Tô Thiệu dẫn theo Tô Thống đi xuống đình viện phủ tướng quân, nói nói cười cười chẳng còn bận tâm tới bất cứ ai xung quanh:
"Con trai, ta đưa con đến từ đường thắp nhang bái lạy, tạ ơn các trưởng bối đã khuất phù hộ con bình an trở về."
Y ngắm một vòng cảnh vật trong phủ, cách xa tám năm mọi thứ dường như không thay đổi quá nhiều. Cây Bạch Quả rợp sắc vàng hoe trước gió, tán xòe rộng che nửa mái hiên viện phía tây.
"Thuở nhỏ phụ thân vẫn thường dạy con luyện thể lực, cách cầm kiếm, bắn cung dưới gốc cây đó." Y chỉ về hướng Bạch Quả, nhớ lại.
"Khi ấy con là đứa nhóc cao bằng này."
Ông độ chừng dang tay ngang thắt lưng:
"Mặc dù sức khỏe bẩm sinh yếu ớt nhưng con rất kiên trì, chưa bao giờ khiến ta thất vọng."
Tô Thiệu hiện lên nụ cười thật tươi, phảng phất niềm tự hào nho nhỏ.
"Lão gia, phu nhân." Dọc đường các nô tỳ cung kính hành lễ. Trông thấy hai vị khách lạ lại nghe từ miệng Tô Thiệu thốt ra những lời thân thiết, bọn họ có lén ngước nhìn chứ không dám tò mò quá mức.
Nhu Nương ma ma bồi giá của Lại Như Hương nghiêm khắc chỉnh đốn:
"Các ngươi lo làm việc của mình đi."
Lại Như Hương hỏi bà ta:
"Uyển Thư nó thế nào rồi?"
"Hồi phu nhân."
Nhu Nương kính cẩn:
"Nô tỳ sai người mời đại phu đến bắt mạch, ông ấy nói tiểu thư chỉ là bệnh cũ tái phát, không quá nghiêm trọng. Nghỉ ngơi đầy đủ sẽ ổn thôi."
Lại Như Hương buồn bực thở ra, sự hiện diện của Tô Thống lúc này càng khiến lòng dạ bà ấy khó chịu:
"Con bé đó từ bao giờ trở nên nhát gan như thế?"
Nhu Nương bước theo chủ, cúi đầu đỡ lời:
"Không thể trách tiểu thư."
Nhìn bóng lưng người đi phía trước rồi ghé tai Lại Như Hương:
"Hắn thật sự là đại thiếu gia sao?"
Bà ấy chỉ im lặng, mặt đanh lại ôm một bụng không cam tâm: Trách khi đó ta đã chủ quan, biết trước có ngày hôm nay ta nên cho người xuống vực kiểm tra kỹ càng. Tránh diệt cỏ không tận gốc để lại mầm mống tai họa.
Tô Thống cùng Tô tướng quân tiến vào từ đường, Mục Ý đành đứng đợi họ ở bên ngoài. Hồi lâu buồn chán nàng đến bàn đá trong sân ngồi tạm.
Một nô tỳ nhanh nhẹn pha trà mời khách. Nàng mỉm cười, phép tắc nói:
"Đa tạ."
Uống xong ngụm trà Mục Ý tỏ ra rất ngạc nhiên:
"Ta đoán không lầm thì đây là loại trà búp hoa nhài?"
Nô tỳ kia gật đầu:
"Vâng."
Nàng nói:
"Người ta thường ưu tiên chọn những đóa hoa nhài vẫn chưa nở hết dùng làm trà, bên trong vẫn còn giữ được hương thơm nhẹ và mùi vị thanh ngọt tự nhiên. Nếu không phải người có tay nghề thuần thục và kinh nghiệm, chọn búp hoa sẽ rất dễ mắc sai lầm trong quá trình sấy khô, dẫn tới cho ra mẻ trà không đạt chất lượng, vì thời gian sấy trà của búp hoa cũng dài hơn so với những hoa đã bung nở."
Nàng ngừng lại, ngắm màu sắc vàng nhạt sóng sánh trong tách sứ:
"Nhưng trà búp hoa giữ được trọn vẹn hương vị dịu dàng và chát nhẹ ban đầu, thấm vào cuống lưỡi mùi hương càng nồng nàn, ngọt hậu."
