Tô Thiệu nắm chặt vai y. Khuôn mặt nhuộm màu sương gió chiến trường hiện đầy vẻ đau khổ:
"Ta ngỡ con đã..."
Ông nghẹn ngào. Niềm vui lẫn cảm xúc cay đắng bao năm qua khiến những nếp nhăn và nụ cười trở nên rúm ró. Người chứng kiến cũng cay mắt mừng thay.
"Phu quân." Lại Như Hương bất ngờ xuất hiện, dịu dàng gọi ông.
Bà ta chú ý Tô Thống cùng cô nương đeo mạn che mặt bên cạnh y:
"Hai vị này...?"
"Phu nhân."
Tô Thiệu kéo y lên một bước:
"Thống nhi vẫn còn sống."
Lại Như Hương tỏ ra rất đỗi kinh ngạc, cái chạm mặt đầu tiên đã làm người luôn giữ được sự điềm tĩnh như bà ta cũng phải giật mình.
"Phụ thân, người nói hắn là ai?" Tô Uyển Thư lắp bắp hỏi.
Tô Thiệu phấn chấn cười:
"Đại ca của con đã về rồi, nó vẫn bình an khỏe mạnh."
Tô Uyển Thư kinh hãi lùi lại, sống lưng bỗng dưng lạnh cóng:
"Không thể nào."
Nàng ta thì thào một cách hoảng sợ:
"Mẫu thân, hắn...hắn là quỷ."
Lại Như Hương gằn giọng thật nhỏ:
"Im miệng."
Thấy Tô Thiệu vui mừng quên mất cả dáng vẻ oai nghiêm, bà ta chẳng nỡ thẳng thừng bác bỏ:
"Phu quân, tuy vị công tử này có dung mạo rất giống chàng, nếu Thống nhi còn sống chắc cũng trạc tuổi cậu ấy."
Lại Như Hương lựa lời, xúc động nâng khăn tay che lệ:
"Thiếp biết nỗi đau mất con khiến chàng nhiều đêm bấn loạn. Nhưng Thống nhi đã thật sự ra đi rồi."
Tô Thiệu xua tay lia lịa. Vạch vai áo của Tô Thống cho bà ta xem:
"Nàng nhớ vết bớt này không?"
Đường chân chim ở đuôi mắt ông hiện rõ hơn mỗi lần cong môi:
"Vừa mới lọt lòng nó đã mang theo điểm đặc biệt này chào đời."
Lại Như Hương chấn động.
Tô Thống ngoảnh đầu lại tìm nàng, rồi lật đật rút khỏi bàn tay to lớn của Tô Thiệu, chạy tới bên cạnh nàng. Ông ngậm ngùi nói với y:
"Con trai, là ta có lỗi với con."
Tô Thiệu ấm áp bảo y:
"Chúng ta về nhà thôi."
Tô Uyển Thư đứng đằng sau Lại Như Hương cảm thấy không thuyết phục:
"Mẫu thân, cứ vậy mà nhận người sao? Hắn thật sự là Tô Thống?"
Trong đầu Lại Như Hương nổi lên những ý nghĩ phức tạp, bà ta lục lọi từng ngăn quá khứ của tám năm trước, cố tìm ra kẽ hở nào mà bản thân phạm phải. Nhưng nghĩ mãi nghĩ mãi cũng chỉ toàn là hình ảnh đứa bé đó một mạch rơi xuống, không có bất cứ điều gì trở ngại. Thế thì ở đâu ra Tô Thống thứ hai giống nhau tới mức làm bà ta bất an, lo lắng. Dù là nhận bừa cũng không thể tạo ra vết bớt y như đúc. Trùng hợp hơn là đột ngột xuất hiện ngay hôm nay.
"Khoan đã."
Lại Như Hương ngăn cản Tô Thiệu:
"Tướng quân, thiếp cũng vô cùng mong nhớ Thống nhi. Nhưng chuyện này hệ trọng, chúng ta cần xác minh thân phận rõ ràng, nếu không sẽ không thể ăn nói với các trưởng bối của Tô gia."
Tô Thiệu im lặng một lúc, lời bà ta nói cũng rất hợp lý. Tự thấy mình đã hơi nóng vội, ông hỏi:
"Phu nhân, nàng muốn xác minh thế nào?"
Lại Như Hương nham hiểm nhìn Tô Thống, sâu trong đôi đồng tử nâu nhạt như phát ra ánh lửa:
"Vị công tử này, ngươi nói ngươi là con trai của chúng tôi vậy ngươi có gì để chứng minh không?"
Tô Thống do dự đưa mắt sang chỗ nàng. Mục Ý nói với y:
"Huynh cứ làm chuyện mà bản thân muốn làm. Ta luôn đứng ở phía sau huynh."
Tô Thống gật đầu. Chậm rãi bước ra vén tay áo lên, để lộ vết sẹo từ phần bắp tay trước dài xuống khuỷu tay:
"Đây là khi ta năm tuổi phụ thân dạy ta luyện võ. Thống nhi vụng về cả thanh kiếm cũng không cầm chắc nên đã tự làm mình bị thương."
