Độc Y Vương Phi

Quyển 2 - Chương 74




Đại sảnh của Liên viện,Phượng Lan Dạ đang nghĩ đến nhập thần, thì Hoa Ngạc bất ngờ từ bên ngoài đivào, vẻ mặt sợ hãi lén lút, tựa hồ như xảy ra chuyện gì.

Nha đầu này kể từ sau khibị nàng phạt, bây giờ đã yên phận đi rất nhiều, làm việc đã chững chạc hơntrước, hôm nay tại sao lại có bộ dạng này?

"Sao vậy?"

Hoa Ngạc đi tới, cungkính đưa lên một mảnh giấynhỏ, bình tĩnh nói: "Vương Phi, mới vừa rồi nô tỳ từ cửa sau đi ra ngoàimua vài món đồ, không nghĩ có người đưa là thư này cho nô tỳ."

"Ừ, vậy ngươi vộicái gì? Không phải chỉ là đưa thư thôi sao?"

Phượng Lan Dạ không lắmđể ý mở miệng, nhưng ngay sau đó Hoa Ngạc còn nói: "Người ta sai một đứabé mang thư tới đây, nhưng mà nô tỳ liếc ra xa nhìn một cái, phát hiện ngườinọ, người nọ?"

Nàng ta ngập ngừng mãi mànói không ra lời, Phượng Lan Dạ cau mày, chẳng lẽ người nọ là người không thểđể cho người khác gặp được, bằng không vì sao mặt của nàng ta lại xám như trotàn.

"Vậy là ai a?"

"Chủ tử, hắn vị hônphu của người, công tử của đệ nhất thếgia Vân Phượng quốc Nạp LanCửu."

"Cái gì?"

Phượng Lan Dạ không nhịnđược kêu lên, thật là khiếp sợ đến nói không ra lời mà, ở đâu nhào ra một Ngũcông chúa Phượng Lan Hoạ cũng đủ kích thích rồi, không nghĩ tới lại toát rathêm một Nạp Lan Cửu, mà còn là vị hôn phu của nàng, nghĩ đến đây, trong đầu ócPhượng Lan Dạ tự động hiện lên hìnhảnh, Nạp Lan Cửu, ôn nhuận như ngọc, không chỉ có phong tư, giở tay nhấc chânđều phong nhã có lễ.

Tờ giấy trên tay bỗng cóchút nặng, bất quá Phượng Lan Dạ vẫn trầm ổn mở ralá thư.

Phía trên chữ viết tuyểntú, bút tẩu du long, xem chữ như xem người, Nạp Lan Cửu quả nhiên là nhân vậtthanh tú xuất sắc, chẳng qua hắn hiện tại mới xuất hiện là muốn làm gì, mà còntìm được Tề vương phủ để đến nữa.

Phượng Lan Dạ nhíu mày,tay không tự chủ nắm chặt, nhìn về phía dưới Hoa Ngạc đang quỳ gối: "Ngươiđứng lên đi, "Nàng thuận tay đem tờ giấy bỏ vào trong túi áo.

Nạp Lan Cửu hẹn nàng gặpmặt, nói có chuyện quan trọng thương lượng, không biết hắn muốn cùng nàng nóichuyện gì?

Bản thân nàng không hềmuốn gặp Nạp Lan Cửu, nàng chỉ muốn có cuộc sống an tĩnh, cùng những người nàytiếp xúc càng nhiều, càng phải dính dấp thêm phiền toái không cần thiết, bởi vìngày đó Vân Phượng bị diệt, trừ bỏ tộc nhân bị bắt, còn lại đều đã chết, hiệntại những người này lục tục nhô ra, hoàng thượng nếu biết được sẽ là tội mưuphản, nàng ngay cả có miệng cũng nói không rõ, hiện tại nàng còn chưa nghĩ raphải đi nơi nào, cho nên không muốn chọc tới phiền toái không cần thiết.

Nhưng nếu như nàng khôngđi gặp Nạp Lan Cửu, chỉ sợ hắn còn tìm đến, lúc đó chuyện nào lớn ra, lại càngkhông có lợi.

Phượng Lan Dạ quyết địnhchủ ý xong, liền phân phó Hoa Ngạc: "Theo ta xuất phủ một chuyến, đừng nóicho bất luận kẻ nào."

Lần này không thể để choThiên Bột Thần biết nàng đi ra ngoài, cho nên Phượng Lan Dạ quyết định giả dạngthành một tiểu nha đầu từ hậu viện Vương Phủ đi ra ngoài.

Trong vương phủ mặc dùngười không nhiều lắm, nhưng Thiên Bột Thần sợ rằng cũng không có nghĩ qua TiểuVương phi sẽ len lén chuồn ra Vương Phủ, chonên sau khi giả dạng thành tiểu nha đầu PhượngLan Dạ cùng Hoa Ngạc hai người hữu kinh vô hiểm(không gặp trở ngại nào) từ hậuviện Vương Phủ đi ra ngoài.

Nơi Nạp Lan Cửu hẹn nànggặp mặt là Trà Nguyệt lâu cách đây không xa .

Sắc trời vừa tối, trênđường người qua lại rất nhiều, đâu ai chú ý tới hai tiểu nha đầu, nên PhượngLan Dạ cùng Hoa Ngạc một đường chạy thẳng tới Trà Nguyệt lâu.

Trong trà lâu rất antĩnh, mặc dù nhã trí, nhưng rất ít người.

Hai người vừa mới đi vào,không đợi tiểu nhị chào hỏi, liền thấy trong đại sảnh cách đó không xa, một namtử ngồi cạnh bên cửa sổ, không phải là Nạp Lan Cửu thì là ai, hắn một thân cẩmy màu lam, trâm gỗ cố định tốc, quanh thân đơn giản, nhưng vẫn không mất sựtrang nhã, trong đại sảnh, trừ hắn ra, cách đó không xa còn ngồi mấy người,ngoài mặt xem ra hoàn toàn không có nửa điểm quan hệ, nhưng thật tình nhìn kỹ,liền có thể thấy được rõ ràng bọn họ là một đám người.

Những người này cũng làngười của Vân Phượng quốc.

Phượng Lan Dạ cùng HoaNgạc trực tiếp đi tới, đứng ở bên người Nạp Lan Cửu, hắn ngửng đầu lên nhìnsang, mâu quang thâm trầm từ từ dâng lên kích động, thật lâu cũng không có độngtĩnh.

Giây lát, mới chỉ chỉ vịtrí đối diện mình: "Ngồi xuống đi."

Phượng Lan Dạ cũng khôngkhách sáo, lôi kéo Hoa Ngạc ngồi xuống, giờ phút này thân phận của nàng chỉ làtiểu nha đầu, nếu là nàng như Hoa Ngạc đứng, có thể bị phiền toái, vì vậy haingười đều ngồi.

Trong trí nhớ thì Nạp LanCửu tựa hồ là một thiếu niên ôn nhuận tao nhã, nhưng mà người trước mắt, rõràng mang một tầng đau thương, cả người nội liễm đầy sát khí, thật giống nhưmột thanh Hàn đao sắc bén, lúc nào cũng có thể tuốt ra khỏi vỏ.

Trải qua cừu hận diệtquốc, có ai mà không thay đổi đây? Phượng Lan Dạ cũng không trách hắn, chẳngqua là nàng không biết Nạp Lan Cửu tìm nàng tới là vì cái gì?

"Cửu nhi, ngươi cókhỏe không?"

Nạp Lan Cửu tiếngnói chứa rất nhiều đau đớn, thanh âm trầm thấp, thật giống như phát ra từ tronggiếng cổ.

