kéo lại, tiếp tục làm việc.
“Cốc cốc-----------” Cửa bị người gõ vang.
Ngôn Húc Đông đứng ở cửa phòng làm việc, mỉm cười với cô, “Tan làm thôi.”
“Quản lý Ngôn.” Cố Hiểu Thần nhìn thấy là anh, lập tức lộ ra nụ cười.
“Hôm nay tôi đưa em về nhà, em nhất định không được từ chối.” Ngôn Húc Đông vắt cặp qua vai, đẹp trai độc đoán, nhưng cũng không thiếu sự dịu dàng.
Cố Hiểu Thần cũng hiểu anh đang lo lắng cho chân của cô, trong lòng cảm thấy ấm áp, cũng không từ chối nữa, “Được.”
“Vậy có thể đi được chưa?”
“Tôi thu dọn một chút.”
Cố Hiểu Thần lưu trữ xong văn kiện, tắt máy tính. Đang thu dọn đồ đạc, lúc này mới nhớ ra bây giờ đã không ở căn nhà trước kia nữa. Mà là ở Yinshen Mansion. Nếu đã đồng ý, cũng không thể tìm cớ từ chối nữa. Lặng lẽ thở dài, đành bó tay, hôm nay lại phải đi đường vòng vậy.
Một nam, một bắc, từ nhà cô đến Yinshen Mansion cũng khá xa.
Hai người đi xuống dưới lầu, Ngôn Húc Đông đi lấy xe đưa cô về.
Trên đường, hai người thỉnh thoảng nói câu chuyện phiếm rồi cười.
Nháy mắt Ngôn Húc Đông đã lái xe đến trước khu nhà, anh quay đầu nhìn, trầm giọng nói, “Có phải anh đi sai đường không?”
“Không có. Trí nhớ của anh thật tốt.” Cố Hiểu Thần cười.
Cô nhớ anh chỉ đưa cô về nhà có một lần, vậy mà có thể nhớ rõ như vậy.
“Trí nhớ của anh cũng được xem là không tệ. Nhưng có người còn lợi hại hơn anh nhiều.” Ngôn Húc Đông không khỏi trêu đùa, lại càng giống như đang tìm chủ đề nói chuyện, muốn kéo dài khoảng thời gian hiếm hoi được ở riêng với cô.
“Ai vậy?” Cố Hiểu Thần thuận theo câu nói của anh hỏi.
“Liên đó.” Ngôn Húc Đông nhướng mày kiếm, thoải mái nói chuyện, “Lúc đó Liên, Diêu Vịnh Tâm và anh, ba người bọn anh cùng học cấp hai. Giáo viên nói bọn anh tham gia cuộc thi toán Olympic quốc tế. Sau đó bọn anh đều được thăng hạng, rồi tiếp tục vào trận bán kết. Đề thi của trận bán kết rất rắc rối, lúc đó ở điểm thi có khoảng hơn một trăm thí sinh. Lúc mọi người đang giải đề, em đoán xem chuyện gì xảy ra.”
Cố Hiểu Thần thực sự cũng hoài nghi, “Chuyện gì xảy ra vậy?”
Người đàn ông không có ai hiểu rõ đó, anh ấy chắc sẽ không làm ra hành động giật gân nào đó chứ?
“Liên đột nhiên đứng dậy, cầm bài thi đi đến trước mặt giám thị. Cậu ta nói với giáo viên giám thị, một trong những câu hỏi của đề thi đã từng có trong chuyên mục Nghiên cứu Toán học vì vậy không nên xuất hiện trong đề thi.” Ngôn Húc Đông nhớ lại mọi chuyện, khoé miệng cong lên thành một nụ cười bay bổng.
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó giáo viên giám thị kia đứng hình, Liên nói chính xác là quyển tạp chí nào, thậm chí còn nhớ cả trang bao nhiêu nữa. Cuối cùng câu hỏi đó không tính điểm và được xếp vào loại câu hỏi không cần trả lời.” Ngôn Húc Đông hơi nheo mắt, chăm chú nhìn khuôn mặt trắng nõn của cô, “Cuốn tạp chí đó là Vịnh Tâm mượn ở thư viện một năm trước.”
Cố Hiểu Thần mắt trợn lớn, không dám tin trên thế giới này còn có người như vậy.
Nếu như anh ấy không nói, vậy cũng đâu có ai biết, nếu so ra anh ấy càng có lợi thế hơn người khác.