Y nhắc lại Tô Thiệu mới chợt nhớ chuyện cũ, thái độ khẳng định tiếp lời:
"Lần đó con chảy rất nhiều máu, đến nỗi đứa trẻ nghịch ngợm gan dạ như Tô Kỳ trông thấy cũng sợ chết ngất. Nhưng tiểu tử thường ngày nhút nhát này chẳng hề kêu than nửa chữ. Đại phu được mời đến khâu vết thương cho con luôn miệng khen ngợi con dũng cảm, có khí phách của hậu nhân nhà võ tướng."
Lại Như Hương ngắt lời:
"Chuyện này cũng chẳng phải bí mật gì, chỉ cần muốn biết tìm đại phu năm đó chữa trị cho Thống nhi sẽ hỏi ra tường tận."
Y lấy trong thắt lưng một mảnh ngọc lưu ly xanh biếc, giơ lên:
"Phụ thân, chắc người vẫn còn nhận ra vật này?"
Tô Thiệu chết lặng nhìn mảnh ngọc phát sáng dưới ánh mặt trời, phút chốc quên mất sự hiện diện của Lại Như Hương:
"Đây là tín vật của..."
Ông sực tỉnh, nuốt những chữ sau đó ngược vào dạ dày, hơi thở ngắt quãng bởi cố gắng điều chỉnh tâm trạng đang kích động.
Tô Thiệu thoáng nhìn Lại Như Hương, hắng giọng một tiếng rồi ý tứ bảo:
"Ta nhận ra mảnh ngọc này. Ngoại trừ Thống nhi thì không ai có thể sở hữu được nó."
Ông tiến đến gần y, vỗ vai y mừng mừng tủi tủi:
"Đúng thật là con trai ta đã trở về rồi."
Tô Uyển Thư sững sờ, chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra:
"Mảnh ngọc ấy là thế nào?"
Nàng ta lay gọi Lại Như Hương:
"Mẫu thân?"
Ngay trong khoảnh khắc này bà ta chỉ hận không thể lập tức giật lấy vật đó, ném nó xuống đất ra sức giẫm đạp cho tới khi nát vụn dưới chân mình. Tất cả mọi thứ liên quan về người đó đã là nỗi uất ức bầm gan tím ruột suốt mười mấy năm qua, Lại Như Hương cầu xé rách chúng thành từng mảnh, từng mảnh nhỏ mới đủ xoa dịu trái tim đã bị thống hận dằn xé của mình.
"Mẫu thân." Tô Uyển Thư đánh thức tâm trí bà ta đang mắc kẹt trong phẫn nộ.
"Vết thương và tín vật đều có thể làm giả."
Lại Như Hương cứng rắn đề nghị:
"Tướng quân, thiếp còn một yêu cầu cuối cùng. Cách này chắc chắn có thể kiểm chứng thân phận của Thống nhi chính xác."
"Là cách gì?" Tô Thiệu hỏi.
Bà ta quay mặt hướng về phía Tô Thống:
"Trích máu nghiệm thân."
Thấy Lại Như Hương kiên quyết như vậy Tô Thiệu chỉ đành gật đầu đồng ý. Thật tâm mà nói ông cũng rất muốn con trai mình được tất cả mọi người công nhận, đường đường chính chính trở về mà không bị vấy bẩn bởi sự nghi ngờ nào. Những tổn thương trước đó phải chịu ông sẽ từ từ bù đắp:
"Được, vậy cứ làm theo cách của nàng."
Lại Như Hương sai người mang ra một chậu nước dùng để nghiệm thân. Xung quanh tiếng xì xầm to nhỏ mỗi lúc càng sôi nổi. Có kẻ tin rằng Tô Thống chính là hậu nhân thật sự của Tô gia. Cũng có kẻ vẫn chưa buông bỏ hoài nghi luôn miệng mắng y là giả mạo:
"Cậu thanh niên không biết trời cao đất dày kia, tôi mà là cậu đã sớm co hai chân chạy mất rồi. Nếu bây giờ quỳ xuống xin tha mạng vẫn còn kịp đấy. Đợi đến lúc phát hiện cậu nói dối thì tai vạ khó tránh rồi."
Lại Như Hương đứng giữa những lời cười nhạo của mọi người, nhìn xuyên qua Tô Thiệu quan sát y. Bà ta thừa sức nhận ra bên trong cái dáng vẻ nhút nhát đó là một người bình tĩnh đáng kinh ngạc.
"Phu nhân, lão gia. Mọi thứ đã chuẩn bị xong." Nô tài trong phủ khom lưng hồi bẩm.
Tô Thiệu chẳng hề do dự bước lên trước, dùng con dao sắc bén trích tay mình, nhỏ một giọt máu vào chậu nước. Mục Ý giục y:
"Tới lượt huynh rồi."
Tô Thống hơi chần chừ, không phải y không tin tưởng bản thân mình, mà là y e ngại sau lưng sẽ có kẻ giở trò với chất lỏng trong chậu. Cố ý cản trở việc y quay về phủ tướng quân. Mười năm lớn lên dưới nanh rắn, y không thể không đề phòng tâm tư này của Lại Như Hương.
