Đối Kháng Hoa Tâm Chủ Thượng
Cố Hiểu Thần vội vàng mang giày và tất vào, khuôn mặt vẫn còn đỏ bừng. Cô từ ghế sô pha đứng dậy, còn anh đã ngồi trở lại ghế điều hành, cúi đầu tiếp tục xem văn kiện, như thể cô không tồn tại. Chỉ có hai hàng mày kiếm cau chặt, giống như đang bị việc gì đó làm cho phiền não khó xử.
“Dự án Hoa Vũ vừa mới……..” Cô không muốn về lúc này, dẫu sao thời gian cũng gấp rút như vậy, cô cần nắm chắc từng giây từng phút, hoàn toàn không thể lãng phí.
“Tôi cho phép em tan làm trước, em ngược lại không vui.” Anh nhàn nhạt nói, giọng nam từ xa bay đến, không có chút trở ngại, phun ra hai chữ, “Tuỳ em.”
Cố Hiểu Thần nói được nửa câu đành phải nuốt trở lại, mím chặt môi, sau đó nói “Vậy tôi ra ngoài đây”, rồi cô xoay người im lặng ra khỏi văn phòng, đóng cửa lại. Trong khoảng khác đó, văn phòng lại khôi phục sự tĩnh mịch, giống như không có ai ở đó. Nhưng trong không khí lại lưu lại mùi hương dầu gội đầu của ai đó, nhàn nhạt dễ chịu, thật là thoải mái.
Ngũ Hạ Liên nhìn chằm chằm văn kiện trước mắt, vẫn còn vết xước lưu lại trên giấy.
Ánh mắt anh ngưng tụ, ấn nút gọi trực tiếp, “Thư ký Hạ, in thêm một bản báo cáo tài chính kỳ này.”
“Vâng, Liên thiếu gia.”
Cúp điện thoại, anh cầm cà phê trên bàn uống một hớp.
Bỗng cau mày, cà phê này……. mùi vị vẫn không đúng.
Cố Hiểu Thần về đến bộ phận đầu tư, lập tức tập trung tinh thần vào trong công việc. Mãi đến lúc tan làm, các nhân viên đã lần lượt tan làm rời khỏi, cô vẫn không có ý định về. Bản thảo giai đoạn đầu đã hoàn thiện, cô đang sao lưu sắp xếp lại. Đối với phương pháp cải thiện hơn nữa được thảo luận trong buổi họp của tổ dự án, toàn bộ đều được lưu lại đầy đủ, không thể để thất lạc.
Hạng mục dự án còn chưa lấy được, cô càng không thể thiếu cảnh giác.
Đột nhiên, chuông điện thoại di động trong túi đeo vang lên liên hồi.
Cố Hiểu Thần dừng động tác, lấy điện thoại trong túi ra. Cúi đầu xem, nhìn thấy dãy số đang nhấp nháy. Vô thức cau mày, ấn nút nhận cuộc gọi, đối với cách gọi danh xưng của anh ta, cô vẫn như cũ không hề thay đổi, “Châu tiên sinh.”
“Vẫn chưa tan làm à?”
“Vâng.”
“Phải tăng ca.”
“Vâng.”
Anh hỏi một câu, cô trả lời một câu, cuối cùng không nhịn được hỏi, “Có chuyện gì?”
“Tôi có món đồ đưa cho em.” Giọng của Châu Thành Trạch vẫn luôn mơ hồ, khiến cho người ta không thể nắm bắt rõ tình hình.
Cố Hiểu Thần ngẫm nghĩ một lúc, thuận miệng nói, “Anh có thể trực tiếp gửi đến hòm thư nhà tôi. Về đến nhà, tôi sẽ lấy.” Cùng lắm trước khi cô về Yinshen Mansion, thì qua nhà lấy đồ trước. Nhưng dựa vào kinh nghiệm hai lần trước, cô đã không dám mang món đồ gì về căn hộ nữa rồi, chỉ sợ người nào đó lại đột nhiên phát điên.
“Tôi đang ở gần công ty em, đưa đến cho em nhé.” Anh nói theo kiểu chỉ là tiện đường mà thôi.
Cố Hiểu Thần giật mình, vội vàng nói, “Không cần!” Gấp gáp bác bỏ, ngay cả bản thân mình cũng cảm thấy có chút xấu hổ, nhẹ giọng nói, “Không tiện. Vẫn là tôi đến lấy thì tốt hơn. Tôi đợi ở chỗ lần trước.”
“Năm phút sau sẽ đến.”
