Độc Y Vương Phi

Quyển 2 - Chương 75




Ba bốnhán tử vén màn kiệu lên, liền nhìn thấy bên trong có một mỹ nhân như ngọc nằmnghiêng, giờ phút này đang mê trợntròn mắt, vẻ mặt dường như khôi phục một chút tỉnh táo, vừa nhìn thấy có mấyngười nam nhân mặt đầy dâm quang, vén rèm đi vào, không khỏi kêu lên.

"Cácngươi làm gì? Cút ngay đi, a, "Có người không kịp đợi kéo lấy thân thể củanàng, trực tiếp xé y phục trên người nàng, sau đó liền có người, đưa bàn tayđến trên bộ ngực đầy đặn của nàng, bắt đầu chà đạp, lúc này Trầm Vân Tinh đãbiết bước kế tiếp sẽ phát sinh chuyện gì, mà đây chính là chuyện mà nàng muốnban cho Phượng Lan Dạ, làm lại trở thành xảy ra trên người nàng đây, đến tộtcùng là chuyện gì xảy ra? Nàng nghĩ mãi vẫn không rõ, nhưng mà mấy cái tay kiađã sờ mó nắm lấy mọi góc độ trên thân thể nàng, cả người bỗng nhiên chợt lạnh,nàng bị lột sạch sẽ, lúc này Trầm Vân Tinh thật là kêu trời không thấy, gọi đấtđất không nghe, hận không thể đập đầu mà chết, nhưng cho dù có đập đầu, thìcũng chạy không thoát cảnh phải chịu nhục, thân thể trong sạch của nàng, khôngcó cho phu quân mình, lại bị hủy ở trong tay những người này rồi, không cần,phải là nàng đáng chết, ông trời xin hãy bỏ qua cho nàng đi, bỏ qua cho nàng.

"Cácngươi hãy buông tha cho ta đi, ta cho các ngươi tiền, muốn bao nhiêu có bấy baonhiêu."

TrầmVân Tinh cầu khẩn, nhưng mà chữ sắc vào đầu, những tên hán tử nơi nào mà bậntâm được nhiều như vậy, tiếng thở càng ngày càng nặng, có người liều mạng đemtách hai chân của nàng ra, trực tiếp một cái đâm thấu vào thân thể của nàng,Trầm Vân Tinh chịu không được hét rầmlên.

"A,a."

Tiếngkêu của nàng càng kích thích những tên hán tử, hán tử phá thân của nàng khôngnhịn được kêu lên: "Mẹ nó còn nguyên, hẳn là lần đầu tiên, Lão Tử ngày hômnay thật may, ngay cả có tiền cũng mua không được thứ này " nói xong cũngkhông quản Trầm Vân Tinh với tiếng kêu thống khổ, thoải mái chuyển động, ba tênhán tử khác vừa nghe hắn nói, ảo não không dứt, xông tới bên người Trầm VânTinh, sau một phen hành hạ xong, Trầm Vân Tinh người đầy dấu hôn xanh tím, phíadưới vết máu loang lổ, cả người chết đi sống lại, hôn mê mấy lần, đợi lúc nàngtỉnh lại lần nữa, trong xe ngựa trống rỗng khôngcó một người, chỉ có nàng thân thể trần truồng nằm ở bên trong xe ngựa.

Nàng đệnhất mỹ nữ An giáng thành Trầm Vân Tinh bị hôm nay bị chà đạp thê thảm, vốntuồng vui này là nàng trả thù một nữ nhân khác , nhưng là bây giờ lại xảy ratrên người của nàng, nàng thật hận a, nếu như nàng không nghĩ hại Phượng LanDạ, bản thân mình cũng sẽ không gặp phải loại chuyện này, hiện tại nàng còn cóthể diện gì gặp người ta, Trầm Vân Tinh chảy nước mắt mặc quần áo vào, quanhthân đau giống như bị xé nát, nhưng mà nàng nói không được nên lời, nhớ tới cáichết, thì lại vừa sợ, cuối cùng chỉ có thể chầm chập xuống xe ngựa, vịn hàngrào gỗ bên đường phố , một đường đi về phía Nam Cung phủ.

NamCung phủ.

Tamhoàng tử Nam Cung Tiếp đang nghe tiểu nha đầu khóclóc kể lể: "Chủ tử nhất định đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn rồi, gia ngươihãy phái người đi tìm nàng đi"

NamCung Tiếp nhìn chằm chằm tiểu nha đầu quỳ trên mặt đất, trầm giọng mở miệng:"Nói đi, các ngươi lại làm chuyện gì? Một nữ nhân hiểu nữ tắc, cả ngày nênở lại trong phủ, nhưng lại đi chạy loạn khắp nơi, gặp chuyện không may cũng làtự chuốc lấy."

"Gia,ngươi cứu chủ tử đi."

Tiểunha đầu liên tục cầu khẩn, Nam Cung Tiếp cũng không nhúc nhích, ánh mắt lạnhnhư băng nhìn chằm chằm tiểu nha đầu: " Nói cho ta biết, chủ tử các ngươigạt ta để đi làm cái gì, nếu không để cho quản gia dẫn ngươi đi xuống chịu hìnhphạt đi, xem ngươi nói hay là không nói?"

Tiểunha đầu bị hù dọa, sắc mặt trắng đi, đâu còn dám giấu diếm: "Là chủ tử,nàng hận Tề vương phi, cho nên tìm người, muốn thu thập Tề vương phi."

"Cáigì? Nàng thật là không tự lượng sức mình, Tề vương phi là người mà nàng đối phóđược sao, nữ nhân này ngu xuẩn."

NamCung Tiếp sắc mặt cũng thay đổi luôn, ở bên trong phòng khách đi qua đi lại,Trầm Vân Tinh dù xảy ra chuyện gì cũng là tự tìm, nhưng hiện tại thân phận củanàng vẫn là Tam hoàng tử phi, thể diện của Nam Cung phủ bọn họ không thể bịnàng làm mất hết.

NamCung Tiếp hướng ra ngoài cửa gọi quản gia: "Lập tức mang người Vương Phủđi ra ngoài tìm Tam hoàng tử phi, nhớ kỹ không được kinh động bất luận kẻnào."

"Dạ,gia."

Quảngia cung kính nhanh chóng đi ra ngoài, nhưng mà vừa rời đi không bao lâu, mộttiểu nha đầu vội vả chạy vào, sợ hãy bẩm báo: "Gia, phu nhân trở lại, hiệntại đang ở Xuân Hương viện."

XuânHương viện là viện của Trầm Vân Tinh, không ngờ nàng ta đã trở lại, hơn nữa cònlặng lẽ im lìm, Nam Cung Tiếp chân mày cau lại, xoay người liền đi ra ngoài,hai tiểu nha đầu vội vàng đứng dậy đi theo phía sau hắn.

Bênngoài phòng, Nam Cung Tiếp lạnh lùng mệnh lệnh hạ nhân: "Truyền cho quảngia trở lại, đừng đi ra ngoài"

"Tuânlệnh, gia."

Trả lờixong liền có người chạy đi, Nam Cung Tiếp dẫn thiếp thân thị vệTrữ Cảnh cùng hai tiểu nha đầu đi thẳng tới Xuân Hương viện.

Trướccửa Xuân Hương viện, hai người gác cửa vừa nhìn thấy chủ tử hùng hổ đi tới ,khuôn mặt sợ hãy, ngẩn ngơ đứng tại chỗ, không biết nói cái gì cho phải, đợiđến chủ tử đi qua, mới kịp phản ứng, liền run như cầy sấy nhỏgiọng nghị luận.

"Ngươinói xem phu nhân đã xảy ra chuyện gì? Thật giống như đã bị thương , hơn nữa yphục cũng rách nữa."

"Khôngphải là?"

Haingười kinh nghi vạn phần, ánh mắt nhìn nhau có chút hả hê, nữ nhân này nếu thậtsự xảy ra chuyện gì, thì cũng là tự chuốc lấy, ai bảo nàng ta vẫn xem thườngchủ tử các nàng đâu, cũng không nhìn xem bản thân mình thân phận gì, ngay cảhoàng tử cũng dám khinh thường, cho dù nàng ta có là con của Trầm gia học sĩHàn Lâm viện đi nữa, thì cũng chỉ là một kẻ làm quan, có thể so sánh cùng hoàngthân quốc thích sao? Thật là nữ nhân không biết xấu hổ.