Phượng Lan Dạ có thể cảmnhận được hắn đang đau, nhưng nang lại không thấy đau lòng, bởi vì nàng khôngphải là người trong cuộc, cho nên trên khuôn mặt hoàn toàn không biểu hiện raphần kích động nào, mặc dù trong đầu có ấn tượng, nhưng Nạp Lan Cửu đối vớinàng chỉ là một người xa lạ, dù là Phượng Lan Dạ trước kia, cùng Nạp Lan Cửucũng chỉ gặp mặt có hai lần mà thôi, không có cái gì tình cảm gọi là khắc cốtminh tâm.

"Rất tốt, ngươi tớicó chuyện gì không?"

Phượng Lan Dạ gật đầu,lãnh đạm hỏi thăm. Quanh thân nàngđạm mạc lạnh lùng, thái độ như chuyện không liên quan gì, khiến cho Nạp Lan Cửukinh hãi, có chút khó có thể tin, Cửu nhi tại sao? Nàng đã quên mình có mối hậndiệt quốc sao? Hay bởi vì nàng gả cho Tề vương, cho nên chỉ lo hưởng thụ vinhhoa phú quý, đã quên thân phận của mình.

"Cửu nhi, ngươi làmsao vậy? Đụng hư đầu óc sao?"

Nạp Lan Cửu vươn tay bắtcánh tay Phượng Lan Dạ, bị nàng một chưởng hất ra , sắc mặt đột nhiên ẩn thầmkhôn cùng, lạnh lẻo lên tiếng: "Ngườinào đụng hư đầu óc, ta rất tốt, hôm nay ngươi tới đây là muốn làm gì?"

Nạp Lan Cửu một lần nữagặp phải đả kích, nhìn về Phượng Lan Dạ, sau đó nhìn sang Hoa Ngạc ở bên cạnh,thấy Hoa Ngạc cúi đầu rất thấp, Nạp Lan Cửu đột nhiên quát lên: "Hoa Ngạc,đã xảy ra chuyện gì? Công chúa làm sao lại quên thân phận cao quý của mình,nàng đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì?"

Hắn một đường cực khổđiều tra đuổi theo đến nơi này, biết nàng còn sống, đáy lòng cao hứng biết baonhiêu, Cửu nhi là công chúa Vân Phượng quốc, chỉ cần nàng đứng ra vung cánh tayhô hào, thì khi người bọn họ trốn ra được, sẽ có hi vọng, mọi người sẽ cùngnhau tìm kiếm tộc nhân bị giam giữ, Vân Phượng sẽ phục quốc báo thù.

Nhưng mà ai lại nghĩ tớihình ảnh trước mắt như vậy, thật không ngờ vẻ mặt công chúa đối với hắn lạnhlùng như thế, vừa thấy mặt đã hỏi hắn tới làm gì ? Còn cần phải hỏi sao? Hắntới để mang nàng rời đi .

"Nạp Lan công tử,chủ tử bây giờ là Tề vương phi."

Hoa Ngạc không biết mởmiệng như thế nào, công chúa đúng là khác với lúc trước, thật lâu trước đâynàng đã biết, nhưng lâu rồi cũng thành thói quen, hơn nữa Nạp Lan công tử saogiờ phút này lại tới là vì chuyện gì đây?

Nạp Lan Cửu ánh mắt thầmchìm, vẻ mặt không lường được, lạnh lùng mởmiệng: "Cho nên đâu? Nàng vì hưởng phúc cái gì cũng không cần sao?"

Nạp Lan Cửu đứng lên,phẫn hận mở miệng, Phượng Lan Dạngồi đối diện cũng đứng lên, lạnh lẻo nhìn chằm chằm hắn: "Nạp Lan Cửu,ngươi có tư cách gì ô nhục ta, sau này đừng đến tìm ta, nều còn tìm ta, ta sẽkhông khách khí giống như hôm nay vậy." từ trước đến giờ nàng chỉ có thểtha thứ cho một lần, điều này Hoa Ngạc biết rất rõ ràng , nên vội vàng gật đầu.

"Nạp Lan công tử,ngươi đi đi, chủ tử đã lập gia đình."

Phượng Lan Dạ cũng khôngthèm nhìn tới Nạp Lan Cửu một cái nào nữa, dẫn Hoa Ngạc xoay người đi, Nạp LanCửu đâu để nàng đi như vậy, liền đưa tay lên nắm lấy nàng, Phượng Lan Dạ xoaymình vừa rút tay lại, một taykhác đánh ra một chưởng, Nạp Lan Cửu khó lòng phòng bị, lại bị nàng đánh trúng,thân hình loạng choạng một chút, đở lấy cái bàn đứng lại, khuôn mặt kinh nghi,mắt thấy Phượng Lan Dạ lại tiếp tục rời đi mà không quay đầu lại, cách đó khôngxa mấy người thậtnhanh vây tới, không rõ xảy rachuyện gì, luôn miệng kêu lên.

"Công tử, đã xảy rachuyện gì?"

Nạp Lan Cửu vuốt vuốt bộngực, có chút khó có thể tin, một chưởng mới vừa rồi , hắn rõ ràng cảmnhận được khí lực của Cửu nhi, xem ra nàng ấy biết võ công, trong thời giantrốn chạy này đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, hay là nàng ta căn bản khôngphải Cửu nhi, chẳng qua là dung mạo giống nhau thôi, nếu như vậy nàng là ngườinào? Xem ra bọn họ cần thiết phải lưu lại tra cho rõ ràng, cái nữ nhân cùng Cửunhi giống nhau như đúc này đến tột cùng là người phương nào?

Phượng Lan Dạ cùng HoaNgạc ra khỏi trà lâu, cước bộ nhẹ nhàng hướng VươngPhủ mà đi.

Lại trùng hợp từ phía đốidiện trong tiệm châu báo có một nữ tử đi ra, nữ tử kia quyến rũ xinh đẹp, nhưngmà trên gương mặt nhu mì xinh đẹp như hoa Phù Dung, lại mang theo vẻ khổ sở,ánh mắt có chút mờ mịt, không ánh sáng từ tiệmChâu Bảo Hành đi ra, theo phía sau nàng là tiểu nha đầu, trong tay một đống hộpđựng đồ trang sức đeo tay hoa lệ, nữ tử phía trước chính là Tam hoàng tử TrầmVân Tinh, phía sau là nha đầu theo hầu của nàng.

Bởi vì tương tư, làm hạicả người ốm yếu, ngày hôm nay mới mang theo nha đầu đi ra ngoài dạo phố, thuậntiện mua một đống lớn đồ trang sức, nhưng vậtchất căn bản là không lấp đầy được tâm linh trốngkhông, giờ phút này từ Châu Bảo Hành đi ra, quanh thân mềm yếu vô lực, ngướcmắt nhìn bầu trời đã gần đến hoàng hôn, đang chuẩn bị lên xe ngựa trở về phủ,thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn quanh, liền nhìn thấy ở đường phố đối diện cóhai gã tiểu nha hoàn vội vã đi qua, nàng vốn cũng không có bận tâm lắm, nhưngmà tiểu nha đầu ở phía sau vừangẩng đầu lên, nàng liền nhìn thấy rõ ràng, nha đầu kia chính là Hoa Ngạc.

Mà nha đầu chết tiệt kiaở chỗ này làm cái gì, nàng ta là thiếp thân nha đầu của Phượng Lan Dạ, nàng lạinhìn lên tiểu nha hoàn phía trước, thân hình nhỏ nhắm, mặc dù thấy không rõ ngũquan, ăn mặc lại càng đơn giản, nhưng Trầm Vân Tinh có thể suy đoán ra nha đầunày rất có thể chính là người đàn bà Phượng Lan Dạ kia, hai người này lén lénlút lút làm cái gì?