Cố Hiểu Thần lập tức chỉnh lại lưu một nửa bản sao hồ sơ dữ liệu, cô không quá bận tâm, nghĩ rằng sẽ trở lại ngay. Tắt màn hình máy tính và cứ thế rời đi.
Cô đi thang máy xuống lầu, mà một thang máy khác đang từ từ đi xuống.
“Tinh------------” một tiếng, cửa thang máy mở ra.
***
Cách cao ốc Ngũ thị không xa, Cố Hiểu Thần đứng ở đường đối diện đứng đợi. Đi thang máy xuống rồi đi đến đây, thời gian cũng gần đến. Quả nhiên một giây sau, chiếc xe màu xám từ từ chạy đến. Cố Hiểu Thần nheo mắt nhìn, người lái xe chính là Châu Thành Trạch.
Xe dừng lại trước mặt cô, Châu Thành Trạch xuống xe.
Cố Hiểu Thần nhìn thấy anh, nét mặt lạnh nhạt, “Đưa đồ cho tôi đi.”
Châu Thành Trạch từ trong ngực lấy ra một ra một tấm thiệp màu hồng, đưa về phía Cố Hiểu Thần.
“Đây là cái gì?” Cố Hiểu Thần không nhận lấy ngay, hoài nghi hỏi.
Châu Thành Trạch không trả lời, chỉ đưa tấm thiệp cho cô, ý là cô cứ nhận đi. Cố Hiểu Thần lưỡng lự một lúc, cuối cùng vẫn đưa tay nhận lấy. Cô mở phong bao, lấy tấm thiệp ra. Đó là một tấm thiệp màu trắng hồng có hoạ tiết hoa loa kèn nhô ra rất tinh tế đẹp mắt.
“Nhã Như tổ chức sinh nhật, hy vọng em đến tham gia.” Châu Thành Trạch trầm giọng nói, nhìn cô chăm chú không hề chớp mắt.
Cố Hiểu Thần đơn thuần không thích mấy loại tình huống thế này, nhẹ giọng nói, “Gần đây rất bận. E rằng tôi không có thời gian đi. Anh giúp tôi nói lời xin lỗi với cô ấy, còn nữa……….sinh nhật vui vẻ.”
Dường như đã lường trước cô ấy sẽ trả lời như vậy, Châu Thành Trạch thong thả nói, “Tiệc một tháng sau mới tổ chức, có lẽ lúc đó em cũng hết bận rồi. Dì Phân hy vọng em đến.”
Nghĩ đến Lâm Phân, trong lòng Cố Hiểu Thần khẽ động. Cô đang cân nhắc, Châu Thành Trạch kiên nhẫn chờ đợi. Cô cầm thiệp mời, nhẹ giọng nói, “Vậy lúc đó lại nói đi, bây giờ tôi cũng chưa biết. Nếu không có việc gì nữa, vậy tôi đi đây.” Cô hơi mỉm cười, xoay người định rời đi.
“Cẩn thận.” Châu Thành Trạch mắt liếc thấy có một chiếc xe đang lao như bay đến, trầm giọng hét lên. Anh mạnh mẽ đưa tay túm lấy bả vai cô, liền đem cô kéo vào trong ngực.
Chiếc xe kia lướt qua bên cạnh hai người, chạy như bay đi xa.
Cố Hiểu Thần còn chưa kịp phản ứng, đã được anh bảo hộ ở trong ngực.
Trên người Châu Thành Trạch dường như có mùi giấy mực, cũng giống như diện mạo của anh luôn luôn lịch thiệp tuấn tú. So với mùi này, lại nghĩ đến một mùi thuốc lá khác mà không rõ lý do. Cố Hiểu Thần động đậy, muốn thoát khỏi anh, anh lại ôm chặt lấy cô không cho chịu thả, khiến cô kinh sợ vội vàng hét lên, “Châu tiên sinh!”
Lúc còn đang hoang mang, nghe thấy giọng nam trong veo vang lên bên tai, “Không chỉ dì Phân, tôi cũng hy vọng em đến tham dự.”
“Buông tay!” Cố Hiểu Thần càng thêm bối rối, đanh giọng quát. Tay anh vừa thả, cô đã lùi ngay về sau một bước. Không biết phải nói gì, dứt khoát quay đầu đi.
Châu Thành Trạch nhìn theo bóng dáng cô rời đi, cũng không đuổi theo.
Lúc quay người, ánh mắt lướt qua một chiếc xe Lamborhini màu đen từ dưới hầm đậu xe đi đến, đang dừng đèn đỏ, rồi thản nhiên ngồi vào trong xe.