Đối Kháng Hoa Tâm Chủ Thượng
Thư phòng Châu gia, Châu Thành Trạch đang kiểm tra văn kiện của công ty mà anh mang theo về nhà.
Cửa phòng có tiếng gõ nhẹ, không đợi anh trả lời, có người đã đẩy cửa đi vào. Châu Nhã Như đài các ngồi trên ghế sô pha, chân thon vắt qua một bên, một tay chống cằm, sau một hồi im lặng mới cất lời gọi một tiếng “anh”.
Châu Thành Trạch đầu cũng không ngẩng lên, chỉ chăm chú nhìn văn kiện trước mặt, “Có chuyện gì, em nói đi.”
Châu Nhã Như tức giận khịt mũi, khuôn mặt xinh đẹp đỏ ửng lên, “Anh, em muốn tổ chức sinh nhật, em muốn mua một bộ lễ phục màu trắng?”
“Muốn mua cái gì, e cứ trực tiếp mua là được.” Châu Thành Trạch nghĩ cũng không nghĩ, trầm giọng nói.
“Đây là anh nói đấy nhé.” Châu Nhã Như vui vẻ kêu lên, lập tức đứng dậy chạy đến bên cạnh Châu Thành Trạch thắm thiết ôm lấy anh, “Em biết anh tốt nhất ! Anh muôn năm ! Vậy em không quấy rầy anh làm việc nữa, anh tiếp tục làm đi ! Em ra ngoài trước đây !”
Cô vừa nói vừa xoay người đi ra ngoài, giống như hồ điệp bay đi.
“Anh, cô ta đi rồi, hôm nay sao anh không đưa cô ta về?” Châu Nhã Như lúc đóng cửa còn quay đầu lại không cầm lòng được hỏi một câu. Giống như sợ bị mắng, cô vội vàng trốn luôn.
Trong thư phòng bỗng một màn yên ắng, Châu Thành Trạch đột nhiên ngưng làm việc. Anh lấy thuốc lá ra, châm một điếu rồi thản nhiên hút. Mùi thuốc lá thoang thoảng quanh quẩn, đốm lửa lập loè giữa những ngón tay. Trước mắt chợt hiện lên khuôn mặt bướng bỉnh của ai đó, có một chút bế tắc giữa hai lông mày.
Cô ấy kiêu ngạo như vậy, cho dù anh có mở miệng, cô ấy cũng sẽ không chấp nhận.
***
Chín giờ tối, Cố Hiểu Thần một mình ngồi taxi trở về Yinshen Mansion, trong lòng thấp thỏm không yên. Cô do dự cầm điện thoại di động đã lâu, lại không có dũng khí gọi vào số của anh.
Nhưng đầu điện thoại bên kia truyền đến câu trả lời tự động của hệ thống, cho thấy điện thoại của đối phương đã khoá máy.
Trong ngực Cố Hiểu Thần càng thêm nặng nề, quay đầu nhìn bản thân đang bất an trong kính cửa sổ xe.
Dùng chìa khoá mở cửa, trong căn hộ một màn tối đen như mọi khi.
Cô vậy mà dường như thở phào nhẹ nhõm.
Không biết chuyện gì đang xảy ra, Cố Hiểu Thần có chút lo sợ nếu đối diện với người đàn ông kia. Rõ ràng không làm gì sai, nhưng lại có một loại cảm giác mình lương tâm cắn rứt. Cô tiện tay đặt sô cô la và chiếc khăn lên bàn trà, sau đó đi tắm.
Lúc tắm xong, đã gần mười giờ.
Cố Hiểu Thần không dám đi ngủ, sợ anh sẽ đột nhiên quay lại.
Một mình mở ti vi, ngồi trên sô pha ngây ngốc xem một lúc lâu.
Thời gian tích tắc trôi qua, Ngũ Hạ Liên cũng không quay về. Đợi đã hơn mười hai giờ, Cố Hiểu Thần cũng không chịu nổi cơn buồn ngủ nữa, tắt ti vi, đứng dậy đi vào phòng rồi đóng cửa lại đi ngủ.
Trong lúc đang mơ màng ngủ, Cố Hiểu Thần mơ một giấc mơ.
Trong giấc mơ, có người không ngừng làm phiền cô, trán của cô, mắt của cô, môi của cô… giống như là một con cún con đang liếm hết chỗ này đến chỗ khác. Cảm giác kia rất ngứa rất ngứa, khó chịu muốn né tránh. Nhưng đối phương không chịu tha cho cô, cảm giác ướt át mở rộng về phía cơ thể cô.
Cố Hiểu Thần hoảng sợ mở mắt, chỉ cẩm thấy thân thể rất nặng.
Có người đang đè lên cô, người toàn mùi rượu.