Trầm Vân Tinh cả ngườihưng phấn lên, suy đoán chẳng lẽ Phượng Lan Dạ có chuyện gì đó không thể cho aibiết? Trầm Vân Tinh không nhúc nhích tựa vàocạnh xe ngựa, ngó chừng trà lâu đối diện, giây lát sau, một công tử ôn nhuậnnho nhã đi ra, bên người đi theo mấy tên thủ hạ, người này rất lạ mặt, đối vớiquan to hiển quý bên trong An Giáng thành, phần lớn Trầm Vân Tinh đều biết đến,nhưng người này nàng cũng chưa từng thấy, Phượng Lan Dạ xuất hiện, chẳng lẽ cóliên quan đến người này, nàng ta chẳng lẽ làm ra chuyện không muốn cho ai biết,hay là trong lòng có ý trung nhân.

Mắt thấy những người đósắp đi, Trầm Vân Tinh nóng lòng , lập tức nhảy lên xe ngựa, tiểu nha đầu sau đócùng lên theo, Trầm Vân Tinh ra lệnh phu xe ngựa phía trước.

"Mau, đuổi theo xengựa phía trước, chớ để mất dấu."

"Dạ, phu nhân."

Phu xe ngựa lên tiếngcũng không dám xem nhẹ, xe ngựa chạy nhanh chòm lên, theo sát xe ngựa phíatrước, chạy qua được hai con phố, đến con phố thứ ba thì mất đi bóng dáng xengựa phía trước, trên đường cái một bóng người cũng không có, bất tri bất giác,các nàng đã đuổi đến đường phố vắng lặng, mà chiếc xe ngựa kia lại mất đi tungtích.

Trầm Vân Tinh vén rèmnhìn ra bên ngoài, ảo nãokhông dứt, mắng phu xe ngựa một tiếng: "Đồ vô dụng."

Đang chuẩn bị lui thânngồi trở lại bên trong xe ngựa, ai ngờ quanh mình bỗng nhiên có hàn khí lưuchuyển, liền có người tựa như tia chớp xông tới, trong nháy mắt liền có mấyngười xuất hiện, một người chế trụ phu xe ngựa, một người dùng sức bóp cổ nàng,người còn lại trực tiếp lắc mình xông vào bên trong xe ngựa của các nàng, TrầmVân Tinh sắc mặt đại biến, hoảng sợ kêu lên.

"Các ngươi làmgì?"

"Nói, tại sao theodõi chúng ta, ngươi là người nào?"

Nạp Lan Cửu lạnh lùng lêntiếng, thanh âm đầy sát khí, lực đạo trên tay không có chút nào giảm, Trầm VânTinh rõ ràng cảm nhận được lực đạo trong lòng bàn tay kia, nam nhân này nếugiận dữ lên chỉ sợ sẽ giết nàng, trong cái khó ló cái khôn, nàng kêu lên:"Đừng giết ta, ta là bằng hữu của Lan Dạ."

Nàng tiếng nói vừa dứt,Nạp Lan Cửu hoài nghi nhìn nàng, bất quá lực đạo đã giảm đi một chút, Trầm VânTinh biết mình đã điểm trúng huyệt rồi, hai tay của nam tử này buông ra mộtchút, khiến cho nàng thở thoải mái một chút, rồi vội vàng nhìn qua, chỉ thấynam nhân này mặt mũi tuyển tú, biểu tượng ôn văn ưu nhã, bất quá trong đồng tửlại mang theo ánh sáng giá lạnh sâu không lường được, lạnh lùng ngó chừng nàng,Trầm Vân Tinh bị hù dọa nên nhanh chóng cúi đầu, nhỏ giọng mởmiệng.

"Ta chỉ là tò mò,không biết Lan Dạ cùng người nào gặp mặt, cho nên mới phải theo dõingươi."

"Ngươi nói là bằnghữu của Cửu nhi?"

"Cửu nhi?" TrầmVân Tinh có chút sững sờ, bất quá lập tức kịp phản ứng, nghe nói Phượng Lan Dạchính là Vân Phượng quốc Cửu công chúa, như vậy Cửu nhi trong miệng nam tử nàykhông phải là Phượng Lan Dạ sao, không nghĩ tới kia nha đầu chết tiệt kia lạicất dấu một chuyện lớn như vậy, người này gọi tên thân mật như thế, hắn khôngphải là người Vân Phượng sao, không phải nói diệt quốc rồi sao? Sao người nàylại ở đây, Trầm Vân Tinh tự mình suy nghĩ tới lui, trên mặt lộ ra một chút ýcười kéo dài, mặc dù trong lòng vẫn rất sợ, nhưng chuyện này làm nàng giống nhưnhìn thấy hi vọng nụ cười mới lộ ra ngoài.

"Đúng vậy, ta làbằng hữu Lan Dạ, ngươi lại là người phương nào."

"Ta là vị hôn phucủa nàng Nạp Lan Cửu."

"Nạp Lan Cửu, ngươilà vị hôn phu của nàng?"

Trầm Vân Tinh thất sắckêu lên, trên mặt hưng phấn liên tục thay đổi sắc, không ngờ Phượng Lan Dạ thậmchí còn có vị hôn phu, vậy mà nha đầu chết tiệt kia lại vẫn dám gả vào Tề vươngphủ, đây cũng có thể xem là phạm thất điều, tốt, thật sự là quá tốt, nàng cũngmuốn xem một chút Tề vương có phải là loại người chịu đựng được loại chuyện nàyhay không?

Trầm Vân Tinh trong lòngtính toán, nên cẩn thận thử dò xét: "Ngươi tới tìm nàng vì chuyệngì?"

Nạp Lan Cửu híp lại ánhmắt, ngó chừng Trầm Vân Tinh, thấy vậy nàng tóc gáy dựng đứng cả lên, nên khôngdám tái mở miệng hỏi nữa.

"Hôm nay nể tìnhngươi là bằng hữu của Cửu nhi, tha cho ngươi một mạng, nhưng nếu để cho ta pháthiện, ngươi gạt ta, ngươi cũng biết kết quả của việc gạt ta."

Nạp Lan Cửu vung tay lên,mấy người kia nhanh chóng biến mất, phu xe ngựa cùng nha đầu xe ngựa đồng thờiphục hồi tinh thần lại, tiểu nha đầu bị làm cho sợ đến khóc lên, phu xe ngựacũng khủng hoảng không dứt, chỉ có Trầm Vân Tinh là cả người mang khuôn mặt caohứng, trong mắt hiện lên thần thái bức người.

"Đi, trở vềphủ."

"Dạ, phu nhân."

Một chiếc xe ngựa rấtnhanh biến mất trên đường phố vắng lặng, đợi đến các nàng đi rồi, chỗ tối đi ramấy người, cầm đầu là Nạp Lan Cửu quay về phía sau ra lệnh: "Đi theo xemmột chút các nàng là người nào?"

"Tuân lệnh, côngtử."

Thủ hạ lắc mình rời đi,rất nhanh đuổi theo xe ngựa phía trước, bám theo một đoạn, cho đến khi đámngười của Trầm Vân Tinh vào Nam Cung phủ, mới quay đầu trở về bẩm báo, Nạp LanCửu liền biết nói Trầm Vân Tinh nguyên lai là Tam hoàng tử phi.

Ngày thứ hai, Nam CungDiệp không có ra khỏi Vương Phủ, ở bên trong Tuyển viện luyện công, Tích quảngia cầm một phong thơ đưa đến Tuyển viện.

Nam Cung Diệp thu tay lạisau khi luyệt xong, Nguyệt Cẩn ở một bên đưa lên khăn bông, đợi đến khi hắn laumồ hôi xong, mới đích thân đưa lên lá thư này.

"Vương gia, mới vừarồi Tích quản gia đưa tới được."