Mục Ý không nhịn được uống thêm một ngụm:
"Tìm cả Tịch Quốc cũng có mấy ai nắm được kỹ thuật làm trà hoa nhài ngon đủ tiêu chuẩn, mà lại còn là trà búp hoa nhài thượng hạng thế này. Hôm nay tiểu nữ vô cùng may mắn."
"Hóa ra cô nương cũng là người am hiểu về trà." Nô tỳ ấy rót thêm cho nàng một tách.
Mục Ý lắc đầu, khiêm tốn đáp:
"Trước đây ta vô tình nghe nói thôi, cảm thấy hứng thú nên đã ghi nhớ."
Nàng tiếp tục:
"Loại búp hoa này ta từng uống qua vài lần, nhưng chưa lần nào cảm nhận được hương vị thơm ngon như thế."
Nô tỳ đó hãnh diện:
"Hoa nhài là do đích thân phu nhân tự tay vung trồng và thu hoạch, những búp hoa được hái vào lúc sáng sớm. Tất cả các công đoạn đều vô cùng tỉ mỉ. Phủ tướng quân thường dùng loại trà này để đón tiếp khách ghé thăm."
Nàng thể hiện lòng ngưỡng mộ:
"Tướng quân phu nhân quả nhiên xứng danh tài nữ. Tiểu nữ vô cùng thán phục."
"Cô nương cứ tự nhiên."
Nha đầu niềm nở:
"Nô tỳ tên Bội Hỉ, người cần chi cứ việc sai bảo. Nô tỳ xin phép lui xuống trước."
"Đa tạ." Nàng mỉm cười.
Thình lình một tia sáng bay vụt qua tầm mắt nàng, nhanh như tên bắn. Khoảng cách giữa lưỡi kiếm sắc bén và mạn che mặt gần bằng sợi tơ. Mục Ý chỉ kịp nhận ra ký hiệu Huyền Vũ khắc trên cán kiếm, hoàn toàn không đủ thời gian để né tránh. Nghĩ tới hai chữ "Lôi Hiển" hơi thở nàng đột ngột chậm lại, nỗi sợ vô hình nào đó ở nơi sâu thẳm nhất chợt trỗi dậy.
Nàng sững sốt nghe âm thanh vỡ nát của tách sứ trong tay mình, nước trà nóng bỏng văng tung tóe lên bạch y thuần khiết. Mục Ý ngước nhìn theo bóng người vừa lướt qua tựa gió đông, đáp lên mái nhà với dáng lưng thẳng tắp. Hắn mặc bộ xích y họa tiết đơn giản. Tay phải cầm thanh kiếm sáng chói, mái tóc buộc cao gọn gàng. Khí thế hiên ngang.
"Rốt cuộc các ngươi là ai?" Dưới ánh nắng óng ánh ban trưa người đó chậm rãi nghiêng mặt, nghiêm giọng chất vấn.
Bội Hỉ vội vội vàng vàng quay lại, rút khăn tay lau cho nàng:
"Cô nương có sao không?"
"Đa tạ, ta có thể tự làm." Nàng đứng dậy, cuống quýt từ chối.
Bội Hỉ hỏi người đứng trên mái nhà:
"Thiếu gia, người lại muốn giở trò gì nữa thế? Trên đấy rất nguy hiểm, hãy mau xuống đây đi."
Trông thái độ của nàng ta dường như cảnh tưởng này không phải mới xảy ra lần đầu.
Mục Ý nghe cách Bội Hỉ xưng hô, nàng ngờ ngợ:
"Thiếu gia?"
"Cô nương, vị này là..."
Hắn hùng hổ cướp lời Bội Hỉ:
"Các ngươi từ đâu đến, vì sao lại cả gan giả mạo đại công tử nhà họ Tô. Có mục đích gì?"
Hắn quắc mắt, giương kiếm về phía nàng:
"Nếu còn không nói thật ta sẽ bắt các ngươi lên quan phủ."
Thoạt nhìn tướng mạo hắn hao hao giống Tô Thống, nhưng trông kỹ xương hàm và sống mũi không sắc sảo bằng y. Đôi mắt thụy phụng dài, có vóc dáng vững vàng mạnh mẽ của người luyện võ. So với hắn thì Tô Thống gầy thấp hơn nhiều.
