"Nha đầu đáng ghét, cô đợi đó cho bổn công tử." Tô Kỳ dọa. Bội Hỉ không những không kiêng nể mà còn thè lưỡi trêu hắn. Tô Kỳ chỉ đành ngậm tức mím môi.
Nhân lúc bọn họ lơ là Mục Ý cúi nhặt thanh Huyền Vũ, khi chạm vào cán kiếm lòng bàn tay nàng cảm giác lạnh buốt như băng: Quả nhiên là bảo kiếm năm đó.
"Đừng đụng vào."
Tô Kỳ ngăn cản, đồng thời cướp lại từ nàng:
"Đao kiếm không có mắt, sẽ làm cô nương bị thương."
Hắn ngượng ngập quay người an tọa xuống bàn ghế đá. Quan sát nàng hồi lâu, hắn chủ quan phán đoán Mục Ý không biết võ công. Lúc nãy hùng hổ làm càn vốn định dọa nàng một trận để biết lòng người thật giả, nào cố ý ra tay với nữ nhân yếu đuối. Huống hồ trên cán kiếm Huyền Vũ còn chứa cơ quan bí mật khá nguy hiểm, nếu không may kích hoạt thì hậu quả rất khó lường.
"Xin lỗi." Mục Ý nhận ra bản thân đã mạo muội, vô cùng áy náy.
Chần chừ mãi nàng mới đánh liều thăm dò:
"Thanh kiếm trong tay nhị công tử thật đặc biệt. Mỗi khi nhìn thẳng vào nó tiểu nữ luôn có cảm giác kỳ lạ."
Tô Kỳ cho kiếm vào vỏ:
"Vậy sao?"
Hắn như vẻ rất hài lòng:
"Ta cũng cảm thấy nó là một thanh kiếm tốt."
"Không biết nhị công tử có được bảo kiếm này từ đâu?" Mục Ý nóng vội.
Tô Kỳ nâng niu vật trong tay bằng ánh mắt trân quý, thuận theo nói:
"Thanh kiếm này là..."
Hắn chợt tỉnh, ngẩng mặt thâm thúy nhìn nàng. Con ngươi xám nhạt hiện lên những tia sáng mỏng manh thoáng chốc:
"Tại sao ta phải nói với cô nương."
Mục Ý cụp mắt:
"Là tiểu nữ quá tò mò rồi."
Hắn nghi ngờ:
"Cô nương muốn biết lai lịch của thanh kiếm này để làm gì?"
Nàng cười:
"Công tử hiểu lầm rồi, ta quả thực xuất phát từ lòng hiếu kỳ, nào dám có mục đích xấu xa. Dù ngốc tới mấy ta cũng nên hiểu mình đang đứng trong phủ tướng quân, có chạy đằng trời."
Hắn ngước mắt lên bóng mát dưới tán cây Bạch Quả:
"Ban ngày ban mặt nhưng cô nương luôn đeo kín mạn che, làm ra vẻ thần thần bí bí."
Tô Kỳ nghĩ ngợi một hồi:
"Dung mạo đằng sau có gì mà cô nương lại sợ bị người ta nhìn thấy?"
Mục Ý không muốn lời qua tiếng lại với hắn nên đành im lặng. Xung quanh phút chốc yên tĩnh đôi giây.
Thiếu niên xuất kiếm nhanh như cái chớp mắt, mạn che bị cắt thành hai nửa rơi xuống mu bàn tay vòng trước bụng nàng. Gió lạnh bỗng nổi lên, cuốn theo những cánh hoa dại từ đâu thổi tới, vây quanh dáng dấp mảnh khảnh của nàng.
Tô Kỳ chợt hóa ngẩn ngơ:
"Thật xinh đẹp."
Hắn vô thức nói khẽ.
Đồng tử nàng xanh thăm thẳm tựa đại dương, càng nhìn lâu tâm trí hắn càng bị cuốn sâu không tìm thấy đáy. Nơi đó vừa mênh mông, vừa vô tận khó dò. Từng đường nét tinh xảo trên mặt nàng, cánh môi hoa đào phớt hồng mọng chín. Tất cả đều hài hòa, hoàn hảo tới mức khiến nhịp tim trong lồng ngực hắn đập loạn.
Hắn chưa bao giờ trông thấy nữ nhân nào xinh đẹp như nàng, ngay cả hoa khôi ở Hoán Nguyệt Lâu cũng không thể mang dáng vẻ thoát tục tựa vầng trăng. Nhưng chỉ lướt qua ánh mắt yêu kiều diễm lệ của nàng, hắn lại như thấy cả đất trời vào Nguyên Tiêu rực rỡ.