Hai mama nói thầm, lúc này Nam Cung Tiếp đã dẫn người xông thẳng vào khuê phòng củaTrầm Vân Tinh, dọc theo đường đi cũng không còn người dám ngăn trở hắn, từtrước tới nay, Tam hoàng tử làm người ôn hòa khiêmtốn, ở trong phủ, rất được bọn hạ nhân kínhyêu, cho tới bây giờ cũng chưa nhìn thấy hắn có sát khí như hôm nay vậy, nêntất cả mọi người có chút sợ.

Trongphòng ngủ, ánh đèn mờ ảo, chập chờn soi sáng.

Cửaphòng rầm một tiếng vang lên ,Nam Cung Tiếp đi vào, đây là lần đầutiên hắn đi vào phòng ngủ của Trầm Vân Tinh, mà Trầm Vân Tinh vốn đang thayquần áo, nghe được cửa phòng có tiếng vang, hoảng hốt quay đầu lại, nhìn thấyTam hoàng tử Nam Cung Tiếp khuông mặt đang lạnh lùng như băng thì không khỏihoảng hốt, nhẹ buông tay, y phục liền rơi xuống trên mặt đất, trên người nànglàn da trắng mịn, cái yếm đỏ tươi mới vừamặc lên người, vốn đang định mặc áo lót, ai biết Nam Cung Tiếp bỗng nhiên xôngvào.

TrầmVân Tinh lấy lại ý thức hai tay che ngực, trongmắt hiện lên tức giận: "Ngươi?"

Nhưngrất nhanh nàng liền nghĩ đến trên người mình mới vừa xảy ra chuyện gì, hơn nữagiờ phút này da thịt trắng trẻo trên người, lại loang lổ dấuhôn, người có mắt tất nhiên đều nhìn ra được, nàng còn có lời gì để nói đây?Phịch một tiếng quỳ xuống đất: "Gia? Ta?"

NamCung Tiếp trong mắt đằng đằng toát ra hai đóm lửa, tiến lên một bước nắm lấyTrầm Vân Tinh cắn răng mở miệng: "Ta không chỉ một mà là ba lần nhắc nhởngươi, nhất định phải chú ý chừng mực, hiện tại ngươi chơi với lửa, tốt lắm, talập tức viết một phong hưu thư cho ngươi, ngươi lập tức chạy trở về Trầm phủđi."

TrầmVân Tinh nghe vậy, trong mắt hiện đầy khủng hoảng, sợ hãi, nếu bây giờ nàng bịhưu, chuyện này tất nhiên không thể giấu diếm được, mặt mũi của Trầm gia đều bịnàng phá nát, phụ thân nhất định sẽ đánh chết nàng, không được.

TrầmVân Tinh ôm lấy đùi của Nam Cung Tiếp, cầu khẩn không dứt.

"Khôngcần a, van cầu ngươi đừng hưu ta, ta không thể trở về Thẩm gia, van cầungươi."

"Chẳnglẽ ngươi cho rằng ngươi còn có thể ở lại Nam Cung phủ làm phu nhân sao"NamCung Tiếp châm biếm, hai mắt bắn ra ánh sáng khiếp người, hắn thật đúng làkhông biết nữ nhân này lại vô sỉ như thế, đã làm ra những chuyện như thế này,còn có mặt mũi ở lại Nam Cung phủ, nếu đổi lại là người bình thường, sớm tuyệtquyết tự sát, nếu quả thật nhưvậy, hắn sẽ cho nàng một danh tiết cương liệt, không nghĩ tới nữ nhân này chẳngnhững sợ chết, còn muốn ở lại bên trong Nam Cung phủ .

"Chỉcần không hưu ta, ngươi muốn làm sao thì làm như thế, van ngươi, để cho ta làmthiếp, để cho ta làm tỳ đều được"

"Cútngay."

NamCung Tiếp vừa nhấc chân đá ngả lăn Trầm Vân Tinh, nữ nhân kia bò dậy, vừa nhàođầu về phía trước ôm chân của hắn, vừa cầu khẩn không dứt, nước mắt như mưa rơixuống.

"Vancầu ngươi, đừng hưu ta, đừng để cho ta trở về Trầm gia, nếu ta trở về, phụ thânnhất định sẽ đánh chết ta, van ngươi."

NamCung Tiếp nhíu mày, Trầm Vân Tinh vẫn là chánh phi mà hoàng thượng ban cho hắn,nếu như hưu nàng, thì nhất định phải có một giải thích rõ ràng, nếu như chuyệnnày lan truyền đi ra ngoài, thể diện của hoàng thất sẽ bị mất, Nam Cung phủ lạicàng trở thành trò cười của người trong thiên hạ, cho nên hưu nàng vẫn khôngphải là hành động khôn ngoan, thế nhưng nếu giữ nữ nhân này lại, trong lòng hắncó cảm như nuốt phải một con ruồi, bất quá vì hoàng thất cùng Nam Cung phủ,cuối cùng Nam Cung Tiếp đành thị huyết mở miệng.

"Tốt,bắt đầu từ hôm nay , ngươi không còn là phu nhân của Nam Cung phủ, ta sẽ tiếncung báo cáo với phụ hoàng, từ nay ngươi chẳng qua là một gã tiện thiếp của NamCung phủ, tiện thiếp hạ đẳng nhất, nhớ, nếu còn ra khỏi phủ một chuyến nữa, thìvĩnh viễn không cho vào Nam Cung phủ một bước."

NamCung Tiếp nói xong, cũng không thèm nhìn tới Trầm Vân Tinh một cái, nhấc chânliền đi ra ngoài.

Bênngoài phòng thanh âm của tiểu nha đầu gác cửa vang lên, cũng không có người đểý tới, đợi đến Nam Cung Tiếp đi khỏi, hai thiếp thân nha đầu của Trầm Vân Tinhliền vọt vào, chỉ thấy trong phòng ngủ, chủ tử đang nằm lỳ ở trên giường khóc,mà trên người lại có nhiều mảnh xanh tím , những nha đầu này mặc dù không tinhthông chuyện nam nữ, nhưng cũng có nghe thấy chút ít, giờ phút này thấy bộ dạngchủ tử, sớm bị dọa đến hoảng sợ, một người nhặt y phục trên mặt đất lên choàngtrên người chủ tử, một người đi đỡ chủ tử.

"Tiểuthư, đã xảy ra chuyện gì? Tại sao lại như vậy."

Nóixong cũng khóc lên, Trầm Vân Tinh nghe câu hỏi của tiểu nha đầu, khóc càngthương tâm hơn, quay đầu ôm tiểu nha đầu của mình, khóc đến ruột gan đứt từngkhúc, chẳng lẽ đây mới thật là nàng đã tạo nghiệp, vì sao phải gặp Tề vương,nếu không phải một lòng ảo tưởng, thì làm sao mà phát sinh chuyện như vậy?

Trongphòng ngủ vang lên tiếng khóc. . . . . ."

Ngàythứ hai, Nam Cung Tiếp liền vào Cung, đem chuyện cách chức Trầm Vân Tinh làmthiếp báo cáo cho Hạo Vân đế biết, hoàng thượng vốn không đồng ý, còn khiểntrách Nam Cung Tiếp một trận, nhưng sau khi nghe chuyện đã xảy ra, liền khôngnói thêm lời nào, nữ nhân thất thân làm saoxứng làm hoàng tử phi, cách chức làm thiếp thì cách chức làm thiếp, cũng đã làmTam nhi khó xử nhiều vì không thể hưu nữ nhân kia, nếu mà đem nàng hưu trở vềTrầm gia, chỉ sợ thể diện của hoàng thất cũng mất hết, Hạo Vân đế phất phất tayđể cho Nam Cung Tiếp lui ra ngoài, khuôn mặt mệt mỏi, thật là thời buổi rốiloạn a.

Từ đóbên trong Nam Cung phủ có hai ba cái tiểu thiếp , vị trí chánh phi thì bị treo,Trầm gia không biết có phải nhận được tin tức gì hay không, mà nửa chữ cũngkhông lên tiếng, chuyện này liền được giải quyết như vậy.

TrầmVân Tinh từ đó không thấy bóng dáng, không bao giờ được ra khỏi Nam Cung phủnữa, thân phận của nàng đã không còn giống với lúc trước.

Chuyệnphát sinh đêm hôm đó, sau này nàng suy nghĩ lại, cộng thêm tiểu nha đầu tườngthuật, đại khái đã hiểu rõ chuyện xảy ra, thật ra thì nàng đã trúng kế gậy ongđập lưng ong của người đàn bà Phượng Lan Dạ kia, nàng đã quá coi thường nha đầunày, mới làm cho mình gặp phải thiệt thòi như vậy, Trầm Vân Tinh vừa hận vừagiận, nhưng vô kế khả thi, bất quá nàng vẫn chưa quên một chuyện khác.

