Đối Kháng Hoa Tâm Chủ Thượng
Thứ năm, hôm nay là một ngày quan trọng.
Nỗ lực thời gian dài như vậy, toàn bộ đều cho phán quyết ngày hôm nay, liệu công sức bỏ ra có phải vô ích hay không. Từ sáng sớm, các nhân viên của tổ dự án đều đã tập trung đông đủ tại phòng làm việc. Cố Hiểu Thần cũng đến rất sớm, nhưng cô lại mặc bộ trang phục tối màu của mình, cách trang điểm lỗi thời có một chút qua loa.
Khoảng chín giờ, Ngũ Hạo Dương cũng gấp gáp đến công ty.
“Chào phó tổng.” Mọi người đồng thanh hô.
Ngũ Hạo Dương hơi gật đầu với mọi người, trầm giọng nói, “Thư ký Cố, xuất phát thôi.”
“Vâng.” Cố Hiểu Thần lập tức đáp lời, ba người cấp dưới còn lại mang theo tài liệu đã chuẩn bị ổn thoả đi theo. Mấy người lần lượt vào thang máy đi xuống, ra khỏi cao ốc. Hai chiếc xe sớm đã chờ sẵn, Ngũ Hạo Dương và Cố Hiểu Thần ngồi vào xe con phía trước, ba người cấp dưới còn lại ngồi vào một xe khác.
Hai chiếc xe từ từ lăn bánh, đi đến Công ty Hoa Vũ.
“Sao không mặc bộ đồ đó? Không thích à?” Ngũ Hạo Dương điềm tĩnh nhìn phía trước, trêu chọc hỏi.
Cố Hiểu Thần nắm nhẹ túi đeo, mỉm cười nói, “Không phải, y phục rất đẹp, nhưng tôi mặc không hợp.”
“Sao lại không hợp? Cô mặc rất đẹp, ánh mắt của tôi rất tốt.” Ngũ Hạo Dương nghe thấy cô nói như vậy thì trực tiếp phản bác.
Cố Hiểu Thần mím môi, không nói thêm gì nữa.
Xe quẹo qua góc cua, ánh mặt trời rạng rỡ xuyên qua cửa sổ xe, chiếu lên mặt cô, lộ ra một chút hiu quạnh.
Mười giờ đúng, Hoa Vũ sẽ bắt đầu triển khai cuộc họp đấu thầu, từ đó đưa ra lựa chọn cuối cùng người cộng tác công trình kỳ này.
Phòng làm việc thư ký ở tầng cao nhất, trợ lý đem văn kiện đưa đến bàn làm việc của Hạ Viện. Hạ Viện không ngẩng dầu, chỉ liếc thời gian trên màn hình máy tính, đã gần mười giờ rồi.
***
Tại đại sảnh tiếp khách của Công ty Hoa Vũ, lúc này đại biểu của mấy công ty đã có mặt. Sau khi đoàn Ngũ thị đến Hoa Vũ, Ngũ Hạo Dương được Quách tổng - lão tổng của Hoa Vũ đối đãi đặc biệt. Tài liệu hồ sơ của Ngũ thị được sắp xếp xét duyệt cuối cùng, đó cũng thể hiện sự kỳ vọng và xem trọng của lão tổng Hoa Vũ với Ngũ thị.
Đoàn người ngồi vào vị trí chờ đợi.
Cố Hiểu Thần xem tư liệu đính kèm của văn kiện, làm công tác chuẩn bị lần cuối, để trả lời trôi chảy hơn khi đối phương đặt câu hỏi.
Bầu không khí im lặng, điện thoại di động trong túi áo chợt rung lên.
Cố Hiểu Thần lấy điện thoại ra xem, là một tin nhắn đến.
Tin nhắn viết: Không cần biết kết quả như thế nào, em đã rất nỗ lực rồi. Nhưng anh vẫn tin tưởng em.
Đó là tin nhắn được gửi bởi của Ngôn Húc Đông.
Ngôn Húc Đông và Diêu Vịnh Tâm đã đi công tác nước ngoài vào thứ sáu tuần trước, bọn họ đã đến Nga để thảo luận và phát triển dự án đầu tư kinh doanh mới. Từ ngày đi công tác đến giờ, Ngôn Húc Đông không gọi điện cho cô một lần, cũng không gửi một tin nhắn nào. Cô cũng vậy. Bây giờ nghĩ lại, e rằng anh không muốn làm ảnh hưởng đến cô.
“Dương phó tổng! Mời!” Có người đi vào đại sảnh tiếp khách, trầm giọng nói.
Cố Hiểu Thần cất điện thoại, theo Ngũ Hạo Dương đứng dậy. Đoàn người lần lượt đi vào phòng hội nghị, lúc này lão tổng của Hoa Vũ và gần mười người tinh anh trong ban quản lý nội bộ ngồi trong phòng họp. Bọn họ ngồi ở một bên bàn hội nghị, đối diện với đối phương để thương lượng đàm phán.