"Hử"Nam CungDiệp gật đầu không để ý lắm, tiện tay mở thư ra, chỉ thấy trên tờ giấy trắng,uyển chuyển mấy chữ

"Nều ngươi muốn biếtmột chuyện bí mật có liên quan đến Phượng Lan Dạ , xin lập tức đến Tây Hồ tràlâu gặp mặt."

Cuối thư cũng không cótên người gửi, nhưng mà chữ viết xinh đẹp, vừa nhìn đã biết là chữ viết của nữtử, Nam Cung Diệp ánh mắt thâm thúy, âm ngao khó hiểu, quanh thân trong nháymắt rét lạnh căm căm lệ khí trải rộng, trênkhuôn mặt uyển nhược mỹ ngọc đã khoác lên một tầng sương lạnh, xoay mình nắmchặt tay, ra lệnh: "Lập tức đi Tây Hồ trà lâu."

"Dạ, Vươnggia."

Nguyệt Cẩn không biết Vươnggia sao vậy? Sau khi xem thư, sắc mặt cũng thay đổi luôn, không biết xảy rachuyện gì, bất quá Nguyệt Cẩn không dám hỏi nhiều, chỉ cung kính lĩnh mệnh,phân phó người ta đi xuống chuẩn bị xe ngựa.

Nam Cung Diệp đổi một bộcẩm bào quý giá, mang theo hai gã thị vệ ra khỏi Vương Phủ, chạy thẳng tới TâyHồ trà lâu.

Hắn cũng muốn biết đếntột cùng là người nào hẹn hắn tới đây gặp mặt, còn đem chuyện của Lan Nhi gâychú ý cho hắn, xem ra đối với bản tính của hắn người này rất quen thuộc.

Xe ngựa chạy nhanh nhưbay, thẳng tới Tây Hồ trà lâu.

Tây Lâu trà lâu, tên nhưý nghĩa, thật ra thì ở giữa hồ xây một ngọn trà lâu, bởi vì vị trí ngã về tây,cho nên liền mệnh danh Tây Hồ trà lâu.

Bất quá cái chỗ này lànơi tiêu tiền của phần lớn quan lại quyền quý, người bình thường trả không nổinhư vậy.

Nam Cung Diệp dẫn ngườivào Tây Hồ trà lâu, trà lâu gồm có hai tầng, dùng gỗ mà dựng nên, phần lớn đềulà gỗ thô, ở giữa có gắng ngọc Lưu Ly, khi ánh mặt trời bắn tới ngọc Lưu Ly,trong phòng rất sáng đẹp, trên cửa sổ nửa mở rộng là mành châu sa nhẹ, bồngbềnh lay động đặc biệt uyển chuyển xinh đẹp, thật có một loại mùi vị của Yên VũGiang Nam .

Nam Cung Diệp vừa xuấthiện, liền hấp dẫn rất nhiều người chú ý,lập tức có tiểu nhị đi tới, ngay cả nhìn cũng không dám nhìn, khách nhân nàylớn lên quá tuấn rồi, hắn lớn như vậy cũng chưa từng thấy người nào tuấn túnhư thế, nhưng hết lần này tới lần khác lại mang một thân lạnh lẻo, làm chongười ta không dám có nửa phần khinhnhờn.

"Công tử, có ngườikhách đang chờ ngươi đây?"

Tiểu nhị cung kính nói,nữ khách trên lầu chỉ nói một câu, người kia là công tử tuấn tú và tuyệt đẹpnhất.

Xem ra chính là công tửnày rồi, cùng nữ khách trên lầu thật đúng là trời đất tạo một đôi, không phảilà một đôi ý trung nhân sao, điếm tiểu nhị suy đoán, nhưng cũng không dám nhiềulời thêm một chữ nào, xoay người ở phía trước dẫn đường.

Nam Cung Diệp đuôi lôngmày hẹp dài cau lên, một đôi ánh mắt chìm nổi sâu u đen nhánh như đầm nước cổlâu năm, thị huyết vạn phần.

Điếm tiểu nhị nhìn thấyánh sáng lạnh khiếp người ở bên trong đôi mắt hắn, không nhịn được phát run,dưới chân cước bộ càng nhanh hơn, rất nhanh liền đem Nam Cung Diệp dẫn tới lầuhai ngoài cửa nhã gian, cẩn thận chỉ chỉ: "Có người khách đang ở bêntrong chờ công tử đấy."

Nói xong liền như một lànkhói chạy vội đi xuống.

Nguyệt Cẩn đi trước mộtbước mở cửa nhã gian, tình cảnh bên trong nhìn một cái không sót thứ gì, liếcmắt một cái liền nhìn thấy một nữ tử đang thật tình thưởng thức trà, hẳn là đệnhất mỹ nhân An giáng thành - Trầm Vân Tinh, quả nhiên là nàng hẹn chủ tử, này?Nguyệt Cẩn quay đầu nhìn về Nam Cung Diệp, Nam Cung Diệp ánh mắt càng phátra sâu u, bước nhanh đi tới,ưu nhã hất lên trường bào ngồi thẳng ở trước mặt Trầm Vân Tinh, tiếng nói từtính tà mị vang lên.

"Không biết Tam Hoàngtẩu hẹn riêngBổn vương tới làm gì?"

Nam Cung Diệp vung taylên, Nguyệt Cẩn cùng một thị vệ khác lui ra ngoài, canh giữ ở trước cửa, TrầmVân Tinh cũng vung tay lên, bên trong gian phòng trang nhã tiểu nha đầu củanàng cũng lui ra.

Nhã gian yên tĩnh khôngtiếng động, chỉ có một nam tử tao nhã tuyệt thế, còn có một nữ tử ẩn tình đưatình mềm mại yêu kiều.

Nam tử sắc mặt lạnh lùngbăng sương, ánh mắt rét lạnh.

Nữ tử mềm mại đáng yêu đatình, một đôi ánh mắt ôn nhu hưng phấn chămchú nhìn vào trên người nam tử .

Nam Cung Diệp thấy TrầmVân Tinh thật lâu không nói lời nào, một đôi ánh mắt khiếp người thẳng trừng điqua, khóe môi hiện lên châm biếm: "Tam Hoàng tẩu chẳng lẽ không có gì đểnói sao?"

Nữ nhân này trăm phươngngàn kế hẹn hắn đi ra ngoài,không phải là không có chuyện gì để nói cứ, nhìn thần sắc của nàng, lòng dạhắn biết rõ tâm tư của nữ nhân này, ghê tởm, thân là nữ nhân của Tam hoànghuynh, thế nhưng dám can đảm suy nghĩ đến nam tử khác, thật là ghê tởm, NamCung Diệp hắn cũng không phải là đồ háo sắc.

Nữ nhân này chẳng nhữngmê trai, hơn nữa đầu óc cũng ngốc.

Trầm Vân Tinh thấy ởtrong mắt Nam Cung Diệp toàn là chán ghét, trong lòng tự nhiên là không dễ chịu, bất quá nàng không thèm để ý, nếu để cho nàng vào Tề vương phủ, nàng tintưởng mình nhất định có thể làm cho hắn thích nàng, hắn là con cưng của thiêntử, sẽ như một con ngựa hoang khó khăn thuầnphục, nhưng nàng tin tưởng mình có năng lực như thế.

Trầm Vân Tinh vừa đắc chívừa nghĩ như thế, liền cười híp mắt mởmiệng.

"Ngày hôm qua ta thấyđến Phượng Lan Dạ xuất phủ, ngươi biết nàng đi gặp người nào không?"

Nam Cung Diệp nhíu mày,nữ nhân này sẽ không vô duyên vô cớ tìmhắn, cũng sẽ không vô duyên vô cớ nói đến Phượng Lan Dạ, bất quá hắn vậnkhông nói chuyện, tin tưởng nữ nhân này sẽ mở miệng nói tiếp.