Vị hônphu Nạp Lan Cửu của Phượng Lan Dạ, người này bỗng nhiên xuất hiện ở bên trongAn giáng thành, một kẻ không rõ lai lịch, chỉ sợ trong lòng có quỷ kế, cho nênTrầm Vân Tinh bí mật để cho tiểu nha đầu đưa tin cho biểu ca của mình là TâyMôn Vân, để cho hắn đặc biệt chú ý động tĩnh Tề vương phủ.

Tây MônVân nhận được mật báo, âm thầm phái người giám thị Tề vương phủ, bởi vì sợ Tềvương phát hiện, cho nên âm thầm bố trí rất xa, trong lúc nhất thời cũng bìnhan vô sự.

Tamhoàng tử phi Trầm Vân Tinh bị giáng xuống làm thiếp, một lần nữa khơi lên lànsóng nghị luận trong An giáng thành, tại trà lâu tửu quán, phần lớn là người tađều đàm luận cái đề tài này.

Chuyệnnày tự nhiên cũng truyền vào trong Liên viện của Tề vương phủ.

Diệplinh cùng Hoa Ngạc cùng vài người đều rất là cao hứng, vỗ tay khen hay:"Nữ nhân kia đáng đời."

"Đúngvậy a, đáng đời, tự làm tự chịu."

Bất quáđối với chi tiết bên trong đó, không ai hiểu rõ, đêm đó đến tột cùng đã xảy rachuyện gì, tại sao Tam hoàng tử lại cách chức Trầm Vân Tinh làm thiếp, nếu nhưnàng ta thật sự làm ra chuyện không trong sạch, theo lý phải hưu nàng ta mớiđúng, nếu như không có, thì sao lại cách chức nàng ta, hơn nữa Trầm gia lạikhông ai lên tiếng biện minh gì cả.

PhượngLan Dạ đang ở trong phòng ngủ nghỉ ngơi luyện Huyền Thiên tâm pháp, nàng bâygiờ chẳng qua chỉ luyện đến sơ cấp tâm pháp, đang muốn tu luyện lên nữa, thìdường như có một tầng trở ngại, khiến cho nàng hết đường xoay xở, cuối cùng làxảy ra vấn đề gì đây?

Tuluyện xong, nàng nhắm mắt ngưng thần suy tư, thật ra ở nơi nào xảy ra sơ sót,lúc này, giọng nói ngoài cửa tự nhiên truyền vào, nghĩ đến nữ nhân Trầm VânTinh kia bị trừng phạt báo ứng, ánh mắt của Phượng Lan Dạ lóe lên một cái, nàngta đúng là đáng đời, nếu như nàng ta không có lòng hãm hại nàng, thì hôm đócũng không bị chuyện gì.

Ngườiđàn bà kia căn bản là tự làm tự chịu, Phượng Lan Dạ nghĩ tới đây liền không đểý tới chuyện này nữa, nhưng có một chuyện khác làm cho nàng phải bận tâm, liềnxoay người hướng ra ngoài cửa trước gọi một tiếng: "Diệp linh."

Diệplinh vừa nghe Vương Phi gọi, vội vàng chạy đi vào: "Tiểu Vương phi?"

"Đi kêu quản gia đến đây."

"Dạ"

Diệplinh đi ra ngoài rồi, Phượng Lan Dạ cũng đứng dậy, chỉnh trang lại một chút rồiđi tới khách sãnh kế bên, đám người Hoa Ngạc cùng Diệp khanh cũng theo đi vào,rót trà đứng hầu ở một bên.

Quảngia Tích Đan rất nhanh đi theo phía sau Diệp Linh bước vào, Tích Đan cungkính mở miệng: "Tham kiếnTiểu Vương phi, không biết Vương Phi gọi Tiểu nhân tới đây có chuyệngì phân phó?"

PhượngLan Dạ nhấp một chút trà, nhẹ nhàng mở miệng: "Đúng rồi, qua hai mươi ngàynữa chính là đại thọ năm mươi của hoàng thượng, nghe nói trước đây Tề vương phủcũng không có tặng lễ vật mừng thọ cho hoàng thượng, năm nay bổn vương phi muốnđưa cho hoàng thượng thọ lễ."

"VươngPhi muốn để cho Tiểu nhân đi chuẩn bị sao?"

TíchĐan xin chỉ thị, nhưng Phượng Lan Dạ lắc đầu, phải chuẩn bị thứ gì, nàng đã suynghĩ đi lại mấy ngày nay, nàng chỉ muốn để Tích Đan đi thăm dò các Vương Phủkhác đưa lễ vật gì.

"Đihỏi thăm một chút Tấn vương phủ cùng Sở Vương phủ chuẩn bị lễ vật gì."

"Dạ,Vương Phi."

TíchĐan lĩnh mệnh lui xuống, ánh mắt của Phượng Lan Dạ trở nên u ám, sở dĩ muốntặng lễ vật cho Hạo Vân đế , cũng không phải bởi vì hắn là hoàng thượng, mà vìnàng không muốn để cho Tấn vương phủ cùng Sở Vương phủ đoạt lấy danh tiếng,nàng muốn cho bọn hắn một kích thật mạnh, mặc dù Nam Cung Diệp không có hứngthú với ngôi vị, nhưng bọn người trong bóng tối cũng không có bỏ qua cho hắn,ngược lại còn khắp nơi đề phòng hắn, như vậy nàng sẽ làm cho bọn họ an tâm mộtchút, hơn nữa nàng phải thường xuyên đi vào trong cung để điều tra rõ chuyệncủa Ngọc phi, năm đó chết như thế nào, nếu như chuyện này xảy ra ở trong cungthì chỉ có thể ở trong cung mới tìm đầu mối, nàng cũng không tin không có mộttí khe hở nào để điều tra.

Tấnvương phủ bên trong thư phòng.

Phíasau bàn đọc sách đang ngồi một nam tử tà mị âm trầm, con ngươi híp lại, ánhsáng khiếp người đang nhìn chằm chằm một nữ tử mỹ lệ quỳ trên mặt đất,nàng ta không nhúc nhích, không biết tư thế như vậy đã trôi qua bao lâu, mớichậm rãi mở miệng: "Lam Cơ,Bổn vương đã giao chuyện gì cho ngươi?"

Nữ tửquỳ trên mặt đất ngửa mặtlên, kiều diễm quyến rũ, nhưng giờ phút đang hiện lên mấy phần cẩn thận, từtừ mở miệng.

"BẩmVương gia, Lam Cơ hành sự bất lực, xin Vương gia xử phạt."

NamCung Trác vốn để cho nàng ra tay, cho nàng cùng Phượng Lan Dạ gặp mặt, dựa theolẽ thường, Phượng Lan Dạ thân là muội muội của Lam Cơ, tất nhiên phải cứu nàngra khỏi Tuyết Nhạn Lâu, để cho Lam Cơ tiến vào Tề vương phủ, nàng nhất địnhphải ở giữa gây xích mích cho Tề vương cùng Tề vương phi, bởi vì Phượng Lan Dạvô cùng cao ngạo, nếu như trong lòng có vết nứt, nhất định nàng sẽ rời đi Tềvương phủ, đến lúc đó Nam Cung Trác sẽ lên tiếng giữ nàng, tất nhiên nàng sẽ ởlại Tấn vương phủ.

Nhưngchẳng ai ngờ rằng, Phượng Lan Dạ căn bản không động thủ đi cứu tỷ tỷ mình.

Trongmắt Lam Cơ chợt lóe lên sự tàn ác, không nghĩ tới Phượng Lan Dạ lại có thểquyết tuyệt đến như vậy, bản thân mình thì hưởng phúc, hoàn toàn không để ý đếnnàng đang ở chỗ này chịu tội, nghĩ đến đây , Lam Cơ liền cắn răng, nếu có mộtngày mình được quyền thế, tất nhiên sẽ không để cho nha đầu chết tiệt kia sốngtốt.

"Ngươi?"

NamCung Trác đang muốn mở miệng, thì cửa bị gõ một chút, có người mở cửa ra, xôngthẳng vào trong, Nam Cung Trác sắc mặt đột nhiên lạnh, âm trầm nhìn sang, chỉthấy người đến mặc áo choàng màu đen, khăn trùm trên đầu cũng màu đen, sau khibước vào thì lẵng lặng lấy xuống mũ trùm đầu, lộ ra dung nhan sang trọng tuyệtđẹp, Nam Cung Trác lời đến miệng phải nuốt trở vào, bởi vì người này là mẫu phicủa hắn Mai Phi nương nương, sao bỗng nhiên nàng lại xuất cung tới đây?