"Tiểu tử, sao thế? Sợ bị bại lộ ư?" Một nam nhân cười cợt.
Mục Ý lặng lẽ quan sát những biến đổi trên khuôn mặt tuấn tú của y, đầu óc nàng phức tạp. Nói nàng chưa từng hoài nghi thân phận của Tô Thống thì thật lừa người. Nhưng sâu chuỗi chuyện y làm và tất cả thứ y có được nàng cũng chẳng dám khẳng định.
Tô Kỳ hồi lâu nép sau trận tranh cãi, hắn cũng mất kiên nhẫn xông ra kéo lấy Tô Thống, lỗ mãng nhấc con dao lên rạch tay y, nhỏ máu vào chậu nước. Đám đông bỗng nhiên im bặt, ai nấy đều đổ dồn sự chú ý vào hai giọt đỏ thẫm trong chậu. Gió đông ngừng thổi. Tô Thiệu hồi hộp vô cùng, chẳng dám rời mắt.
"Hòa làm một rồi."
Chiến sĩ đi cùng Tô Thiệu bàng hoàng:
"Ngươi vậy mà lại là đại công tử."
"Không thể nào."
Tô Uyển Thư mặt mày tái nhợt như phát bệnh, tim đánh trống liên hồi. Càng cố di chuyển thân thể càng không trụ vững:
"Mẫu thân, hắn thật sự là Tô Thống."
Nàng ta thều thào bằng giọng hụt hơi, vừa dứt câu đã ngất xỉu.
Tô Kỳ nháo nhào chạy tới đỡ muội muội của mình. Tình hình hỗn loạn, Lại Như Hương bảo hắn:
"Đưa Uyển Thư vào trong đi." Hắn vâng lời, động tác nhanh nhẹn dìu nàng ta về phòng.
Tô Thiệu cuối cùng cũng được như ý nguyện, cảm giác phấn khởi lan khắp cơ mặt. Ông vỗ vai y:
"Con trai ta."
"Phụ thân."
Nghe y gọi, sự xúc động trong Tô Thiệu càng trở nên mạnh mẽ:
"Những năm qua để con chịu khổ rồi."
Xung quanh rôm rả tiếng chúc mừng. Người phụ nữ lúc nãy hô to:
"Cuối cùng cả nhà ngài cũng được đoàn tụ. Tô tướng quân, song hỉ lâm môn."
Tô Thiệu ôm quyền trước ngực đa tạ sự quan tâm và những lời chúc tụng của mọi người. Duy chỉ có Lại Như Hương trầm mặc không nói năng gì. Nét điềm tĩnh cuối cùng đã biến mất.
Tô Thống âm thầm tiến gần, thấp giọng hỏi:
"Mẫu thân, con trai trở về người không vui mừng cho con sao?"
Lại Như Hương ngẩng đầu, cố cử động hai khóe môi đông cứng:
"Dĩ nhiên là ta vui mừng rồi."
Bà ấy vươn tay muốn chạm vào người y vờ thân thiết. Liền bị Tô Thống từ chối, y dời chân sang nơi khác, khiến nụ cười giả tạo vừa hé đã vỡ tan.
"Con đừng trách bà ấy. Như Hương luôn dằn vặt đau khổ vì ngày đó không cứu được con. Đến nay vẫn giữ thói quen lễ Phật, hành thiện tạo phúc cầu nguyện cho con."
Tô Thiệu đỡ lời:
"Có lẽ vì quá bất ngờ nên bà ấy mới chưa kịp thể hiện tình cảm bấy lâu của mình. Lúc nhỏ Như Hương cũng rất yêu thương con cơ mà."
"Người thì sao? Những năm qua phụ thân có nhớ con không?" Y hỏi.
"Làm sao ta có thể ăn ngon ngủ yên khi mất đi máu mủ của mình."
Ông khổ tâm nói:
"Trách ta vô dụng, lâu như vậy vẫn không thể giải quyết quân Tuyên sớm hơn để thực hiện ý định quay về tìm con."
Người chiến sĩ xen vào:
"Mặc dù ai cũng cho rằng công tử đã không còn trên thế gian này nữa. Nhưng Tô tướng quân vẫn luôn hy vọng trời cao sẽ không nỡ tước đi mạng sống của một đứa trẻ ngây thơ."
Tô Thiệu cười mãn nguyện:
"Thật may vì điều ta nghĩ đã trở thành hiện thực."
Ông hồ hởi:
"Con trai, chúng ta về nhà thôi."
Khi họ quay lưng đi vào cổng phủ tướng quân, ở phía sau vẫn không ngớt tiếng nói cười huyên náo. Người dân bàn tán với nhau về đại công tử Tô gia vượt qua đại nạn một cách thần kỳ, sau tám năm lập bài vị xây mộ trống cuối cùng người mang phước đức lớn cũng quay về bình an. Tin tức này bắt đầu lan truyền khắp kinh thành, hầu hết những người chứng kiến đều cảm thấy vui mừng thay cho Tô Thiệu.