"Nàng thế nhưng lạiđi gặp vị hôn phu của nàng, người nam nhân kia gọi là Nạp Lan Cửu, không ngờtới nam nhân kia bỗng dưng lại xuất hiện, không biết hắn muốn làm gì? Hơn nữahắn cũng không có chết, lại còn tìm đến nơi đây."

Trầm Vân Tinh đang hưngphấn nói, chợt quanh thân Nam Cung Diệp bỗng nhiênlạnh lẻo, sắc mặt trong nháy mắt Thị Huyết vạn phần, đám mây đen tối giănggiăng bao phủ dày đặc, ánh mắtkhiếp người khóa chặc lấy Trầm Vân Tinh, nữ nhân kia lại không hề haybiết, vẫn còn đang nói.

"Ngươi nói xem nàngtại sao lại đi gặp người đàn ông kia vậy, có phải muốn nối lại tình xưa haykhông ?"

Nàng nói tới đây, thìbước kế tiếp đã không thể thốt ra một lời nữa chữ nào, bởi vì bàn tay to củaNam Cung Diệp đã nhấc lên, bóp cổ nàng , khiến cho nàng khó chịu hít thở khôngthông, hai tay không nhịn được đưa ra kéo lấy tay của Nam Cung Diệp, cái chếttrong nháy mắt bao phủ quanh thân nàng, lúc này nàng mới nhìn rõ, Nam Cung Diệpvẻ mặt kinh người, con ngươi hiện đầy sát khí, lực đạo trên tay càng ngày càngmạnh, Trầm Vân Tinh giống như một con kiến vùng vẫy giãy chờ chết, thống khổkhông chịu nổi.

"Van xin ngươi đừnggiết ta."

Nàng sợ, giãy dụa cầukhẩn.

Nam Cung Diệp nhẹ buôngtay, Trầm Vân Tinh bị ném đến trên bàn, hắn đứng lên cư cao lâm hạ nhìn xuốngnàng.

"Bổn vương biếtngươi muốn giở trò gì, sau này còn lần nữa để cho Bổn vương biết đầu óc củangươi còn có tư tưởng xấu xa, Bổn vương sẽ làm cho ngươi sống không bằng chết,còn nữa, ở trong mắt của Bổn vương, ngươi xách giày cho Bổn vương cũng khôngxứng, sau này còn cùng với bất luận kẻ nào nhắc tới chuyện này, ngươi đừng nghĩcó thể mở miệng nói thêm một câu nữa."

Nói xong đi cũng khôngthèm nhìn tới Trầm Vân Tinh kéo cửa ra đi ra ngoài, Nguyệt Cẩn vừa nhìn thấysắc mặt Gia khó coi dị thường, cẩn thận kêu mộttiếng: "Vương gia?"

"Trở về phủ."

Xem ra hắn cần thiết phảicùng cái tiểu nha đầu kia hảo hảo nói chuyện, thân phận nàng hiện tại là ngườicủa Tề vương phủ, hơn nữa nếu nàng còn tiếp xúc với những người đó, chỉ sợngười bị bất lợi là nàng, đến lúc đó ngay cả hắn cũng chưa chắc cứu được nàng.

Đoàn người nhanh chóngrời đi Tây Hồ trà lâu.

Bên trong gian phòngtrang nhã vang lên tiếng kêu của tiểu nha đầu: "Phu nhân, phu nhân, ngườikhông sao chớ."

Kèm theo là tiếng khócnhẹ nhàng, Trầm Vân Tinh gục ở trên bàn không nhúc nhích, quanh thân vô lực,nhưng lòng lại rất khó chịu, đã nghĩ rơi lệ, không muốn nói chuyện, không nghĩtới ở trong mắt Nam Cung Diệp, nàng ngay cả xách giày cho hắn cũng không xứng,dù Phượng Lan Dạ có làm ra chuyện gì, chỉ sợ hắn cũng sẽ không động đến nàngta, đáng hận mình vì sao không thể tốt mạng như vậy.

Trầm Vân Tinh hối tiếc tựoán, trong gian phòng trang nhã một mảnh bi thương.

Nam Cung Diệp vừa về tớiTề vương phủ, liền xông thẳng vào Liên viện.

Bên trong Liên viện,Phượng Lan Dạ đang ở dưới ánh mặt trời đọc sách, quanh thân bao phủ ánh sángnhu hoà, khuôn mặt nhỏ nhắn trầm tĩnh ngọt ngào, thần sắc bình tĩnh.

Cách đó không xa, thanhâm của tiểu nha đầu gác cửa vang lên: "Tham kiến Vương gia."

"Tham kiến Vương gia."

Phượng Lan Dạ thân hìnhcũng không động, yên tĩnh đọc sách như cũ, bỗng nhiên quyển sách trên tay bịrút đi, một bàn tay to đưa tới ôm lấy thân thể nhỏ nhắn của nàng, quay đầu lạiliền đi vào phòng, Phượng Lan Dạ mặt đen thui, giận dữ nhìn chằm chằm Nam CungDiệp, không biết nam nhân này bỗng nhiên mắc chứng gì, sắc mặt âm u, đặc biệtkhó coi, đây là lần đầu tiên hắn đối với nàng phát hoả lớn như thế.

"Nam Cung Diệp, thảta xuống."

Nam Cung Diệp quả nhiêntheo lời để xuống nàng, bất quá lúc này hai người đã ở trong khách sãnh, bêntrong phòng khách tất cả mọi người đều lui ra ngoài, ngay cả Ngân ca ở dướihành lang cũng bị tiểu nha đầu mang đi, chỉ sợ Ngân ca không biết thời thế,chọc tới hai vị chủ tử đang sắp phát nổ.

"Nói đi, tạisao?"

Phượng Lan Dạ hai cánhtay khoanh trước ngực, lạnh lùng nhìn Nam Cung Diệp, nhìn hắn đang chậm rãiđiều tiết cơn tức giận, giây lát, cuối cùng cũng mở miệng.

"Tại sao đi gặpngười nam nhân kia?"

Hắn vừa mở miệng, PhượngLan Dạ Tâm trong lòng lộp bộp một chút tiếng vang, hắn làm sao mà biết được,mặc dù hắn phái Thiên Bột Thần bảo vệ nàng, nhưng mà hôm qua nàng đã giấu ThiênBột Thần ra ngoài, làm sao nhanh như vậy liền nhận được tin tức rồi, hay làhắn còn phái người khác giám thị nàng, nghĩ đến đây , Phượng Lan Dạ nổi giận,chỉ vào Nam Cung diệp.

"Trừ Thiên Bột Thần,có phải ngươi còn an bài người khác ở bên cạnh ta hay không ?"

Nhưng mà tại sao nàng lạicảm giác không ra a, ngay cả Thiên Bột Thần, nàng cũng có cảm ứng , cònlại tựa hồ không có, như vậylà có người đã gặp nàng đi ra ngoài.

"Không có."

Nam Cung Diệp lạnh lùngnhìn chằm chằm nàng, là lúc nào rồi, nàng vẫn còn so đo cái này, hắn đang hỏinàng, tại sao không nói cho hắn biết, liền một mình đi gặp người nam nhân kia,nàng hiện tại thân phận là Tề vươngphi, dù thế nào thì cũng có thể nói cho hắn biết một tiếng.

Nếu hắn nói không có, thìPhượng Lan Dạ tin tưởng , bất quá là ai đã nói đây?

"Như vậy đi, ta chongươi biết vì sao ta đi gặp hắn, ngươi nói cho ta biết là ai đã nói với ngươi,như vậy cả hai sẽ không thiệt thòi"

Đã là tình huống nào rồimà Phượng Lan Dạ vẫn không quên đòi hỏi trả giá, Nam Cung Diệp trực tiếp imlặng hít sâu vào rồi rống lên" Phượng Lan Dạ, ngươi ngứa da có phải haykhông?"