"Tô Kỳ, không được vô lễ." Giọng sóng ngầm nhắc nhở bên tai hắn, gián đoạn giấc mộng xuân ngắn ngủi chưa tan. Tô Thiệu cùng Lại Như Hương và Tô Thống bước xuống bậc thềm.
Hắn ngượng ngùng lui về sau một chút:
"Phụ thân, mẫu thân."
"Tô tướng quân." Mục Ý vội vàng điều chỉnh biểu cảm hoảng hốt trên mặt mình, đoan trang hành lễ.
"Ta vui mừng khôn xiết khi Thống nhi trở về, suýt chút đã quên mất khách quý đi bên cạnh thằng bé. Đã thất lễ rồi."
Tô Thiệu khách sáo nói:
"Không biết nên xưng hô với cô nương thế nào?"
Tô Thống định đáp lời, ngay sau đó nàng đã lên tiếng trước:
"Tiểu nữ tên Nhan Thi."
Y ngạc nhiên nhìn nàng, Mục Ý chỉ cười không giải thích.
"Nhan cô nương đây là người nhà của ân nhân đã cứu mạng Thống nhi."
Tô Thiệu ôn tồn bảo:
"Không biết người thân cô nói đang lâm bệnh nặng hiện giờ ở đâu? Ta muốn được gặp mặt bày tỏ lòng cảm tạ."
Nàng thoáng dời mắt sang Tô Thống, rồi nói với Tô tướng quân bằng giọng phảng phất đau buồn:
"Hồi tướng quân, tổ phụ mắc bệnh tuổi già, không thể qua khỏi. Đã mất rồi."
Tô Thiệu sững sờ, thinh lặng giây lát mới thương tiếc bảo:
"Thật đáng tiếc."
Y gọi:
"Phụ thân, con muốn đến viện phía tây xem thử."
Tô Thiệu sực nhớ:
"Phải rồi, ta đưa con qua đó."
Ông quay lại bảo nàng:
"Nhan cô nương, chúng ta cùng đi."
Mục Ý giữ lễ gật đầu, nối bước theo sau.
Ban nãy Tô Kỳ vẫn còn ồn ào nóng lòng vạch trần nàng tới mức hành xử thô lỗ, nhưng kể từ khi trông thấy dung nhan sau mạn che lụa, hắn cứ đứng ngẩn ra. Bội Hỉ huých mạnh vào vai hắn, chọc ghẹo:
"Thiếu gia, người vừa mới ăn ớt sao?"
Hắn ngơ ngác quay sang Bội Hỉ:
"Bữa trưa còn chưa tới, ăn ớt cái gì chứ?"
Nha đầu giơ tay sờ trán Tô Kỳ:
"Đúng là rất nóng."
Bội Hỉ lén liếc nhìn bóng lưng nàng, ám chỉ cười.
Hắn ngộ ra ẩn ý, bực dọc hất tay Bội Hỉ:
"Cô định làm gì. Mau lo chuyện của mình đi."
Hắn càng muốn che giấu thì càng bộc lộ sự mến mộ một cách vụng về. Bội Hỉ khúc khích cười:
"Anh hùng khó qua ải mỹ nhân, huống hồ thiếu gia ngài cũng chỉ là người trần mắt thịt. Không thể tránh khỏi."
Bội Hỉ ghé tai hắn thì thầm:
"Thiếu gia, đừng mắc cỡ."
Tô Kỳ nghe tới đây cơ mặt ngượng chín như lựu đỏ, vội vàng xua đuổi:
"Cô còn không đi làm việc ta sẽ nói với mẫu thân là cô lười biếng. Xem người sẽ phạt cô thế nào."
Bội Hỉ giơ tay ngăn cản:
"Đừng, xin người đừng làm thế."
Nha đầu ra vẻ sợ sệt chưa lâu liền trở mặt:
"Nô tỳ sợ trong lúc bị trách phạt, không chịu nổi cực khổ sẽ buột miệng nói ra thiếu gia ngài đã rung động với Nhan cô nương."
Càng về cuối câu Bội Hỉ càng cố tình nói lớn.
Tô Kỳ nhăn mày:
"Cô dám uy hiếp ta?"
Bội Hỉ cười hì:
"Nô tỳ không có ý đó. Nếu thiếu gia nghĩ thế thì cứ cho là thế đi."
"Bội Hỉ, cô to gan lắm." Tô Kỳ tức tới tay chân run rẩy, suýt chút thì làm sống lưng trật khớp trở lại.
"Trời ơi thiếu gia, người phải cẩn thận chứ, nếu để bị thương nặng sẽ không thể trở thành Kiếm Tiên vĩ đại gì đó đâu." Nha đầu đùa cợt.