“Rồi cuộc thi đó thế nào?” Cô tò mò kết quả cuối cùng sẽ ra sao.
“Ba người bọn anh đều bị loại.” Ngôn Húc Đông nhún vai, không hề để tâm nói.
“Sao lại như vậy?” Cố Hiểu Thần cảm thấy khó hiểu, chí ít cũng sẽ không bị loại khỏi cuộc thi chứ?
“Thực ra bọn anh căn bản không muốn tham gia cuộc thi này. Nguyên nhân chỉ là bởi vì ngại với giáo viên.” Ngôn Húc Đông cười, mái tóc ngắn gọn gàng, khuôn mặt anh tuấn toát lên một vẻ trong sáng hấp dẫn, “Anh và Vịnh Tâm sợ sau khi về sẽ bị giáo viên và nhà trường phê bình, nên vẫn làm vài câu để bị trượt.”
“Tên gia hoả Liên đó còn lợi hại hơn, cậu ta chỉ làm đúng một câu.”
“Một câu?” Cố Hiểu Thần cau mày.
“Ừ. Chỉ có một câu.” Ngôn Húc Đông không nhịn được khâm phục cậu ta, “Nhưng câu đó, các thi sinh ở trận bán kết lúc đó, ngoại trừ Liên, không có ai giải được.”
Cố Hiểu Thần hơi ngây người.
Tên gia hoả đó…….. thật là kiêu căng ngạo mạn.
Đồng thời, trong lòng đã xếp anh vào hàng “chơi đẹp” mà còn “cool ngầu”.
***
Lúc vội vàng đến Yinshen Mansion, trời đã tối đen.
Trong căn hộ không có một bóng người.
Cố Hiểu Thần thở hổn hển, nhìn căn hộ tối đen, đưa tay đóng cửa lại.
Lúc nửa đêm, đã gần rạng sáng, điện thoại của căn hộ đột nhiên kêu vang.
Cố Hiểu Thần đang mơ màng ngủ, căn bản không muốn nhận điện thoại, nhưng điện thoại lại reo không ngừng, ồn ào không có cách nào ngủ được. Cô đành phải đứng dậy, đi đến phòng khách bắt máy.
Vừa mới nhấc máy lên, giọng líu ríu không rõ “Alo” một tiếng, đầu điện thoại bên kia lại cúp máy.
Cố Hiểu Thần ảo não cau mày, đặt điện thoại trở về chỗ cũ. Nghĩ chắc sẽ không phải loại điện thoại quấy rối kia chứ, nhưng cũng không thấy gọi lại nữa.
Mấy ngày liền trôi qua, Ngũ Hạ Liên cũng không trở về.
Cố Hiểu Thần bận rộn với công việc của dự án Hoa Vũ, thời gian nhanh chóng trôi qua, nháy mắt đã đến thứ hai rồi.
Mỗi thứ hai, dựa theo thông lệ sẽ triển khai cuộc họp tuần.
Cố Hiểu Thần ngồi ở ghế phụ phía sau Ngũ Hạo Dương, cô cũng giống như những người khác, nhẹ nhàng hô “Liên thiếu gia”. Cúi đầu ghi chép nội dung cuộc họp, nghe thấy giọng nói của ai đó, chỉ có mấy câu ngắn ngủi, hoặc là chất vấn, hoặc là chấp nhận, nhưng lại mang theo sự uy hiếp như vậy.
Trong văn phòng tổng tài, giọng nữ lưu loát của Hạ Viện vang lên đang báo cáo công việc mấy ngày tới, “Châu tiểu thư của Châu thị gửi thiệp mời dự buổi tiệc sinh nhật, như mọi khi, tôi sẽ chọn một món quà gửi tặng……”
Ngũ Hạ Liên lạnh lùng nghiêm nghị nói, “Không cần.”
Hạ Viện càng kinh ngạc hơn khi nghe thấy anh nói, “Tôi sẽ đi dự.”
“Vâng. Liên thiếu gia.”
Ngũ Hạ Liên bưng ly cà phê uống một ngụm, mày kiếm hơi cau.
“Liên thiếu gia, đã đổi loại cà phê khác, mùi vị không tốt sao?” Hạ Viện tỉ mỉ để ý.
“Sau này không cần đổi nữa.” Anh trầm ổn nói.