Đối Kháng Hoa Tâm Chủ Thượng

Chương 109: Uống Chén Súp Nóng




Thời tiết tươi đẹp, cầm cọ tô màu. Cô đang vẽ giáo đường ở Ý, bản thân tranh sơn dầu có màu sắc mạnh mẽ, tác phẩm đẹp được tích luỹ theo thời gian. Trong khoảnh khắc dễ chịu và yên tĩnh như vậy, sự nhẹ nhàng và yên bình của Ngũ Diệu Khả khiến Ngũ Hạ Liên cảm thấy thư thái nhẹ lòng.

Cuối cùng Ngũ Diệu Khả cũng ngừng động tác, xoay người lấy thêm màu.

Vừa quay đầu, nhìn thấy Ngũ Hạ Liên không biết từ lúc nào đã đứng sau lưng mình.

Sự xuất hiện của anh khiến Ngũ Diệu Khả lộ ra nụ cười rạng rỡ, vô cùng phấn khởi hô, “Anh. Sao không gọi em một tiếng. Đứng đó lâu chưa.”

Ngũ Diệu Khả nhanh chóng đặt dụng cụ vẽ tranh xuống, mẹ ruột của cô là tam phu nhân của Ngũ gia.

Tam phu nhân lúc sinh Ngũ Diệu Khả bởi vì khó sinh mà qua đời, nên Ngũ Diệu Khả từ nhỏ đến lớn cũng chưa bao giờ tận mắt nhìn thấy mẹ đẻ của mình, chỉ biết người phụ nữ trong tấm hình. Cô từ nhỏ do nhị phu nhân Kỷ Nhạc Hoa nuôi lớn, tình cảm của hai người rất tốt, không khác gì mẹ ruột và con gái.

Ngũ Diệu Khả ngoài sự gần gũi với với Kỷ Nhạc Hoa, trong bốn anh em, cô có mối quan hệ tốt nhất với anh hai Ngũ Hạ Liên.

Lúc nhỏ trời mưa lại sợ sét, đều là người anh thứ hai này ôm cô cùng ngủ. Thực ra mà nói, Ngũ Hạ Liên đối với Ngũ Diệu Khả có một tầm quan trọng đặc biệt.

Ngũ Hạ Liên nhận lấy tách trà, cầm trong tay nhưng không uống.

“Anh, buổi trưa cùng ăn cơm được không?” Ngũ Diệu Khả thận trọng hỏi, trong mắt đều là mong đợi kỳ vọng, “Cha và mẹ còn có anh ba đều ở đây. Nhà chúng ta đã lâu chưa đông đủ như thế này, cùng nhau ăn bữa cơm nhé?”

Hơi ấm của tách trà truyền vào những ngón tay, Ngũ Hạ Liên “Ừ” một tiếng, xem như là đồng ý rồi.

“Quá tốt rồi !” Ngũ Diệu Khả thở phào nhẹ nhõm, vui vẻ rộn ràng, “Em đi nói đầu bếp, nấu thêm mấy món anh thích ăn ! Anh, anh đợi em một lát nhé ! Em lập tức trở lại ngay ! Ngàn vạn lần không được đi đâu đấy !”

Ngũ Diệu Khả vui vẻ nhanh chóng đứng dậy chạy ra khỏi hậu hoa viên, để lại Ngũ Hạ Liên ngồi yên lặng một mình.

Trà hoa hồng trong tay dần dần nguội đi, anh lúc này mới cúi đầu uống một hớp.

Hai năm trước, Ngũ Hạ Liên chuyển ra khỏi Ngũ gia, sau đó rất ít khi về nhà ăn cơm, cũng rất ít khi liên lạc với người của Ngũ gia. Anh vốn dĩ không nói nhiều, tính khí thâm trầm sâu lắng. Từ sau khi anh chuyển ra ngoài, thì càng ít qua lại hơn. Ở bên ngoài anh là thiên tài kinh doanh của nhà họ Ngũ mà mọi người đều say sưa mỗi khi nhắc đến, nhưng trong nhà anh chỉ là một người mà mọi người không ai muốn nhắc đến.



Trong phòng ăn sáng sủa, Ngũ Hạ Liên một mình ngồi trên ghế.

Đây là vị trí của anh, ngoài anh ra sẽ không có ai ngồi vào vị trí đó.

Ngũ Hạo Dương là người đầu tiên đi vào phòng ăn, anh nhìn thấy Ngũ Hạ Liên, tức khắc giật mình, vẻ mặt kia giống như gặp phải quỷ. Anh im lặng đi đến ngồi xuống vị trí của mình, mỉa mai, “Thật hiếm có.”

“Bữa tiệc hôm qua, Diêu Vịnh Tâm uống rất nhiều rượu.” Ngũ Hạ Liên không thèm để ý đối với sự chế giễu của cậu ta, điềm tĩnh phun ra một câu.

