Đối Kháng Hoa Tâm Chủ Thượng
Tia nắng ban mai chói mắt, Cố Hiểu Thần từ trong sâu thẳm tỉnh dậy. Cô theo thói quen lấy mắt kính đeo lên, ngồi dậy định rời giường. Vừa mở chăn ra, trên người chợt thấy ớn lạnh, lúc này mới ý thức được mình không có mặc gì. Cô vội vã cầm quần áo rơi vãi trên nền nhà, nhanh chóng mặc vào. Áo ngủ yêu thích của cô chất liệu bằng bông, nó khiến cô cảm giác được mùi vị của ngôi nhà.
Vải bông ấm áp, cũng giống như mẹ vậy.
Cố Hiểu Thần mở cửa phòng, chuẩn bị đi vào phòng tắm.
Nhưng cô vừa mới cất bước, giọng nam âm trầm của anh từ phòng khách truyền đến, “Cái này ai mua cho em.”
Cố Hiểu Thần bị giọng nam đột ngột vang lên doạ cho giật nảy cả mình, cô hoang mang quay đầu nhìn thấy anh đang ngồi trên ghế sô pha hút thuốc. Hiển nhiên anh đã đánh răng rửa mặt xong xuôi, thay áo sơ mi và quần tây tươm tất, khuôn mặt điểm trai rõ ràng gọn gàng, nhưng lại lộ ra một chút mù mịt.
Anh nheo mắt, đem cô khoá chặt trong đáy mắt.
Cố Hiểu Thần quay mặt về phía anh, mắt nhìn đến thấy trên bàn trà trước mặt, chính là mấy cái túi hôm qua sau khi cô về nhà tiện tay thả xuống.
Cô sững sờ, nhưng lại không thể trả lời.
Ngũ Hạ Liên liếc đồ vật trên bàn trà, khoé môi cong lên một độ cong, mây mù dày đặc nói, “Thật là có tâm, vừa có sô cô la, vừa có khăn. Tôi hỏi em, sao em không trả lời? Ai mua cho em?”
Cố Hiểu Thần nắm chặt vạt áo, ở trước mặt anh cô đều cảm thấy lo lắng bất an như vậy.
“Châu Thành Trạch?” Ngũ Hạ Liên trầm sâu nói ra tên anh ta, đôi mắt ngưng tụ, lạnh lùng chất vấn, “Chẳng lẽ Ngũ Hạ Liên tôi không mua nổi? Hay là khẩu vị của em quá lớn, cảm thấy một mình tôi không đủ?”
“Không phải…..” Cố Hiểu Thần mím chặt môi, phát hiện mình dù có nói cái gì cũng đều không đúng.
Ngũ Hạ Liên hút sâu một hơi thuốc, đứng dậy đi đến trước mặt cô. Dừng bước, một tay anh túm chặt cằm cô, nâng lên đối diện mình. Chỉ thấy khuôn mặt nhỏ trắng nõn của cô có sự quật cường không chịu khuất phục, mà đôi mắt kia vốn dĩ trong veo nay lại khiến anh cảm thấy ô uế như vậy.
Ý nghĩ muốn phá huỷ lại bắt đầu mãnh liệt.
“Em và hắn có quan hệ gì?” Anh bỗng buông tay và không tập trung hỏi.
Cố Hiểu Thần biết “hắn” trong miệng anh là đang nói đến ai, nhưng cô nên giải thích mối quan hệ giữa bọn họ như thế nào. Không phải người thân, cũng không phải người yêu, càng không phải bạn bè. Bọn họ không phải người xa lạ gặp trên đường nhưng cũng chẳng khác gì người lạ.
Mối liên hệ duy nhất giữa cô và anh ta, chỉ có một người------ mẹ của cô mà hiện lại là mẹ của anh ta.
Nhưng cô nên nói như thế nào đây?
Lời hứa đã từng hứa, hứa cả đời sẽ không nói ra, cô vĩnh viễn cũng sẽ không thất hứa.
Cố Hiểu Thần ngoan cường cắn môi, vẫn cứ im lặng.
Ngũ Hạ Liên nhìn thấy khuôn mặt của cô chuyển từ nghiêm trọng sang kìm nén nín nhịn, nhẹ cười một tiếng, “Thảo nào lúc em mở miệng cầu tình với tôi. Hoá ra hắn là người trong lòng em.”
Hôm qua sau khi cúp điện thoại, anh nhận được một tin nhắn.
Tin nhắn viết thế này: Hy vọng Hạ tổng đừng gọi điện cho bạn gái của tôi trong thời gian cá nhân.
Hôm nay, cuối cùng anh cũng hiểu được nguyên nhân.