NamCung Trác nhìn lướt qua Lam Cơ đang quỳ bên dưới, phất phất tay, ý bảo nàng đixuống, có việc gì sau này hãy nói.

Lam Cơlặng lẽ đứng dậy, len lén liếcnhìn người vừa tới một cái, âm thầm suy đoán nữ nhân này là ai, ngay cả Tấnvương điện hạ cũng mang theo ba phần cẩn thận, mắt thấy nàng đã muốn thối luiđến trước cửa, thì nghe một thanh âm giá lạnh vang lên.

"Đứnglại."

Trongmắt Mai Phi hiện lên vẻ khiếp sợ, khócó thể tin, chậm rãi tiêu sái đến trước mặt Lam Cơ, vươn tay nâng mặt củanàng lên, cẩn thận tỉ mỉ nhìn, Nam Cung Trác đang ngồi ngay ngắn ở saumặt bàn không biết xảy rachuyện gì, liền đi tới hỏi thăm: "Sao vậy?"

"Nhađầu này là ai?"

"VânPhượng quốc ,Ngũ công chúa."

NamCung Trác trầm giọng mở miệng, hắn không rõ mẫu phi làm saovậy, lúc nãy có chút khó tim, sau đó thì khiếp sợ, hiện tại lại mang theo mộtít hưng phấn, rồi đưa cánhtay lôi Lam Cơ hướng về phía giường êm mà, hai người cùng nhau ngồi lên đó, LamCơ nhìn thần thái của Nam Cung Trác, cuối cùng đã nhớ ra thân phận của nữ nhânnày, nhất định là Mai Phi nương nương, nàng không khỏi hoảng hốt, vội vàng đứnglên, khom người khom lưng: "Lam Cơ đáng chết, tham kiến Mai Phi nươngnương."

"Khôngsao, ngồi xuống đi, Bổn cung có chuyện hỏi ngươi."

Lam Cơnào dám ngồi, chỉ cúi đầu đứng thẳng, Mai Phi cũng không làm khó nàng, ônnhu mở miệng: "Nếu nhưbổn cung dẫn ngươi tiến cung đi phụng dưỡng hoàng thượng, ngươi có bằng lònghay không?"

"a?"

Chẳngnhững Lam Cơ, mà ngay cả Nam Cung Trác cũng có chút khó có thể tin, mẫu phi làmsao có thể nói lên đề nghị như vậy, phụ hoàng niên kỉ kỷ đã lớn như vậy rồi,nghĩ sao mà đi dâng nữ nhân cho phụ hoàng, cả khuôn mặt đều không giải thíchđược.

Lam Cơđầu tiên là mang vẻ khó tin, sau đó ngửng đầu lên nhìn Nam Cung Trác, Nam CungTrác gật đầu một cái, Lam Cơ liền gật đầu.

"LamCơ mặc cho nương nương an bài."

"Tốt,ngươi đi thu dọn đi, sau đó ở trước cửa Vương Phủ chờ ta, theo Bổn cung cùngnhau tiến cung, Bổn cung tự có an bài."

"Dạ,nương nương."

Lam Cơlên tiếng rồi lui ra ngoài, sau khi đi thẳng ra khỏi cửa, nàng vẫn có chút khócó thể tin, nàng sẽ phải tiến cung phụng dưỡng hoàng thượng, điều này sao cóthể xảy ra, Lam Cơ nàng rất nhanh sẽ trở thành nhân thượng nhân sao? Cho tớinay nàng đều ủy khuất để cầu toàn, hiện tại cuối cùng cũng nhận được hồi báorồi sao? Nàng biết Nam Cung Trác muốn lợi dụng nàng, bất quá thế sự không cótuyệt đối?

Lam Cơnhợt nhạt cười, khóe môi hiện lênvẻ thị huyết, rất nhanh tăng cước bộ, xoay người đi khỏi.

Bêntrong thư phòng, yên tĩnh không tiếng động, Nam Cung Trác đi tới bên người MaiPhi, lo lắng mở miệng: "Mẫu phi, ngươi xuất cung tới làm gì? Nếu nhưbị phụ hoàng phát hiện."

Mai Phimềm mại đáng yêu cười một tiếng:"Ngươi yên tâm đi, hắn đã không bằng lúc trước, hiện tại nhìn bên ngoàithì thân thể khoẻ mạnh, nhưng trên thực tế đã ngày càng lụn bại rồi, cho nênngươi nhất định phải tăng nhanh kế hoạch, còn có đại thọ lần này của hoàngthượng, ngươi đã chuẩn bị đưa thọ lễ gì?"

"Nhithần tự có an bài, mẫu phi yên tâm đi, năm nay nhi thần nhất định sẽ đứng thứnhất, năm ngoái để cho tứ hoàng đệ đoạt trước, năm nay sẽ không."

"Ừ,vậy thì tốt, ngàn vạn lần không thể để cho mẫu tử Sở Vương đi đầu nữa, đến lúcđó ngôi vị hoàng đế thật sự sẽ rơi vào trong tay bọn họ mất."

"Mẫuphi yên tâm đi, nhi thần tuyệt đối sẽ không thua."

NamCung Trác cắn răng, vẻ mặt càng âm ngao, lãnh mị, bất quá đối với chuyện mẫuphi để cho Lam Cơ tiến cung, hắn cảm giác có chút kỳ quái, liền nhanh chóng hỏithăm: "Vì sao lại để cho Lam Cơ tiến cung phụng dưỡng phụ hoàng?"

"Nhađầu kia có thể tin được không?"

Mai Phihạ giọng, nhỏ tiếng hỏi, Nam Cung Trác gật đầu, Lam Cơ vẫn bị hắn khống chế,trên người nàng đã bị hắn hạ độc, cho nên nàng ta mới không dám tự ý hành động,bằng không sẽ mất mạng.

"Ngươibiết nha đầu kia lớn lên giống người nào không?"

NamCung Trác lắc đầu, hắn đâu biết được, nhưng Lam Cơ lớn lên diễm lệ quyến rũ,nếu mẫu phi đã nhắc tới chuyện này thì nhất định có dụng ý khác, chẳng lẽ nànggiống một phi tử mà phụ hoàng thích sao, mẫu phi của Thụy Vương, hay là mẫu phicủa Tề vương , Nam Cung Trác biết hoàng thượng sủng nhất chính là mẫu phi củaNgũ hoàng đệ, đồng thời cũng cưng chìu mẫu phi Thất hoàng đệ, nhưng Lam Cơ chắcchắn là giống người được thánh ý sủng ái nhất Hoàngquý phi, mà không phải Ngọc phi.

"Chẳnglẽ nàng lớn lên giống mẫu phi của Ngũ hoàng đệ , vịHoàng quý phi được thánh sủng nhất."

Mai Phigật đầu, ánh mắt hiện lên sự ghen tỵ với, mặt mũi cũng có chút dử tợn, nghĩ đếnvị Hoàng quý phi kia, đáy lòng liền bốc lên đố kỵ, khi đó Thiên Vận hoàng triều banghìn mỹ nữ, không một người vào hoàng thượng để mắt đến, hết lần này tới lầnkhác hoàng thượng thích cái nữ nhân đến từ dân gian mà hắn mang về, nàng ta tênDiệp Tương Tình, chẳng những thông minh tuyệt đỉnh, tài năng thông tuệ, hơn nữadung nhan bậc nhất, vừa vào hậu cung, hoàng thượng đã không thèm để ý đến sựphản đối của triều thần cùng hoàng hậu, phong nàng làm đương triều nhất phẩmHoàng quý phi, địa vị gần với hoàng hậu, tất cả ăn ở phụng dưỡng đồng đẳng vớihoàng hậu.

Trongthời gian đó có thể nói nhận được thánh sủng nhất, mà vị Hoàng quý phi kiachẳng những tài tình cao, hơn nữa còn hiểu y thuật rất sâu, trước kia nàng lúcchưa chết, đã ở trong Hoa Thanh điện, cho tới bây giờ, nơi đó vẫn còn đủ cácloại dược liệu quý hiếm, chẳng qua là sau khi Hoàng quý phi chết, hoàng thượngmặc dù có thương tâm một chút, nhưng lại rất nhanh cưng chìu mẫu phi của Thấthoàng tử .

Đối vớiẩn tình bên trong của bọn họ, Mai Phi cũng không quá hiểu rõ ràng, chỉ biết mộtcách đại khái, bất quá trong tất cả phi tần, người mà hoàng thượng thíchnhất chỉ sợ là vị Hoàng quýphi kia.