Nét mặt Ngũ Hạo Dương không đổi, chỉ là lúc cúi đầu ánh mắt chợt căng thẳng.

“Mẹ, hôm nay con đặc biệt dặn đầu bếp nấu mấy món con thích ăn nhất. Mẹ nhất định phải ăn nhiều một chút.” Giọng nữ của Ngũ Diệu Khả mềm mại thấp thoáng truyền đến, khiến cho Ngũ Hạ Liên có chút ngột ngạt.

Giây tiếp theo, Kỷ Nhạc Hoa ăn mặc giản dị và mộc mạc đi vào phòng ăn cùng Ngũ Diệu Khả. Nụ cười trên mặt Kỷ Nhạc Hoa hơi thay đổi sau khi nhìn thấy Ngũ Hạ Liên ở trong phòng ăn, dâng lên một sự khó chịu. Bà chỉ nhàn nhạt cười, lạ lẫm và xa cách.

“Mẹ, ngồi đi.” Ngũ Diệu Khả đỡ Kỷ Nhạc Hoa ngồi xuống, mình cũng ngồi vào chỗ bên cạnh bà. Cô ngẩng đầu liếc nhìn hình bóng cao to nào đó, lại hô lên, “Ba.”

Ngũ Kế Tông là người đi vào phòng ăn cuối cùng, ông ăn mặc gọn gàng, một doanh nhân điển hình. Trong tay còn cầm tẩu thuốc, có chuyện vui cũng hút một hơi, không vui cũng hút một hơi. Ông điềm tĩnh cất bước, ánh mắt chú ý đến bàn ăn thừa ra một người nào đó, khuôn mặt già nua hơi trầm lại, cũng không thể nói là có vui vẻ hay không.

Ngũ Kế Tông ngồi xuống, trầm giọng nói, “Ăn cơm thôi.”

Khi người chủ gia đình cất lời, mọi người mới bắt đầu động đũa.

Ngũ Hạo Dương tuỳ tiện hỏi, “Diệu Khả, bức tranh của em không phải nhận được giải thưởng sao?”

“Anh ba, anh sao biết vậy? Hôm qua thầy còn hỏi em có đi Pháp….” Trên mặt Ngũ Diệu Khả rất tự hào, chỉ là cô vừa nói được nửa câu thì bị người khác cắt ngang.

“Con gái không cần cái gì cũng phải biết ! Hội hoạ có thể xem như thú vui tiêu khiển chứ không phải là sự nghiệp của con !” Ngũ Kế Tông trầm giọng quát.

Ngũ Diệu Khả lập tức nghẹn lời, cúi đầu ăn cơm.



“Mỗi người đều có mục tiêu phấn đấu của mình, miễn Diệu Khả thích là được.” Ngũ Hạ Liên ngẩng đầu nói, giọng nam âm trầm.

“Sao? Diệu Khả cũng chướng mắt anh rồi? Ngũ gia chúng tôi còn có thể nuôi được một đứa con !” Ngũ Kế Tông đập đũa trong tay lên bàn, câu nói này phát ra làm cho bầu không khí trên bàn ăn chợt tràn đầy mùi thuốc súng.

Ngũ Hạo Dương cau mày, Ngũ Diệu Khả liền vội vàng giải vây, “Bố, ăn cơm đi, con không đi Pháp nữa.”

“Thân thể tôi không quá thoải mái, không ăn nữa.” Kỷ Nhạc Hoa cũng buông đũa xuống, ra vẻ muốn rời đi.

Nhưng lại có người đứng dậy trước bà.

“Đột nhiên nhớ ra còn có việc, con đi trước đây.” Ngũ Hạ Liên lãnh đạm một câu, xoay người đi đầu cũng không quay lại.

“Càng lúc càng không có phép tắc !” Ngũ Kế Tông đập mạnh lên bàn, kết quả của bữa cơm sum họp là chẳng vui mà về.

***

“Xì xì xì xì----” Đang hầm súp xương trong nhà bếp, Cố Hiểu Thần cầm muôi múc một chút nếm thử mùi vị rồi hài lòng gật đầu.

Cô múc đầy một chén cho mình rồi quay người đi ra khỏi phòng bếp, đến phòng ăn.

Chợt cửa căn hộ bị người mở ra.

Khí lạnh từ bên ngoài cũng theo đó tràn vào, dáng người Ngũ Hạ Liên cao to chắn mất nửa cánh cửa. Anh nhìn cô im lặng không nói, cô nhìn anh lại là sững sờ. Cô còn đang đeo tạp dề, tay bưng một chén súp.

Cố Hiểu Thần nhớ ra cuộc cãi nhau lúc sáng sớm, không tránh được có chút bối rối.

Cứ đứng yên như vậy cũng không có hành động gì mà cũng không nói gì.

Cô im lặng nửa ngày, ngây ngốc đem bát súp trong tay đưa về phía anh, nhỏ giọng hỏi, “Bên ngoài rất lạnh, uống chén súp nóng nhé?”