Gửi tài liệu cho mọi người, Cố Hiểu Thần mỉm cười đứng dậy, bắt đầu thuyết trình chi tiết hồ sơ.
Trong phòng hội nghị vô cùng yên tĩnh, chỉ có giọng nữ trong trẻo của cô vang lên. Nét mặt của đối phương có chút khác thường, không khí ngột ngạt, kèm theo sự ngạc nhiên và bối rối. Cố Hiểu Thần đang tập trung tinh thần thuyết trình, nên không chú ý đến. Nhưng Ngũ Hạo Dương lại chú ý đến sự thay đổi nhỏ này, trong lòng cảm thấy không ổn.
Sau khi thuyết trình xong, Cố Hiểu Thần mỉm cười nói, “Các vị, nếu như có thắc mắc gì, xin mời đặt câu hỏi.”
Mọi người im lặng đưa mắt nhìn nhau.
Cố Hiểu Thần lúc này mới nhận ra sự khác thường, cô liếc về phía Ngũ Hạo Dương, Ngũ Hạo Dương vẫn ung dung trầm ổn như trước.
“Ngũ tiên sinh, mời đi bên này.” Quách tổng trầm giọng mở miệng, phá vỡ sự yên lặng này.
“Được.”
Ngũ Hạo Dương đứng dậy, cùng Quách tổng đi về phía căn phòng nhỏ ở một bên. Hai người không biết ở trong căn phòng nhỏ đã thương lượng cái gì, Cố Hiểu Thần và mấy người cấp dưới kiên nhẫn chờ đợi. Lúc này, Cố Hiểu Thần cảm giác được mối khủng hoảng mà từ trước đến nay chưa từng có, loại hoảng loạn đó khiến cô ngồi không yên.
Sau một lúc, cửa cuối cùng cũng mở ra.
Ngũ Hạo Dương điềm tĩnh đi ra, Cố Hiểu Thần vội vàng đứng dậy. Anh chỉ gật đầu chào Quách tổng, cái gì cũng không nói, đi thẳng ra khỏi phòng hội nghị. Cố Hiểu Thần cũng không dám hỏi nhiều, chỉ có thể im lặng đi theo. Đợi đến khi đoàn người rời đi, đoàn Hoa Vũ lên tiếng bàn luận.
“Sao lại có chuyện như vậy? Tài liệu chú giải của mấy công ty khác lại có thể hiểu rõ Ngũ thị như vậy?”
“Đặc biệt là Công ty Sam Đạt, bọn họ đã thực hiện những cải tiến rất tối ưu trên nền tảng của Ngũ thị!”
“Quách tổng, ngài thấy sao?”
Quách tổng hút điếu thuốc, với sự nhạy bén của một doanh nhân hiển nhiên ông đã có quyết định.
Trên đường trở về Công ty Ngũ thị, Ngũ Hạo Dương vẫn im lặng không nói. Sự bình tĩnh đến lạ thường của anh khiến Cố Hiểu Thần cảm thấy tình hình rất nghiêm trọng. Về đến công ty, Ngũ Hạo Dương nói ba người cấp dưới kia về bộ phận đầu tư trước, đồng thời yêu cầu tất cả tổ dự án phải có mặt đầy đủ. Về phần Cố Hiểu Thần, đi theo anh đến tầng cao nhất.
Đứng trong văn phòng tổng tài, Cố Hiểu Thần nghe Ngũ Hạo Dương nói tất cả mọi chuyện, cả người hoá đá, giống như bị sét đánh trúng, hoàn toàn không dám tin đó là sự thật.
Cái gì? Thông tin nội bộ của Ngũ thị bị tiết lộ? Bao gồm cả hồ sơ tài liệu dự án dầu mỏ? Chuyện này sao có thể?
“Hạ tổng, anh nói nên làm thế nào?” Ngũ Hạo Dương cười nhẹ hỏi, bộ dạng không có một chút gấp gáp nào.
Ngũ Hạ Liên ngồi trên ghế điều hành, hai tay tuỳ ý đan ở trước ngực. Anh nâng mắt nhìn về phía Ngũ Hạo Dương, khuôn mặt nghiêm nghị lạnh lùng không có chút biểu tình gì. Anh ấn nút gọi nội bộ, quyết đoán đưa ra lựa chọn, “Thư ký Hạ, lập tức liên hệ với Phòng điều tra tội phạm thương mại của sở cảnh sát.”
“Vâng.”
Cố Hiểu Thần lúc này muốn ngừng thở, chân tay mềm nhũn sắp ngã quỵ.
“Tôi không bán đứng Công ty!” Cố Hiểu Thần nhìn Ngũ Hạ Liên, giọng run rẩy nói.
Anh nói một cách vô tình, lạnh lùng, “Có phải hay không, tra thì sẽ biết.”