Khôngnghĩ tới ngày hôm nay ở Tấn vương phủ nàng lại nhìn thấy một nữ tử rất giốngnàng ta như thế, xem ra nên để nàng ấy tiến cung, chỉ cần nàng ta nghe lời củanàng sai khiến, như vậy nhất định có thể giúp nàng một tay.

"Chuyệncủa Lam Cơ không cần ngươi quan tâm, ở trong cung ta sẽ an bài cho nàng, trướcmắt ngươi dưới hãy làm tốt việc lễ vật trong đại thọ của hoàng thượng đi."

"Dạ,mẫu phi, nhi thần biết rồi."

Mai Phinói xong liền đứng dậy, đeo áo choàng lại như cũ rồi đi ra ngoài, Nam Cung Trácvốn định đưa nàng đi ra cửa, lại bị nàng ngăn trở , bởi vì chỗ tối không chừngcó người nào đó đang giám thị cử động của Tấn vương phủ, cho nên phải cẩn thậnchút vẫn tốt hơn.

Mai Phiđến ngoài cửa Tấn vương phủ, thì quả nhiên thấy Lam Cơ đã đep bao quần áo ởngoài cửa chờ, vừa nhìn thấy nàng xuất hiện, liền cẩn thận từng li từng tí, điphía sau Mai Phi cùng nhau vào cung.

TrongTề vương phủ, Phượng Lan Dạ đang nghe Tích quản gia bẩmbáo.

"BẩmVương Phi, thuộc hạ đã phái người đi tìm hiểu rồi, quà mà Sở Vương phủ cùngTấn vương phủ tặng chúc thọ cho hoàng thượng, nghe nói đều là trân bảo hiếmthấy, về phần cụ thể nó là cái gì, thì không dò thăm ra được."

"Ừ."

PhượngLan Dạ cau mày, xem ra hai nhà này vẫn còn duy trì bí mật, nhất định là nhữngđồ vật hiếm thấy, đại khái chắc là ngọc quý hoặc vàng, nhưng rốt cuộc nó là thứgì đây, có biện pháp nào để vào Sở Vương phủ nhìn xem nó là gì hay không?Phượng Lan Dạ một tay chống lấy cằm, hàng lông mày nhíu lại suy nghĩ sâu xa ,đột nhiên Ngân ca hoan khoái nhảylên: "Gia tới, gia tới."

Mọingười ngửng đầu lên nhìn sàng, không phải là Tề vương thì là ai, một thân lạnhlùng, cả người mặc cẩm bào màu tím, sang trọng quý giá, cước bộ vững vàng từ bênngoài đi vào, dưới ánh đèn, gương mặt hắn tuấn mỹ giống như được quỷ thần điêukhắc mà thành, làm cho người nhìn thấy hô hấp cũng khó khăn.

Trongkhách sãnh Tích quản gia cùng mấytiểu nha đầu vội vàng mở miệng: "Tham kiến Vương gia."

"Đixuống đi."

NamCung Diệp vung tay lên, mọi người liền lui xuống, Phượng Lan Dạ vẫn nhìn hắn khôngnhúc nhích, thấy hắn từ từ đi tới, từ trên cao nhìn xuống nàng, vẻ mặt tàmị mở miệng.

"Lan nhi, Bổn vương nghe nói gần đây nàng lại làm một chút chuyện tốt phảikhông?"

PhượngLan Dạ vừa nghe lời của hắn, khuôn mặt liền hắc tuyến, nàng không có làm cái gìa, lời nói khẳng khái mở miệng

"Tềvương đứng có ngậm máu phun người a, ta rất là an phận ở trong Liên viện, cửalớn không ra cổng nhỏ cũng không đi, đừng có vu oan nói xấu ta."

"À."NamCung Diệp kéo dài thanh âm, đi tới bên cạnh rồi ngồi xuống, nhẹ nhàng vuốt vuốtngón tay của mình: "Như vậy chuyện Tam Hoàng tẩu bị giáng chức cũng khôngliên quan đến nàng."

"Cáinày a", Phượng Lan Dạ nở nụ cười, nguyên lai là vì chuyện này, nàng đúnglà có làm, nhưng chỉ trừng trị người đàn bà Trầm Vân Tinh kia thôi, hắn đã chạytới hỏi là có ý gì, không phải là đau lòng cho nữ nhân kia chứ, Phượng Lan Dạvừa nghĩ đến đây trong liền có chút ít chua .

"Hiếmthấy Tề vương biết thương hương tiếc ngọc rồi, vậy sao không nói sớm, lại chờta ra tay rồi mới nói."

"Nànga, ta chỉ sợ nàng chịu thiệt thòi."

NamCung Diêp đột ngột xoay người nhìn nàng, ánh mắt thật giống như một bích hồ,tạo nên từng con sóng vỗ lăng tăng, hắn nói xong thì vươn tay ra nhéo nhẹ gươngmặt Phượng Lan Dạ một cái, Phượng Lan Dạđau nhói, liền trợn mắt nhìn qua: "Ngươi khi dễ ta."

"Tathích."

Hắn quảthật là có chút ác, nhìn thấy nàng có đôi lúc quá mức trầm ổn, rõ ràng còn nhỏtuổi, lại cứ giống như một người trưởng thành, hắn thích chọc cho nàng tứcgiận, giơ chân múa tay, thường thường khi đó nàng mới lộ ra vẻ ngây thơ khả ái,giống như tiểu hài tử.

"Ngươi?"

PhượngLan Dạ giận đến mím miệng lại, gương mặt hồng hồng , môi nhỏ đỏ đỏ , ngọt ngàodiễm lệ, giống như đoá hoa mới nở, hết sức mêngười, ánh mắt Nam Cung Diệp thâm thúy mấy phần, không muốn chọc nàng nữa, màđổi đề tài: "Ngươi hỏi thăm Tấn vương phủ cùng Sở Vương phủ tặng lễ vậy gìđể làm chi?"

"Tamuốn tặng cho hoàng thượng thọ lễ, nên nhất định phải ngăn chận Tấn vương phủcùng Sở Vương phủ, vì vậy mới phải hỏi thăm a."

PhượngLan Dạ vẻ mặt đương nhiên, quay đầunhìn lại, thấy Nam Cung Diệp sắc mặt khẽ biến trầm xuống, đắm chìm trong ánhsáng mờ ảo, mặc dù nhìn không rõ lắm, nhưng khi thấy khí thế bức người, PhượngLan Dạ biết hắn không có thói quen tặng lễ vật, nhưng mà năm nay nàng rất muốntặng, lúc này chợt nhớ thân thủ lợi hại của hắn, không khỏi tới hăng hái.

"NamCung Diệp, không bằng chúng ta vào Tấn vương phủ cùng Sở Vương phủ một chuyến,điều tra xem bọn họ chuẩn bị lễ vật gì, ngươi nhất định biết thư phòng của Tấnvương phủ cùng Sở Vương phủ ở nơi nào?"

Ngườibình thường cũng sẽ đem vật trân quý giấu ở trong thư phòng, nàng cũng muốn xemmột chút trong thư phòng hai nhà này cất dấu thứ gì.

Mặc dùNam Cung Diệp không có nguyện vọng làm hoàng thượng, cũng không muốn trộn lẫntrong nước cùng bọn họ, cứ để cho bọn họ đấu đến người chết ta sống, đối vớihắn cũng có lợi, lúc đó có thể yên tâm điều tra cái chết của Ngọc phi.

NhưngNam Cung Diệp cũng không muốn vào Tấn vương phủ cùng Sở Vương phủ, đối vớichuyện tranh đấu của bọn họ hắn không cảm thấy hứng thú.

"Nếungươi muốn chuẩn bị thọ lễ, thì cứ chuẩn bị đi, cần gì phải đi xem lễ vật củabọn hắn"

"NamCung Diệp, chẳng lẽ ngươi không muốn có một lý do để hành động sao? Không phảimuốn điều tra cái chết của Ngọc phi nương nương sao? Chỉ cần bọn họ rối loạn,thì người trong bóng tối sẽ không chú ý tới chúng ta, chúng ta nhất định sẽ dễdàng điều tra hơn một chút, cho nên sao không quấy cho nước đục lên."

NamCung Diệp ngước mắt nhìn Phượng Lan Dạ, đáy lòng thở dài.