Tô Kỳ nê cái lưng đau nhói ngồi ịch xuống ghế, hổn hển thở:
"Đừng ỷ mình là cháu gái họ hàng xa của Tổ Mẫu gửi đến thì không xem bổn thiếu gia ra gì. Nếu không niệm tình chúng ta cùng lớn lên từ nhỏ, thì ta đã cho cô một gậy thật nhớ đời."
Bội Hỉ lơ đễnh xoay lưng lại. Hắn chống tay ngồi ngã ra sau, tay còn lại xoa xoa hông:
"Ngươi đi đâu?"
Bội Hỉ ngoảnh đầu:
"Tìm gậy cho ngài."
Nói xong cô nương bỏ đi một mạch.
Tô Kỳ câm nín, bị chọc tức tới sắp thổ huyết rồi. Há nào nam nhân văn võ đều ưu tú như hắn vậy mà không nói lại một người hầu. Phủ tướng quân từ lâu nghiêm lệnh không trách phạt kẻ dưới bằng cách dùng hình bao gồm cả đánh gậy. Ai phạm tội nặng sẽ giải lên quan phủ xử lí. Phàm những tội nhẹ sẽ xem xét kỹ càng, nếu không thể trừ bạc cuối tháng thì bán sang nơi khác, đuổi khỏi phủ tướng quân.
Nha đầu lanh lẹ này là đang cố ý bôi nhọ hắn, muốn cả phủ đều nghe thấy nhị thiếu gia định dùng hình với nô tỳ. Chuyện này mà lọt vào tai đích mẫu Tô gia thì hắn sẽ vô cùng thê thảm.
Tô Kỳ tự rót tách trà thật đầy, hung hăng uống cạn một lần như muốn nuốt hết khó chịu xuống dạ dày. Vừa hớp chưa đến hai ngụm đã bị sức nóng làm cho bỏng lưỡi. Hắn nhăn mặt, nhịn đau. Tâm trạng của hắn lúc này mà nói thật muốn thét lên cho vơi cơn tức tối.
Chợt nhớ tới lời trêu chọc của Bội Hỉ, hắn vậy mà lại đứng dậy, để ý trước sau vắng vẻ mới bước qua hồ sen nhỏ trong sân. Tô Kỳ ngắm nghía dưới mặt hồ, quả nhiên Bội Hỉ không gạt hắn. Tô Kỳ đưa tay sờ mặt:
"Rung động trước một người là như thế này ư?"
Hắn lẩm nhẩm tên nàng:
"Nhan Thi."
Tâm tình hắn chậm lại, đăm chiêu với những chuỗi suy nghĩ ngổn ngang, mới mẻ.
"Thiếu gia."
Tô Kỳ bị tiếng gọi của nha đầu làm cho giật bắn mình. Bội Hỉ quay lại bê theo một hộp gỗ to, bên trong đựng đầy thuốc thoa trật đả. Đi hết lối trải sỏi vụn Bội Hỉ giẫm phải đám rêu xanh trên mảng đá lót đường, trượt chân ngã bổ người về trước. Vô tình hộp thuốc tụt khỏi tay nha đầu, rơi trúng cái lưng đau của Tô Kỳ. Âm thanh la hét sau đó vang lên vô cùng thảm thiết.
Vài ba chú chim nhỏ đậu trên nhánh Bạch Quả bị kinh động bay đi. Tô Kỳ nằm bẹp dưới đất rên rỉ:
"Xui xẻo.Ta thật là xui xẻo mới vướng phải cô."
Bội Hỉ hốt hoảng bò dậy:
"Thiếu gia, người không sao chứ?"
Bây giờ ngay cả việc ngóc đầu đối với hắn cũng thành vấn đề: "Gắng thêm một chút nữa là cô có thể tiễn ta đi gặp liệt tổ liệt tông rồi."
Nghe hắn nói lẫy Bội Hỉ mới bớt lo lắng:
"Ta đỡ ngài."
"Để ta tự đứng dậy." Tô Kỳ sợ hãi tột độ.
Hắn mếu máo:
"Cô còn đỡ nữa không chừng lưng ta cũng bị hại cho đứt ra làm đôi."
Bội Hỉ chìa tay đến lại thôi, "xí" giận một tiếng. Hắn lồm cồm bò dậy, hai chân run như cầy sấy chẳng thể dùng sức, mồ hôi đầm đìa. Giữa kẽ răng rít từng cơn rên rỉ. Hết cách, hắn đành nhắm mắt miễn cưỡng:
"Giúp ta."
Tô Kỳ một tay ôm cái hông sắp vỡ làm tư của mình, tay còn lại choàng qua vai Bội Hỉ, mượn sức thiếu nữ mỏng manh đứng dậy.