"Không có?"Phượng Lan Dạ nghiêm trang lắc đầu, còn rất có nghĩa khí vươn một cái tay:"Đồng ý giao dịch không ?"

Nam Cung Diệp cắn rănghít sâu cái nữa, cuối cùng lý trí trở lại suy nghĩ, xem ra chỉ có thể như thế,ông trời đâu phải tìm cho hắn một người làm bạn, rõ ràng là cho hắn một khắctinh mà, sắc mặt hắn thật là khó coi cực độ rồi, cố gật đầu.

Phượng Lan Dạ thấy hắnvẫn không nhút nhích, cả người đã xông lại, kéo ra bàn tay to của hắn cầm mộtchút: "Tốt, đồng ý."

Nam Cung Diệp đang hỏakhí tận trời, hận không đánh cho nàng một trận mới thoải mái chút ít, nhưng làbị nàng làm thành như vậy, trong lòng không khỏi hòa hoãn xuống dưới, mặc dùmặt vẫn nghiêm trang, nhưng không còn tức giận, bất quá trong đôi mắt ánh sánglạnh đã tiêu tán không ít.

Phượng Lan Dạ đã chânthật mở miệng: "Ta cũng không biết chuyện gì xảy ra? Hôm qua HoaNgạc xuất phủ mua đồ, liền có người mang một tờ giấy đưa tới đây, nàng lấy đivào cho ta, ta vừa nhìn mới biết là Nạp Lan Cửu, thì ra ngày đó diệt quốc hắnkhông có chết, ta không biết hắn tới tìm ta làm cái gì, cho nên liền đi rangoài để gặp mặt hắn."

"Hắn tìm ngươi làmgì? Chẳng lẽ không biết ngươi bây giờ là Tề vương phi rồi sao, nam nhân đángchết này."

Nam Cung Diệp hừ lạnh,sắc mặt không được kiên nhẫn, bất quá Lan Dạ đã nói cho hắn biết rồi, đáy lòngcũng thoải mái nhiều.

"Ta đã nói với hắnsau này đừng đến tìm ta nữa."

"Ừ, làm vậy làđúng, sau này hắn nếu còn đến, ngươi nói cho ta biết, ta sẽ xử lý, còn ngươinữa không nên cùng hắn qua lại, nếu như nam nhân này có dụng ý khác, chỉ sợ sẽhại đến ngươi."

Nam Cung Diệp cẩn thận dặndò nàng, hắn sẽ không để cho nàng gặp chuyện không may , nhưng mà trước khi trara được chuyện mẫu phi chết không rõ ràng, hắn không hy vọng để cho người tabiết lực lượng sau lưng Tề vương phủ.

"Biết rồi, nhưng lầnsau ngươi có việc gì có thể hỏi ta, ta sẽ nói cho ngươi biết, có thể đừng cóníu kéo ta được hay không."

Phượng Lan Dạ chỉ chỉ yphục của mình, đây không phải là quá bất nhã rồi sao, nàng đường đường Tềvương phi, bị Tề vương Gia lôi vào khách sãnh , có phải có chút quá đáng không.

Nam Cung Diệp thấy nàngnói như thế, trong lòng cũng rất hài lòng , giữa hai người bọn họ nên thànhthật với nhau, tựa như hắn, chỉ cần nàng hỏi đến, hắn cũng sẽ không giấu diếmnàng.

"Được."

Vừa rồi hắn quả thật cóchút kích động, nhưng vừa nghe nói có nam nhân tìm đến nàng, liền có chút ítnổi giận.

Phượng Lan Dạ thấy đãcùng Nam Cung Diệp đạt thành ý kiến, liền nhớ đến một chuyện khác: "Nhưvậy người nào nói cho ngươi biết"

"Tam Hoàngtẩu."

"Trầm VânTinh."

Phượng Lan Dạ lông màytrầm xuống, sắc mặt đột nhiên tối, tốt, nữ nhân này xem ra quyết tâm không bỏqua cho nàng mà, cho tới nay bọn nàng nhìn đến mặt mũi của Tam hoàng huynh màbỏ qua cho nàng ta, không nghĩ tới nàng ta cứ bám riếc nàng không tha, đơn giảnchỉ vì nàng ta nhìn trúng Nam Cung Diệp, nữ nhân đáng hận này, có biết mình làphụ nữ đã có chồng không, xem ra nàng phải ra tay rồi, khóe môi hiện lên nụngười tàn ác.

Một bên Nam Cung Diệp vẫnkhông quên dặn dò nàng: "Sau này cách Tam Hoàng tẩu xa một chút, người đànbà kia không biết an phận."

"Ta biết."

Phượng Lan Dạ liếc xéoNam Cung Diệp, nhìn ngũ quan tuấn mỹ, cùng với hẹp dài lông mày, đôi mắt thâmthúy thần bí, cái mũi rất cao đầy tự hào, thêm đôi môi gợi cảm màu hồng, còn cóthần thái thu phát tự nhiên, da thịt thì giống như Tuyết sáng bóng mịn màng,quả thật đẹp không sao tả xiết,chết tiệt yêu nghiệt.

"Còn không phải làdo người khác trêu chọc gây họa."

Phượng Lan Dạ nói xongđầu cũng không thèm quay lại bỏ đi ra ngoài, không nhìn đến nam nhân phía sauđang đen mặt.

Nam Cung Diệp nhìn tiểunha đầu này như không có chuyện gì xảy ra tiêu sái bước ra ngoài, thiên hạ nàycó rất nhiều người sợ hắn, hiện tại cuối cùng cũng có một kẻ không sợ không hãihắn, cho nên hắn sẽ không thủ tiêu đi ưu điểm của nàng được, Nam Cung diệp phấttay áo, đi ra ngoài, thẳng trở về Tuyển viện.

Trong viện, tiểu nha đầutung hô thành một mảnh, ngay cả Ngân ca cũng gọi lên: "Gia đi hảo, Gia đihảo."

Diệp Linh cùng DiệpKhanh, Hoa Ngạc và một ítngười đi tới.

"Vương gia saovậy?"

"Không có chuyện gì,hắn động kinh mà"

Phượng Lan Dạ vẻmặt như không có chuyện gìxảy ra, tiếp tục xem sách trong tay, mọi người thấy chủ tử không muốn nói, liềntản ra đi làm chuyện.

Mà tay cầm quyển sáchnhưng tâm tư của Phượng Lan Dạ cũng không ở trên quyển sách, mà đang ở trongđầu, Trầm Vân Tinh tiện nhân này, thật là đáng chết, thế nhưng lặp đi lặp lạinhiều lần kiếm chuyện với mình, nếu còn giữ lại nàng ta, chỉ sợ sau này sẽ hỏngviệc, xem ra nàng phải ra ra tay rồi, bất quá nàng ta không đến tìm nàng, thìnàng sẽ không động thủ, nếu như nàng ta còn tái xuất hiện?

Phượng Lan Dạ con ngươitrầm xuống, ánh mắt đầy sát khí.

Phượng Lan Dạ vốn tínhtoán bỏ qua cho Trầm Vân Tinhnhưng mà có một số người không tự mình biết đủ, hoặc là ghen tỵ tới mơ hồ ánhmắt của nàng ta, khiến cho nàng ta điên cuồng đến mất đi lý trí, cho nên khôngchỉ một mà là ba lần khiêu khích nàng.

Ngày hôm đó sau giấc ngủtrưa, Phượng Lan Dạ mới vừa rời giường, Hoa Ngạc liền sắc mặt khó coi đưa vàomột phong thơ.

"Chủ tử, lại cóthư."