“Em thật là đã vô tư dâng hiến, đem bản thân dâng hiến cho đi.” Giọng của Ngũ Hạ Liên không mặn không nhạt, giống như từ cõi xa truyền đến, lại sắc bén nói, “Em cho rằng anh ta vẫn sẽ cần em thật sao? Người con gái giống như em, hắn cũng chỉ lợi dụng em, lợi dụng xong sẽ đem em vứt đi.”
“Tỉnh lại đi, đừng mơ mộng nữa. Ngây thơ ngu ngốc.” Khói thuốc trong tay anh cháy mù mịt, tro tàn rơi trên mặt đất.
Cố Hiểu Thần nhìn chằm chằm đám tàn thuốc rơi trên nền nhà, chỉ cảm thấy trong lòng một trận ngột ngạt bức bối.
Loại ngột ngạt này, giống như lúc cô bị bệnh cảm cúm, không có cách nào hít thở được. Khó chịu như vậy. Nhưng lúc trước bị ốm, mẹ đều sẽ ở bên cạnh cô. Mà bây giờ, cô cũng không thể ăn vạ làm nũng được nữa. Bất kỳ chuyện gì cũng đều phải học cách tự mình đối mặt.
“Không cần anh quản.” Cố Hiểu Thần nhọc nhằn mở miệng, giọng khản đến độ giống như đã lâu chưa được nói chuyện.
Giọng của cô mặc dù rất nhẹ, nhưng rất cương quyết, bình tĩnh nói, “Đây là chuyện của tôi.”
Một câu đơn giản như vậy, sông Chu phân rõ ranh giới đất Hán.
Giữa bọn họ chẳng qua chỉ là một cuộc trao đổi, một lời giao hẹn.
Đợi đến khi giao hẹn kết thúc, anh qua đèo Dương Quan của anh, cô đi cầu độc mộc của cô, từ nay về sau, cũng sẽ không có bất kỳ liên quan nào nữa.
Đây là chuyện của cô, anh dựa vào cái gì mà quản.
Anh đúng là người tọc mạch.
Ngũ Hạ Liên càng thêm lạnh lùng, chỉ xoay người đi về phía bàn trà, cầm mấy món đồ lên vứt tất cả vào thùng rác ở một bên. Cố Hiểu Thần không kịp ngăn cản, sững sờ nhìn anh chằm chằm. Đầu anh cũng không quay lại, đi ra khỏi căn hộ, “Tôi không thích người phụ nữ của tôi cầm đồ của người khác. Đừng có lần thứ hai.”
Cửa “ầm” một tiếng rồi đóng lại, một sự trống trải ùa đến.
Cố Hiểu Thần hoá đá nửa buổi, trong mắt chan chứa những giọt lệ, cô đưa tay gạt đi. Đi về phía thùng rác, nhặt sô cô la và khăn lên, ngồi xổm trên mặt đất, cố tỏ ra mạnh mẽ nói bản thân mình không được khóc.
Cô cúi đầu, ôm chặt những thứ này, làm sao liền khóc nức nở thất thanh.
***
Tiếng gió gào thét thổi qua bên tai, giống như dao cắt vào hai má.
Lúc này có một cuộc gọi đến.
Ngũ Hạ Liên một tay cầm vô lăng, một tay kia cầm điện thoại lên ấn nút tiếp nhận.
“Anh, anh về đến nhà chưa?” Giọng nữ của Ngũ Diệu Khả trong trẻo vang lên, ở trong gió liền tiêu tan biến mất.
“Đang trên đường.” Ngũ Hạ Liên trầm giọng nói một câu.
“Vậy thì tốt, em đợi anh.” Ngũ Diệu Khả vui vẻ lầu bầu rồi cúp cuộc gọi.
Mày kiếm của Ngũ Hạ Liên vừa cau lại vừa giẫm ga.
Ở phía xa, một chiếc Lamborhini màu đen chậm rãi chạy đến. Cổng lớn hoành tráng của biệt thự được đẩy ra, xe thuận lợi chạy vào. Trong này là biệt thự tư nhân xa hoa của Ngũ gia, căn biệt thực này là tài sản và nền móng từ thời ông cố nội để lại, bây giờ đã trở thành vô giá.
Người kinh doanh chú trọng phong thuỷ, biệt thự này là bảo địa phong thuỷ của Ngũ gia.
“Nhị thiếu gia.” Quản gia nhìn thấy Ngũ Hạ Liên, vui vẻ chào.
Ngũ Hạ Liên hơi gật đầu, “Tiểu thư đâu?”
“Bẩm thiếu gia, tiểu thư đang ở hậu hoa viên vẽ tranh.” Quản gia cung kính bẩm báo.
Ngũ Hạ Liên đi về phía hậu hoa viên.