Nha đầunày rõ ràng là mượn cơ hội trả thù mà, thật ra thì mục đích cuối cùng là vì SởVương cùng Tấn vương đã đắc tội với nàng, cho nên nàng mới muốn quấy rối để chobọn họ không được an bình, bất quá nàng nói cũng không có sai, cho tới nay hắnluôn muốn điều tra ra cái chết của mẫu phi, nhưng cũng không biết nên bắt taytừ đâu, nếu lần này trong cung ngoài cung rốiloạn, thì điều tra sẽ dễ dàng một chút.

"Tốt,vậy chúng ta đi Tấn vương phủ một chuyến."

"Ừ,Nam Cung Diệp, đi thôi."

PhượngLan Dạ ngước khuôn mặt tươi cười lên, gương mặt mang vẻ nhu hòa hiếm thấy, bàntay nhỏ bé đưa ra ngoài, nàng lại không biết khinh công, cho nên mới phải đểcho Nam Cung Diệp mang nàng đi đến Tấn vương phủ, Huyền Thiên tâm pháp khi chưađột phá trung cấp, thì sức mạnh của chân khí chỉ có thể hội tụ ở đầu ngón tay,hoặc là trên dây đây, chỉ khi đột phá được trung cấp, chân khí phủ trùm quanhthân, mới có thể thi triển khinh công.

Trờiđêm như mực, trăng non như cái móc câu treo trên nền đêm đen, ánh trăng toảxuống như một dòng sông đầy ánh sáng.

NamCung Diệp một cánh tay nắm cả người Phượng Lan Dạ, thân thể đem thân thể nhỏ bécủa nàng khẽ tựa vào trước ngực của hắn, dưới ánh trăng nhìn qua giống như mộtngười, căn bản phân không ra bóng dáng hai người.

Xuyênqua đình đài lầu cácmái hiên nhà, nhanh như gió lốc, một đường hướng Tấn vương phủ đi.

NamCung Diệp luôn luôn lạnh nhạt, làm việc gì cũng trầm ổn âm thầm, rất ít làmnhững chuyện đường đột, nhưng tối nay lại chịu cùng Phượng Lan Dạ đi đến Tấnvương phủ, trong lòng bỗng bay lên ra một khoái cảm, thật giống như một têntiểu tử hư đang làm chuyện ác liệc, trong lòng khẽ nổi lên điệu nhạc, chưa baogiờ ngừng.

Tất cảnhững điều này nặng nề hắn đặt ở trong lòng hoàn toàn đã được buông ra, nêndưới chân thỉnh thoảng nhẹ nhúng, nhanh chóngnhư tia chớp.

PhượngLan Dạ thân thể nhẹ nhàng, mang theo nàng căn bản không có vướng bận, cho nênNam Cung Diệp vẫn thi triển được khinhcông xuất thần nhập hóa, hoàn toàn không có dừng lại chút nào, phía sau đámngười Thiên Bột Thần cùng Nguyệt Cẩn đi theo hơi có chút cố hết sức, họ phảiduy trì một khoảng cách, mọi người đem hết toàn lực đuổi theo thân ảnh củangười phía trước, một đường hướng thẳngTấn vương phủ mà đi.

Tấnvương phủ, ngọn đèn đóm sáng ngời, thị vệ tuần tra rấtnhiều, bóng người đung đưa theo ánh đèn, canh giới rất nghiêm, xem ra Tấn vươnglàm việc rất cẩn thận, các nơi đều bố trí canh phòng rất chặt, Nam Cung Diệp ômlấy Phượng Lan Dạ rơi vào trên một nóc nhà hẻo lánh nhất Vương Phủ , cẩnthận nhìn chăm chú vào độngtĩnh bốn phía.

Phíasau đám người Thiên Bột Thần rốt cụccũng chạy tới, bọn họ không dám có chút khinhđịch nào, nếu chủ tử xảy ra nửa điểm sai lầm nào, bọn họ dù chết cũng không hếttội.

Khôngbiết Vương gia vì sao lại ban đêm xông vào Vương Phủ, hành động này làm cho bangười lòng đầy nghi hoặc, nhưng họ cũng không nói tiếng nào cố giữ một khoảngcách ngắn, đồng thời cũng nhìn chăm chú vào động tĩnh bốn phía.

PhượngLan Dạ nằm ở bên người Nam Cung Diệp, cảm thụ được nhiệt độ trong tay của hắn,cả người rất ấm áp , mặc dù là mùa xuân rồi, nhưng gió đêm vẫn rất rét lạnh,nhưng giờ phút này nàng cũng không có mộtchút lạnh lẻo nào, thứ nhấtđang ở quanh quẩn giữa bầu trời bao la, cái loại khoái cảm này khiến cho máuphấn chấn của bản thân đột nhiên tăng vọt, căn bản là không cảm nhận được rétlạnh, thứ hai, cả người gắn vào trong lòng của nam nhân này, vốn cảm giác có chútphiền lòng khó chịu, cho nên cả người nóng lên, gương mặt cũng nóng, nhưng maymắn đã đến Tấn vương phủ, hiện tại lực chú ý của nàng cũng ở trên Tấn vươngphủ.

"Thưphòng nằm ở nơi nào?"

PhượngLan Dạ nhỏ giọng nói thầm.

Dướibóng đêm, đôi mắt sâu u Nam Cung Diệp ngưng tụánh trăng, sóng gợn rực rỡ, thâm thúy thần bí, bàn tay to thon dài duỗi ngóntay ra chỉ về một hướng.

PhượngLan Dạ nhìn một chút, gần thư phòng thị vệ rõ ràng so vớichỗ khác thì nhiều hơn, điều này nói rõ bên trong thư phòng nhất định cất giấuthứ gì đặc biệt, hoặc là nói Tấn vương Nam Cung Trác giờ phút này còn đang ởthư phòng, Phượng Lan Dạ vẫy tay một cái ý bảo người phía sau đi lên, ra lệnhcho một mình Thiên Bột Thần đi tìm hiểu xem trong thư phòng có người hay không?

ThiênBột Thần lĩnh mệnh, lắc mình một cái liền không thấy đâu, hắn tập là giấu diếmthuật, cho nên trong đêm tối, dễ dàng ẩn giấu hơn, người bình thường căn bản sẽtìm không được hắn, cho nên Phượng Lan Dạ mới phân phó hắn đi qua đó.

Nhữngngười khác ở lại tại chỗ chờ đợi, khoản một nén hương thờigian, Thiên Bột Thần liền đi ra, báo cáo tình huống.

"Trongthư phòng không ai."

"Tốt,chúng ta đi qua."

PhượngLan Dạ thanh âm không hề che dấu sự hưng phấn dị thường, cái loại khoáicảm như sắp bắt được nhược điểm Tấn vương, cho dù nhược điểm này không hại chếttên nam nhân đó, ít nhất cũng phải xem một chút, lần này hoàng thượng đại thọhắn chuẩn bị đưa lễ vật gì, quan trọng nhất là, nàng muốn cho người nam nhânnày hoảng hốt sợ hãi.

Đôi mắtgiống như có điện của nàng hoàn toàn rơi vào tầm mắt của Nam Cung Diệp, nhìn sơqua, liền hiểu trong lòng tiểu nha đầu này nghĩ cái gì, hắn cũng không có ngăn cảnnàng, ôm nàng vào lòng rồi lắc mình nhảy lên, thoáng cái đã rơi vào bên tronghành lang của Tấn vương phủ, trong thư phòng, một mảnh đen nhánh, quả nhiênkhông có bóng người, Nam Cung Diệp nhích tới gần, cũng không cảm ứng được bêntrong có người, liền gật đầu một cái, Nguyệt Cẩn lập tức cẩn thận mở cửa sổ ra,mấy người còn lại lắc mình đi vào.

PhượngLan Dạ chỉ thị Thiên Bột Thần cùng Nguyệt Cẩn ở ngoài cửa coi chừng dùm, khôngđể cho bất luận kẻ nào đi vào.

Ánhtrăng mờ ảo theo cửa sổ chiếu vào, thư phòng rất rộng, mặc dù là ban đêm, nhưngnhững người này đều võ công cao cường, lại có ánh trăng chiếu rọi, cho nên nhìnmọi vật cũng giống như ban ngày vậy, Phượng Lan Dạ vung tay lên, ý bảo mọingười tìm kiếm.

Bêntrong thư phòng to lớn, văn phòng tứ bảo cái gì cần có đều có, đồ cổ ngọc khítự nhiên cũng không ít, Phượng Lan Dạ rón rén nhanhnhư mèo, lại giống như một con báo nhỏ sắc bén, bay vùn vụt nơi này rồi quaysang nơi khác tìm kiếm, cũng không quá quan tâm đồ vật, mặc dù những thứ này làbảo bối, nhưng nàng tin tưởng Tấn vương sẽ không đem những thứ bìnhthường này mà dâng tặng chohoàng thượng, vì nó căn bản không lọt vào được hoàng thượng mắt.