Nàng mặc dù không thấyđược người, nhưng đại khái có thể đoán ra một chút, chắc là Nạp Lan công tử đưathư tới, hắn vì sao lần này dây dưa với chủ tử không tha, mặc dù muốn phụcquốc, nhưng chỉ sợ không dễ dàng, làm không tốt sẽ mất cả tính mạng.

Phượng Lan Dạ không nóigì, nhận thư mở ra.

Trong thư viết đơn giảnmấy câu, Nạp Lan Cửu muốn gặp nàng một lần, sau đó sẽ rời đi An giáng thành,sau này sẽ không bao giờ ... tìm nàng nữa, nếu như nàng không đi gặp mặt , hắnsẽ tới Tề vương phủ tìm nàng.

Phượng Lan Dạ nhíu mày,vừa nhìn một cái, liền thấy chữ viết cùng lúc trước bất đồng, tựa hồ vô cùngmảnh mai, đây tột cùng là chuyện gì xảy ra?

Thật sự là Nạp Lan Cửumuốn gặp nàng sao? Lần trước nàng rõ ràng đã nói không muốn gặp lại hắn, trongthời gian ngắn như vậy, hắn đã biết rõ rồi mà còn cố phạm phải sao, nếu khôngphải là hắn thì là người phương nào?

Hơn nữa địa điểm hẹn lạilà Nguyệt trà lâu, chính là nơi các nàng lần trước gặp mặt.

Phượng Lan Dạ trong đầubỗng nhiên toát ra một người, Trầm Vân Tinh, nữ nhân này đại khái nằm mơ cũngkhông ngờ đến, Nam Cung Diệp lại đi nói cho nàng biết, nàng ta muốn nương theochuyện này, thiết kế một bố cục đợi nàng sao?

Nàng cũng muốn xem mộtchút, nàng ta muốn làm cái gì?

Phượng Lan Dạ khóe môinhất câu nở ra nụ cười, lạnh nhạt như băng: "Tốt, ta biết rồi, Hoa Ngạc đểcho Diệp Linh đi vào."

"Dạ, VươngPhi."

Trong mấy nha đầu củaLiên viện, chỉ có Diệp Linh là cơ trí nhất, cho nên lần này nàng muốn dẫn nàngta cùng nhau đi.

Diệp Linh, chỉ cần nóimột lần thì đã biết phải làm thế nào, không giống Hoa Ngạc, không chỉ một lầnhỏi mà hai ba lần hỏi tới, có những lúc không nên nói nhiều thì lại nói nhiều.

Hoa Ngạc lĩnh mệnh từ bênngoài đi vào, cung kính mở miệng: "Vương Phi người cho gọi ta."

"Ừ, ta muốn điNguyệt Trà lâu một chuyến, ngươi theo ta đi, Hoa Ngạc ở lại trong vươngphủ."

"Dạ."

Diệp Linh gật đầu, HoaNgạc dường như có chút không hiểu, thấy chủ tử không mang theo bản thân, liềnkhông nhịn được kêu lên: "Vương Phi, ta?"

"Bảo ở lại thì cứ ởlại, sau này không cho chất vấn lời của ta."

"Dạ, VươngPhi."

Hoa Ngạc vẫn chưa quênchuyện mình bị đánh, cho nên biết điều một chút imlặng, đứng ở đó chờ.

Phượng Lan Dạ thu hồithư, phân phó Hoa Ngạc bảo người ta lập tức chuẩn bị xe, quang minh chánhđại lên xe ngựa trước cửa Vương Phủ, một đường hướng Nguyệt Trà lâu đi đến.

Lúc này đã xế chiều,trong trà lâu so sánh với lần tới trước nhiều người hơn, rất nhiều người đanguống trà nói chuyện phiếm, Phượng Lan Dạ vừa dẫn Diệp Linh vừa mới đi vào, liềnlọt vào tầm mắt của mọi người, thanh âm lập tức nhỏ đi xuống, rất nhiều ngườinhỏ giọng thì thầm nghị luận, khôngnghĩ tới Tề vương phi cũng đi ra ngoài uống trà.

Tiểu nhị cung kính chàođón, mặc dù không nhận ra người trước mắt, nhưng hắn biết là chủ tử tôn quý,quanh thân y phục đắt tiền, vừa nhìn đã biết là người đại phú đại quý.

"Có nhã giankhông?"

"Tiểu thư mời theota lên lầu hai."

Tiểu nhị kính cẩn ân cầnmở miệng, xoay người ở phía trước dẫn đường, Phượng Lan Dạ dẫn Diệp linh mộtđường hướng lầu hai đi.

Diệp linh đi theo TiểuVương phi, nhìn nàng thần sắc không giống với thường ngày, tựa hồ có chuyện gìđó, trong bụng liền có so đo, nhưng vẫn ung dung bình tĩnh đánh giá tình huốngtrong trà lâu, rất bình thường chỉ có một chút khách uống trà, bất quá gần cửasổ có một nữ nhân có chút kỳ quái, ban ngày ban mặt lại chùm áo choàng màu đentrên đỉnh đầu, mà tiểu nha đầu ngồi bên người nàng ta cũng kỳ quái, còn dùngkhăn lụa che mặt.

Diệp Linh đi theo VươngPhi lên lầu, vào nhã gian, phân phó tiểu nhị mang đến một bình trà thượng hạng.

Đợi đến khi tiểu nhị rờiđi, Diệp Linh vội vàng đóng cửa lại: "Vương Phi, phía dưới có hai nữ nhânthật kỳ quái a, ban ngày mà lại mang áo choàng trùm kính đầu, tiểu nha đầu bêncạnh cũng đeo cái khăn chemặt, bộ dạng rất cổ quái, chúng ta cũng phải cẩn thận một chút."

"Ừ."

Phượng Lan Dạ mắt lộ raánh sáng tán thưởng, gật đầu một cái, nàng quả nhiên không nhìn lầm, Diệp linhquan sát chuyện so sánh với Hoa Ngạc khôn khéo hơn nhiều, Hoa Ngạc chỉ biết hỏitới, lòng quá mức thiện lương, sẽ dễ hỏng việc.

Điếm tiểu nhị rất nhanhđem nước trà đưa lên, Diệp linh lập tức cung kính rót trà, nhẹ giọng nhẹ lời mởmiệng: "Vương Phi xin dùng trà."

Mặc dù không rõ Vương Phitại sao lại xuất hiện ở nơi này, nhưng mà nàng ấy tự có chủ trương, cho nênDiệp linh im lặng không hỏi đến.

Phượng Lan Dạ nhẹ thưởngthức một ngụm trà, phất tay để cho Diệp linh đến ngoài cửa coi chừng dùm, đểmình một người ở trong này.

Diệp linh lên tiếng đi rangoài, Phượng Lan Dạ liền gọi Thiên Bột Thần ra, ý bảo hắn nhìn lầu dưới:"Hai nữ nhân kia nhìn thấy không? Đem các nàng bắt lại, đây là một ítthuốc mê, chỉ cần để chóp mũi của các nàng lây dính một chút, các nàng sẽ gặphôm mê, đối với mọi chuyện phát sanh sẽ không nhớ rõ ràng."

"Dạ."

Thiên Bột Thần mặt mũibình tĩnh không thay đổi, đưa tay liền nhận lấy, nữ nhân này làm việc tàn ác,hơn nữa chế độc vô cùng lợi hại, hắn cũng không thấy kỳ quái, cho nên cũngkhông hoảng hốt khi thấy chuyện này.

Thiên Bột Thần nhận lấy,lắc mình một cái liền không thấy thân ảnh, Phượng Lan Dạ lăng lăng nhìngiữa không trung, như có điều suy nghĩ.