"Vì sao nhị công tử cho rằng chúng tôi cố tình giả mạo thân thích?" Nàng nhận ra Tô Kỳ.
Tô Kỳ khá bất ngờ: Ả nữ nhân này cũng thật to gan, còn dám hỏi ngược lại bổn công tử. Nhưng không sao, để bổn công tử cho cô thấy ta sẽ vạch trần âm mưu đen tối của các ngươi như thế nào.
Tô Kỳ lên giọng:
"Các ngươi phải là người biết rõ hơn ta chứ?"
Hắn kiêu ngạo đoán:
"Hoặc là ham muốn vinh hoa phú quý. Hoặc là có mục đích xấu xa riêng."
Nàng chuyển sự chú ý vào thanh kiếm, không chắc chắn với ngờ vực trong lòng. Trước đây nàng từng cùng Lôi Hiển đến vùng Sơn Lĩnh phương bắc cứu tế bách tính chịu dịch bệnh. Ở đó có một thợ rèn vũ khí vô cùng nổi danh, kiếm mà ông ta rèn ra không những sắc bén có thể chém đá chặt sắt, mà còn như chứa cả linh hồn, sát khí tàng ẩn.
Nhưng người này tính tình cổ quái, không e ngại cường quyền. Lôi Hiển vì quá ngưỡng mộ nên đã gạt bỏ tôn nghiêm, đứng đợi suốt ba canh giờ mới gặp được ông ta, đề nghị rèn một thanh Huyền Vũ. Kỳ lạ hơn là thứ mà ông ta muốn trao đổi không phải ngân lượng. Về những thương lượng sau đó thì Mục Ý không được biết. Đáng kinh ngạc thay thanh kiếm ấy lại đang nằm trong tay của Tô Kỳ, nhị công tử Tô Gia. Rốt cuộc hắn và Lôi Hiển có quan hệ gì?
Thấy nàng im lặng khá lâu Tô Kỳ lập tức dựng đôi mày rậm:
"Thế nào. Bị ta đoán trúng tim đen rồi à?"
Nàng thuận miệng khen ngợi hắn:
"Võ công của ngài xuất thần nhập hóa, khiến tiểu nữ kinh sợ chưa tan."
Tô Kỳ thu kiếm, mỉm cười đắc ý:
"Đó là đương nhiên."
Trong âm giọng mang màu kiêu ngạo của thiếu niên:
"Sư phụ ta là Vô Cực Kiếm Tiên, đi khắp giang hồ nhắc tới bốn chữ này không ai là không biết."
Bội Hỉ liếc sang Mục Ý thở dài:
"Lại bắt đầu nữa rồi."
Hắn vừa nói vừa múa may:
"Một khi xuất kiếm thì đến cánh hoa cũng chém làm tư mảnh, một nhát có thể cắt dòng chảy cả con sông lớn. Đồ đệ của người tất nhiên là không thể tầm thường."
Tô Kỳ tự hào, chiếc mũi tuấn tú sắp nở to hơn cả mặt trời treo nghiêng trên vòm Bạch Quả.
Bội Hỉ nghe đi nghe lại mấy lời nhàm chán này nhiều đến nỗi thuộc ngầm lòng cả rồi, đứng một bên mấp máy theo chẳng lệch nửa chữ. Sau cùng bảo:
"Thiếu gia, người nói sai rồi."
Bội Hỉ nhấn mạnh:
"Là Vô Ảnh Kiếm Tiên, không phải Vô Cực."
Bị nha đầu sửa lưng, biểu cảm của Tô Kỳ lập tức đóng băng. Bội Hỉ mỉa mai:
"Lần sau ngài nhớ học thuộc cho kỹ vào, đừng để người ta biết được nhị thiếu gia nhà họ Tô đang nói khoác."
Mục Ý không tiện chen lời, chỉ lẳng lặng che miệng cười. Vị kiếm tiên hắn nhắc đến đã tử trận vào mấy chục năm trước, mà Tô Kỳ năm nay vừa tròn mười sáu. Nếu muốn bái sư cũng chỉ có thể bái một bộ xương trắng. Đừng bảo là truyền thụ võ công, đến cả chung rượu nhận đồ đệ vị sư phụ này của hắn cũng không thể uống.