Bàn tay to của người đàn ông dò vào trong áo ngủ của cô, xoa nhẹ da thịt của cô.
Cố Hiểu Thần sợ hãi, lẽ nào là kẻ trộm, sợ đến mức muốn hét lên thật lớn. Nhưng cô còn chưa kịp mở miệng, môi của người kia đã bá đạo hôn lên môi cô.
Trong lúc hốt hoảng, cô ngửi thấy một cỗ mùi quen thuộc.
Đó là Cologne mùi hoa cỏ đặc biệt còn xen lẫn mùi thuốc lá.
Loại mùi này….. Ngũ Hạ Liên? Thần kinh Cố Hiểu Thần căng thẳng liền được thả lỏng, cơ thể cũng không còn phản kháng như trước nữa, nhưng trong lòng lại có một nỗi khiếp sợ, vô thức cứng người lại. Nụ hôn của anh men theo cổ đi xuống, trêu chọc cô khó chịu, cô không nhịn được hỏi, “Anh…. sao lại về?”
“Không hài lòng?” Giọng nam trầm thấp của anh khàn khàn, vừa hôn vừa nói.
“Uh---“ cô khịt mũi một tiếng, không biết là khẳng định hay là phủ định.
Ngũ Hạ Liên bá đạo cưỡng chế chiếm lấy cô, cắn dái tai cô hỏi, “Em đang mong đợi ai? Húc Đông? Hạo Dương? Hay là….” Anh mãnh liệt xung kích, mờ mịt phun ra ba chữ, “Châu Thành Trạch?”
“Em không có….” Cố Hiểu Thần chỉ có thể chịu đựng anh, rên rỉ một tiếng, nói không lưu loát, “Em không có mong đợi ai cả….”
“Tối nay em đã đi đâu?” Anh lạnh lùng chất vấn, cô không khỏi run lên.
Cố Hiểu Thần biết không có cách nào che giấu được, cũng không muốn giấu nữa, thành thật nói, “Em và Châu….”
“Câm miệng !” Ngũ Hạ Liên quát một tiếng, ngừng động tác. Một đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm cô. Hơi thở đục ngầu, mỗi câu mỗi chữ vô cùng rõ ràng, như một tảng đá lớn đè trong lòng cô, “Làm người phụ nữ của anh, thì phải biết cái gì là bổn phận. Chút tâm tư nhỏ đó, anh khuyên em không nên có. Hiểu không?”
“Trả lời !” Anh muốn cô mở miệng, giống như ác quỷ sống lại.
“Hiểu rồi…” Miệng cô mở lớn thở gấp, nói không lưu loát.
“Anh cho phép em ra ngoài gặp người đàn ông khác chưa? Giả vờ ngoan ngoãn như vậy, có phải cùng hắn chơi rất vui không? Các người cũng làm chút gì đó?” Anh lại bắt đầu ra vào nhiều lần, giống như đang phát tiết.
Cố Hiểu Thần cắn chặt môi, anh tà ác lạnh lùng quát, “Chịu đựng cái gì. Muốn kêu thì kêu ra đi.”
Cô bướng bỉnh không phát ra âm thanh rên rỉ, con người này ngoan cố như vậy, khiến anh chỉ muốn triệt để phá huỷ. Ý chí phá huỷ cô ngày càng mãnh liệt, anh cũng không bận tâm nữa, chỉ bỏ mặc bản thân, một lần lại một lần chiếm lấy cô. Mãi đến khi cô ở dưới thân anh yếu ớt cầu xin, “Đừng….. xin anh….”
Anh ngổn ngang đè về phía cô, cuối cùng cũng giải phóng bản thân ở trong người cô.
Tiếng thở gấp nặng nề chầm chậm chuyển thành an ổn, Cố Hiểu Thần vô lực ở dưới người anh hoá thành nước.
Trên người đột nhiên nhẹ bẫng, Ngũ Hạ Liên đã đứng dậy, dứt khoát đi ra khỏi phòng.
Cố Hiểu Thần toàn thân đều là mồ hôi, nhưng sau khi niềm vui qua đi chỉ có một sự lạnh lùng triệt để tập kích vào tâm trí. Cô nghe thấy trong phòng tắm vang lên tiếng nước chảy, và sau đó là tiếng mở cửa lại đóng cửa căn phòng sát vách. Cô trở mình, đem mình cuộn tròn lại để chống lại cái lạnh lẽo kia.
Trong bóng đêm một mình cô đơn, lời nói dịu dàng của Lâm Phân không ngừng quanh quẩn bên tai Cố Hiểu Thần, trở thành chỗ dựa duy nhất của cô, niềm tin vững chắc duy nhất của cô.
Cố Hiểu Thần kéo chăn trùm qua đầu, chôn giấu hoàn toàn.
“Con gái ngoan, ấm ức cho con rồi.”
Mẹ……