NamCung Diệp thỉnh thoảng tìm kiếm cơ quan trongthư phòng, bỗng nhiên bị trên bàn sách mộtbình hoa đã hấp dẫn tầm mắt hắn, mặc dù rất đẹp, nhưng không phải là đồ cổ, lấytính tình của Tấn vương, bên trong thư phòng tuyệt đối không thể nào trưng bàynhững món đồ bình thường, như vậy đây là cái gì, cơ quan sao? Nam Cung Diệp đưatay lên chuyển động bình hoa, một thanh âm chi nha vang lên, bỗng nhiên có vàimủi tên từ giữa không trung bắn ra, trường bào hắn vung lên, vài mủi tên rơixuống đất, bất quá không biết từ nơi nào lại phát ra thanh âm lanh lảnh, thoángcái vang vọng trong đêm tối, Phượng Lan Dạ mặt liền biến sắc, không nghĩ tớilại có cơ quan, còn hợp với chuông báo nữa, phía ngoài đã có tiếng bước chânvang lên, Phượng Lan Dạ bất kể ba bảy hai mươi mốt, nhanh chóng xôngqua, chụp lấy một vật bên trong vách tường, sau đó xoay người về phía Nam CungDiệp cùng Nguyệt Hộc kêu lên: "Đi."

Đem mónđồ mà mình thuận tay bắt nhét vào trongngực, chạy lại gần Nam Cung Diệp, Nam Cung Diệp lấy tay nắm chặt, ôm thân thểcủa nàng từ cửa sổ rời đi như cũ.

Ngoàicửa sổ, Thiên Bột Thần cùng Nguyệt Cẩn vội vàng đồng thời mở miệng: "Cóngười tới."

Hơn nữacòn không ít, mấy người động tác thần tốc nhanhchóng chạy ra, tung mình mấy cái liền bay đi ra thật xa, khi họ quay đầu nhìnlại, chỉ thấy bên trong Tấn vương phủ đèn lồng sáng rực một mảnh, toàn bộ ngườibị kinh động, thỉnh thoảng có thanh âm thị vệ kêu lên: "Có thích khách, cóthích khách, mau, bảo vệ Vương gia, bảo vệ Vương gia."

NamCung Trác tối nay ngủ lại ở trong phòng của một tiểu thiếp, bị thị vệ kinhđộng, thật nhanh mặc quần áo xuống giườngbước ra trước cửa nhanhchóng ra ngoài.

"Saolại thế này? Xảy ra chuyện gì."

Ngoàicửa hai thủ hạ Mộ Thanh cùng Mộ Trừng thanh âm lo lắng vanglên: "Vương gia, không xong, có người xông vào thư phòng ."

"cái gì?"

NamCung Trác sắc mặt đại biến, thật nhanh lắc mình đi ra ngoài, đoàn ngườichạy thẳng tới thư phòng.

Bêntrong thư phòng nhanh chóng sáng đèn lên, Nam Cung Trác liếc một cái liền nhìnthấy bên trong ngổn ngang , nhìn lại vách tường một nửabị mở ra, sắc mặt dâng lên sát khí thị huyết, hai tay nắm chặc thành quyền, gânxanh trải rộng, vận lực tung ra một chưởng xuống dưới, bàn đọc sách trong nháymắt chia năm xẻ bảy, vụn gỗ bay loạn xạ, Mộ Thanh cùng Mộ Trừng hoảng hốt cúi đầukêu một tiếng.

"Gia?"

"Thậmchí có người vào đây trộm được sổ nợ" Nam Cung Trác sắc mặt tối đen, âmtrầm kinh khủng, mà trên sổ sách đó là hắn ghi chép lại nhưng vị quan to trongtriều, ăn uống chơi gái đánh cuộc tất cả đều ghi trên đó, nếu sổ sách mất màtruyền tới tai những kẻ quan to, chỉ sợ những tên đó cũng không để cho mình sửdụng nữa, cho nên chuyện tối hôm nay, tuyệt đối không thể để lọt nửa điểm ra ngoài.

"Chuyệnnày không thể để lọt nửa điểm phong thanh ra ngoài, khác lập tức điều tra choBổn vương, bất kể dùng thủ đoạn gì phải tra rõ cho ta, đến tột cùng là ngườinào cả gan làm loạn, dám cùng Bổn vương đối đầu, Bổn vương nhất định phải đemhắn bầm thây vạn đoạn."

NamCung Trác thị huyết kêu lên, bên trong thư phòng một chút tiếng vang không có.

Mà đámngười Nam Cung Diệp cùng Phượng Lan Dạ sau khi rời đi Tấn vương phủ, bay vútmấy cái đã cách Tấn vương phủ rất xa, dừng ở trên một gốc cây đại thụ, Nam CungDiệp ôm Phượng Lan Dạ, con ngươi sâu u mềm mại, khóe môi vẽ ra độ cung duyêndáng, tiếng nói trầm thấp từ tính nhu hòa vanglên.

"Lannhi, ngươi nói xem chúng ta có phải là nên trở về phủ rồi hay không?"

PhượngLan Dạ vừa nghe lập tức lắc đầu, nếu đã đi ra làm trộm rồi, sao không làm chotrót, cho dù lấy không được cái gì, thì cũng phải đi dọa Sở Vương Nam CungLiệt, nhớ tới việc hắn lợi dụng nàng, trong lòng liền hiện lên căm hận mãnhliệt, nam nhân này nàng tuyệt đối không thể bỏ qua được.

"CònSở Vương phủ nữa, vẫn chưa có đi qua đó, dù sao chúng ta đã đi ngoài rồi, saokhông lại đó một chuyến."

PhượngLan Dạ ngửa đầu nhìn Nam Cung Diệp, khóe môi vẽ ra nụ cười hiếm thấy, đôi mắtto xinh đẹp còn thừa cơ nháy nháy hai cái với hắn, rất ngọt ngào khả ái, nhưngNam Cung Diệp thấy vậy bỗng nhiên muốn trêu chọc nàng, liền cố ý cúi đầu kiểmtra: "Lan nhi làm sao vậy? Ánh mắt bị gút gân à? Để ta nhìn xem."

"Hừ,nhìn cái gì, ngươi đúng là cố ý mà, rốt cuộc có đi hay không?"

PhượngLan Dạ lập tức vênh mặt lên nhìn chằm chằm hắn, nàng nhìn ra trong mắt của hắnđang bỡn cợt, rõ ràng là muốn trêu chọc nàng, khó khắn lắm nàng mới muốn biểuhiện ôn hòa một chút, nam nhân này cũng không biết tán thưởng, thôi bỏ đi.

"Được,nếu đã đi ra ngoài, vậy thì lại đó một lần đi."

NamCung Diệp cũng không phản đối, ngược lại vô cùng đồng ý, Tấn vương Nam CungTrác cùng Nam Cung Liệt cho tới nay rõ ràng đối với hắn động tay chân khôngbiết bao nhiêu lần, cho tới nay, hắn đều giữ vững lập trường, cũng không muốncùng bọn họ xung đột chính diện, nhưng bây giờ nghĩ lại, nếu để cho bọn họ tựloạn trận tuyến, cũng không có gì không tốt, ngược lại phươngthức làm việc này của Lan nhi, cũng có đem thực lực của bọn họ bức ra.

PhượngLan Dạ nghe lời nói của Nam Cung Diệp, khuôn mặt nhỏ bé xinh đẹp mới lộra nụ cười trong trẻo, Nam Cung Diệp thở dài một hơi, quỷ nha đầu này, trưởngthành sợ rằng càng phát ra mị lực, hắn vươn tay ôm nàng nhích lại gần mình,Phượng Lan Dạ có thể nghe được tiếng tim của hắn đập có lực mà rõ ràng và cáchmình gần như vậy, giờ khắc này nàng thậm chí có một loại ý nghĩ mơ hồ, cuộc đờinày chỉ nguyện ở bên người hắn, bất kể hắn có phải là đoạn tụ hay không, làmngười nhà cũng tốt, thân nhân cũng được, chỉ cần có thể ở lại bên cạnh hắn,theo hắn, như vậy đủ rồi.

Thânảnh màu trắng thật giống như một chim đại bàng rất nhanh biến mất trong đêmtối, cách đó không xa ba người Thiên Bột Thần vội vàng đuổi theo, một đườngchạy thẳng tới Sở Vương phủ.