Sắc mặt Tô Kỳ từ hồng chuyển thành đỏ, trợn to mắt nhìn Bội Hỉ. Hắn khua môi múa mép nửa ngày cuối cùng đều bị nha đầu này vạch trần.
"Cô cười cái gì?" Tô Kỳ thẹn quá hóa giận.
Mục Ý chỉ lắc đầu không đáp. Hắn lại hỏi:
"Cô không tin ta là đệ tử của đệ nhất kiếm tiên?"
Hắn muốn cứu vớt chút thể diện còn sót lại, càng không cam bị một nữ tử xem thường, liền đạp khinh công bay lên tán Bạch Quả thật cao. Sắc vàng rơi rơi như trận mưa đông, thiếu niên xuất kiếm giữa không trung. Những chiếc lá mỏng manh lảo đảo trước gió vương lên vai áo nàng, tất cả đều bị thanh kiếm sắc bén trên tay hắn cắt thành hai mảnh.
Mục Ý trầm mặc. Tô Kỳ có thật sự là đồ đệ của vị kiếm tiên thần bí trong lời đồn hay không nàng chẳng thể chứng thực. Nhưng một thiếu niên còn trẻ tuổi mà trình độ kiếm thuật đã đạt đến khả năng chính xác và linh hoạt thế này thật khiến cho người ta kinh ngạc.
Thấy hai đồng tử Mục Ý dõi theo tới mơ màng, Tô Kỳ như được thỏa mãn sự ngông cuồng tuổi trẻ. Hắn hỏi nàng:
"Thế nào? Có phải bổn công tử lợi hại lắm đúng không?"
Nàng còn chưa kịp tán thưởng Tô Kỳ đã giẫm hụt chân, lộn nhào từ cành cây rơi xuống. Một tiếng "phịch" rất to lẫn tiếng la hét thảm thiết làm dao động màn nhĩ. Mục Ý nhắm chặt hai mắt, khi âm thanh bị thịt tiếp đất nặng nề vang lên toàn thân nàng cũng râm ran đau thay cho Tô Kỳ. Mục Ý nhăn mặt.
Bội Hỉ càng không hiểu nổi, Vô Ảnh Kiếm Tiên là bậc tiền bối đĩnh đạc oai phong biết mấy, có đánh chết người ta cũng chẳng tin ngài sẽ nhận một đệ tử vừa hậu đậu, vừa ba hoa như nhị thiếu gia nhà mình.
Bội Hỉ lại thở dài, quay sang hỏi nàng:
"Cô nương, người có tin không?"
Nàng cười cứng đờ, e ngại quá thẳng thắn sẽ khiến đối phương mất mặt:
"Thật ra...Ta cảm thấy nhị công tử cũng rất lợi hại."
Bội Hỉ trông vẻ khó xử của nàng liền thấu hiểu, giơ tay chặn lại:
"Cô nương không cần nói lời trái lương tâm mình."
Nha đầu bước tới đỡ Tô Kỳ đứng dậy, càu nhàu:
"Đã nói dối thì cũng nên lấy cái cớ nào đó cho thuyết phục, hà tất cứ phải là bậc Kiếm Tiên vô địch vô song? Bây giờ thì hay rồi, ngay cả chút thể diện cuối cùng cũng chẳng giữ được."
Hắn xoa cái lưng sắp đứt ra làm đôi của mình, mặt nhăn mày nhó:
"Nha đầu to gan lớn mật này, rốt cuộc ngươi có phải là người của phủ tướng quân không vậy?"
Bội Hỉ thanh minh:
"Thiếu gia, chính vì nô tỳ là người của Tô phủ nên càng không thể mặc danh tiếng oai dũng của Tô gia bị người phá hủy."
Giọng nha đầu về sau nhỏ dần:
"Cũng may hôm nay chỉ có mình cô nương ở đây. Nếu những lời lúc nãy để cho lão gia nghe thấy không biết chừng sẽ tức giận đánh chết ngài."
"Ngươi." Tô Kỳ trợn mắt muốn mắng người. Bội Hỉ nhanh chân chạy ra phía sau nàng, tránh hắn bắt được. Nhưng xương khớp vừa bị chấn động biểu tình dữ dội. Hắn ôm vai, xoa lưng, rúm ró rên rỉ.