Đêmcàng ngày càng khuya, sương càng lúc càng dày.

SởVương phủ im ắng , thị vệ thỉnh thoảng từ con đường u tối đi ra tuần tra,có người đốt đèn lồng, có người ngáp, mặc dù cước bộ chỉnh tề, bất quá tinhthần không quá tĩnh táo, Nam CungDiệp cùng Phượng Lan Dạ trực tiếp tìm được thư phòng ở Sở Vương phủ.

Lần nàyso sánh với lúc đến Tấn vương phủ có kinh nghiệm hơn, chỉ chuyên tìm cơ quan,Tề vương Nam Cung Diệp đối với cơ quanmặc dù không hết sức tinh thông, nhưng cũng có hiểu biết, lúc trước ở Tấn vươngphủ chẳng qua là không có xem trọng, còn bây giờ đã tập trung tìm ở phương diệnnày, rất nhanh đã tìm được cơ quan ở bên trong thư phòng.

Cơ quantrong Sở Vương phủ tương đối bí mật, nhưngkhông có ám khí, bất quá cơ quan của bọn hắn không phải là hốc tối cất giấu đồ,mà là một gian mật thất không lớn ở phía sau thư phòng, trong mật thất tất cảđều là bảo bối, Phượng Lan Dạ nhìn một cái liền thấy một món đồ tương đối kỳlạ, khối Phỉ Thúy lớn, ánh sáng màu xanh toả sáng, một khối phỉ thúy lớn nhưvậy thật sự đã hiếm thấy, hơn nữa còn được chạm khắc thành bay phi long bay lênkhông, ở dưới ánh đèn toả ra ánh sáng màu bích lục, đẹp không sao tả xiết, quảnhiên là bảo bối có một không hai.

NamCung Diệp vừa nhìn tới liền có chút ít hứng thú, đưa tay muốn cầm, thì Phượngxiển Dạ lấy tay ngăn cản động tác của hắn.

"Đừngđụng, có thể có cơ quan."

Lấy cátính đa nghi của Sở Vương Nam CungLiệt, nơi này nhất định có cơ quan, cho nên tốt nhất là cái gì cũng không nênđụng, để tránh khởi động cơ quan, bất quá nàng có một biện pháp khác, PhượngLan Dạ ánh mắt lóe lên, đưa tay lấy từ trong lòng ngực ra một hoàn thuốc, cẩnthận từng ly từng tí bỏ vào con rồng phỉ thuý, viên thuốc kia bởi vì vô cùngnhỏ, cho nên trong lúc nhất thời nhìn không rõ lắm, nhưng đợi đến khi chúc thọlúc đó sẽ có trò hay để xem, sau khi làm xong hết thảy, sắc mặt Phượng Lan Dạ lạnhlùng cuối cùng cũng nhu hoà đi một chút, phủi tay ý bảo Nam Cung Diệp bên cạnh.

"Chúngta đi thôi."

NamCung Diệp một tay nắm lấy nàng, khom lưng xuống tà mị mởmiệng: "Ngươi vừa giở trò quỷ gì?"

"Đếnlúc đó sẽ biết."

PhượngLan Dạ mới không nói cho hắn biết đâu, còn mang theo vẻ mặt thầnbí, chỉ là nơi đây không nên ở lâu, mấy người bọn họ liền khôi phục lại mọi vậtbên trong thư phòng, sau đó lặng lẽ rời đi.

Chẳngqua trong lòng Phượng Lan Dạ vẫn còn giận Nam Cung Liệt, nên đâu chịu để chohắn yên bình mà ngủ như thế, nàng lập tức vẫy tay một cái ý gọi Thiên Bột Thầnđến: "Đi đến chỗ Sở Vương kêu lên, để cho tinh thần hắn tỉnh táo lại mộtchút"

ThiênBột Thần vẻ mặt hắc tuyến, nữ nhân nàythật ác độc mà, nửa đêm xông vào trong nhà người ta, sợ người ta không biết,còn cố ý huyên náo để người ta không được an bình, bất quá Thiếu chủ ở bên cạnhmang khuôn mặt sủng nịch nhìn nàng, rõ ràng là nàng ta có làm chuyện gì thìcũng tán thành, hắn còn có thể nói cái gì chứ?

ThiênBột Thần lĩnh mệnh ở lại, mấy người khác lắc mình rời đi, đoàn người rất nhanhbiến mất ở trong phủ Sở Vương, tiếp theo trong phủ Sở Vương, ánh đèn lụctục sáng lên, còn có tiếngthị vệ kêu lên: "Có thích khách a, có thích khách."

ThiênBột Thần kinh động người ta xong, liền lắc mình rời đi, để lại cho người SởVương phủ bận rộn suốt cả đêm. (TT:Lan Dạ thiệt là ác liệt ^.^)

NamCung Diệp ôm Phượng xiển Dạ một đường trở về Tề vương phủ, rồi đem Phượng LanDạ đưa vào đại sảnh Liên viện.

"Vừarồi nàng lấy được thứ gì thế? Lấy ra xem một chút?"

NamCung Diệp buông bàn tay nhỏ bé của Phượng Lan Dạ ra, tò mò ngóchừng nàng, không biết nàng ở Tấn vương phủ thuận tay lấy được vật gì .

PhượngLan Dạ ánh mắt tối sầm lại, lấy tay che bộ ngực, lắc lắc đầu, thái độ kiênquyết: "Không được, đây là ta lấy được, phải để cho ta xem trước là vậtgì, sau đó mới để cho ngươi xem."

"Vậychẳng lẽ ta bận rộn cả đêm chỉ là không công?"

Trênngũ quan tuấn mỹ của Nam Cung Diệp tràn ngập các loại màu sắc, đôi mắt đen sâukhông lường được, khóe môi kéo ra độ cung duyên dáng , cho thấy hắn cũng khôngthèm để ý động tác của Phượng Lan Dạ, hắn chỉ cùng nàng đấu đấu võ mồm một chútthôi, Phượng Lan Dạ mới không thèm để ý tới hắn, đi tới đẩy hắn ra bên ngoài:"Đi thôi, đi thôi, ta muốn ngủ, mệt mỏi quá a, "Nói xong ngáp mộtcái, tỏ vẻ mình thật rất mệt nhọc.

Trongkhách sãnh một cái lồng chim đang treo lủng lẳng, Ngân ca thấy không ai để ýđến nó, liền không vui, kêu lên: "Mệt mỏi mệt mỏi, ngủ ngủ."

NamCung Diệp vừa bực mình vừa buồn cười, động tác nhẹ nhàng cúi đầu hôn lên tráncủa Phượng Lan Dạ một cái, đôi môi lạnh như băng, thấm mùi hương nhẹ nhàng phớtqua trán Phượng Lan Dạ , khiến cho thân thể nàng run lên, có chút khó tin,trừng to mắt muốn phát hỏa, thì thân thể của Nam Cung Diệp đã sớm nhẹ nhàng đira ngoài, còn đưa tay ngáp một cái, ưu nhã mởmiệng: "Đây là bồi bổ lại."

PhượngLan Dạ mắt thấy hắn đã đi ra ngoài, vẫn chưa từ bỏ ý định chạy đến trước cửakêu lên: "Nam Cung Diệp, ngươi là tên khốn kiếp."

Đángtiếc không ai để ý tới nàng, nàng không khỏi tức giận, dùng sức chà chà cáitrán của mình, trong lòng oán hận mắng, tử nam nhân, lại dám đụng trán nàn, hắnchết chắc rồi.

Đangoán hận suy nghĩ thì Ngân ca càng phát ra tiếng kêu gay gắt: "Tiểu Vươngphi thích sạch sẽ, Ngân ca cũng có thích sạch sẽ."

PhượngLan Dạ vừa nghe, trợn mắt há mồm, quay đầu nạt Ngân ca một tiếng: "Phi,ngươi mà cũng thích sạch sẽ, cùng ngươi gia ngươi giống nhau không phải là thứđồ tốt."

Cái nàyNgân ca thật ủy khuất, nghiêng đầu, nghỉ không ra nó cùng gia cũng không phảilà thứ đồ gì, có chút tức giận: "Gia là thứ đồ, Ngân ca cũng là thứđồ."

Câu nàylàm Phượng Lan Dạ bị chọc cười, phốc một tiếng cười ha ha, chỉ vào Ngân ca, tênnày đúng là bảo bối a, nàng liên tục gậtđầu: "Đúng vậy a, Ngân ca cùng gia đều là đồ không tốt."