Xem ra võ công Thiên BộtThần luyện, nhất định có một môn là thuật ẩn giấu, cho nên mới phải qua lại tựnhiên, nếu hắn không muốn để cho người nhìn thấy, người bình thường sẽ khôngnhìn thấy được hắn , nhưng độ mẫn cảm của con người cao, vẫn có thể cảm ứng đượchơi thở của hắn tồn tại.

Nàng chính vì có thể cảmứng này mới biết được hắn tồn tại.

Sau khi Thiên Bột Thầnrời đi, Phượng Lan Dạ liền gọi Diệp linh đi vào, nàng không muốn đám người Diệplinh nhìn thấy Thiên Bột Thần tồn tại.

Không mất nhiều thời gian,ở ngoài cửa nhã gian vang lên hai tiếng gõ cửa.

Diệp linh ra mở cửa, thấyngoài cửa đang đứng một nữ nhân mang áo choàng phủ đầu, cùng với nha đầu có cáikhăn che mặt .

"Các ngươi tìm aia?"

Diệp linh mang vẻ mặt nhưhung ác hỏi, Phượng Lan Dạ ở bên trong mở miệng: "Để cho các nàng vàođi."

Trong hai người đã bịthuốc mê, căn bản là không có suy nghĩ, bất quá chỉ chiếu vào chỉ thị của ThiênBột Thần mà làm, Diệp linh nghiêng người để cho các nàng đi vào, hai người đặtmông ngồi vào trên ghế, thật lâu cũng không động có động đậy, Diệp linh lấy làmkỳ quái mở miệng: "Hai ngườinày là người nào a, làm sao đi vào mà cũng không thèm nói chuyện thế."

"Diệp linh, lấy ramũ trùm và khăn che trên mặt các nàng xuống."

Diệp linh y lời làm theo,không nghĩ tới thì ra là Trầm Vân Tinh cùng tiểu nha đầu của nàng, hai nữ nhânnày muốn làm cái chuyện xấu gì đây, Diệp linh suy nghĩ, các nàng này sở dĩ xuấthiện ở nơi này, không phải là do mấy nữ nhân này bày mưu chứ, nghĩ vậy liềnnhìn Trầm Vân Tinh kêu lên: "Ngươi nữ nhân hư hỏng này, muốn làm gì?"

"Đừng có nhiều lời,đem y phục Trầm Vân Tinh của cùng ta đổi lại đi."

Trầm Vân Tinh vóc ngườimặc dù so với Phượng Lan Dạ cao hơn rất nhiều, y phục cũng không vừa dặn, bấtquá y phục cổ đại rộng rãi thướt tha, hơn nữa bên trong không có đổi, phíangoài chỉ cần phủ lên là được, hơn nữa để cho Diệp linh dìu nàng ta, sẽ khôngcó nhiều người để ý.

Diệp linh không có nóinhiều, tay chân lanh lẹ cởi y phục của Trầm Vân Tinh, cùng Tiểu Vương phi traođổi, Phượng Lan Dạ còn móc ra một chút đồtùy thân mình mang, vẽ loạn lên mặt Trầm Vân Tinh trong chốc lát, trang điểmđậm hơn, cho nên có chút nhìn không rõ lắm diện mạo cũ của nàng ta, mới lấy cáikhăn che mặt lại, cuối cùng Phượng Lan Dạ hài lòng mởmiệng: "Diệp linh, đem nàng đưa lên xe ngựa Tề vương phủ, để cho phu xengựa đưa nàng trở về Tề vương phủ, ngươi đeo lên cái khăn che mặt, cùng đi vớita."

"Dạ."

Phượng Lan Dạ vừa nói,Diệp linh liền trong lòng hiểu rõ, Vương Phi đang dùng gậy ông đập lưng ông,nên không khỏi nở nụ cười, vươn tay đở dậy Trầm Vân Tinh, ôn nhu nhẹ lời nóinhỏ : "Đi thôi."

Trầm Vân Tinh cùng Diệplinh so sánh thân thể hơi thấp một chút, cho nên Diệp linh dìu nàng rất tốt,hai người ra khỏi cửa nhã gian, một đường đi thẳng tới lầu dưới.

Trà khách dưới lầu, thấyhạ nhân của Tề vương phủ, nhiều nhất chỉ nhìn Diệp linh, cũng không dám quá mứcmà nhìn thẳng Tề vương phi.

Diệp linh động tác nhanhchóng, vừa vịn Trầm Vân Tinh vừa đi ra ngoài, một mặt ném một khối bạc lên trênquầy, chưởng quỹ cười đến híp mắt lại.

Trầm Vân Tinh bị đưa lênxe ngựa Tề vương phủ, Diệp linh phân phó phu xe ngựa, đem Vương Phi đưa VươngPhủ, nàng còn phải mua đồ, rồi thuận tay giật khăn che trên mặt Trầm Vân Tinhxuống, gắn vào trên mặt mình, phu xe ngựa nhìn nàng một cái rồi đánh xe rời đi.

Diệp linh xoay người lạitiến vào trà lâu, đến bên cạnh Phượng Lan Dạ đang trùm đầu, rồi kêu một chiếcxe một đường thuận lợi trở về Tề vương phủ.

Trở lại Vương Phủ, Diệplinh cuối cùng cũng thở dài một hơi, may là Vương Phi thông minh, Trầm Vân Tinhbố trí cục diện kia thật ra rất tinh tế , nếu như gặp phải nữ tử tầm thườngkhác, chỉ sợ ngày hôm nay ắt đã gặp phải độc thủ, nhưng nàng ta đắc tội chínhlà Tiểu Vương phi, nàng ấy làm việc luôn luôn khôn khéo cơ trí, người bìnhthường nếu muốn hại nàng, chỉ sợ chưa chắc như ý.

Bây giờ nói đến xe ngựacủa Tề vương phủ, từ Nguyệt Trà lâu rời đi, một đường chạy trở về Tề vương phủ.

Không ngờ lúc đến khúcquanh, bởi vì người ít, bỗng nhiên nhô ra hai đại hán, bay lên trời rồi vọttới, lập tức một cước đá phu xe ngựa xuống xe, còn mình thì lôi kéo dây cương,đánh xe rời đi.

Phu xe ngựa bị làm cho sợđến sắc mặt như tro tàn, ngây người một hồi, vội vàng chạy trốn, trở về Tềvương phủ bẩm báo cho Tích Đan, Tích Đan nhìn hắn một cái, chậm rãi mở miệng:"Vương Phi đã sớm trở lại, còn phân phó ta, không cần xử phạt ngươi, ngươivì làm mất xe ngựa sẽ nói lung tung."

"Này?"Phu xengựa không đầu đuôi ra sao, càng không biết chuyện gì xảy ra, rõ ràng là Diệplinh phân phó đưa Vương Phi trở về Vương Phủ , làm sao mà Tiểu Vương phi lạitrở về trước, chẳng lẽ ngày hôm nay mình uống rượu rồi, buổi trưa hôm nay hìnhnhư không có a, bất quá nếu quản gia đã nói như thế, lại không trừng phạt hắn,phu xe ngựa mới lười chõ mõm vào, liền lui xuống.

Mấy tên đại hán nhô ra,sau khi lôi kéo xe ngựa một đường chạy như điên, đến một đường phố vắng vẻ.

Nhìn người ở đây thưa thớt, bốn phía không có ngườinào rồi, mấy hán tử nở nụ cười dâm uế, nghe nói Tề vương phi là một mỹ nhân,mặc dù tuổi không lớn lắm, bất quá tuyệt đối là loại hàng tốt, xem ra thật tiệnnghi cho bọn họ a, nếm thử một chút tươi mới cũng tốt, quản khỉ gió mẹ kiếp cáigì phi hay không phi, đến lúc đó người nào mà tìm ra được bọn họ, bọn họ chẳngnhững có được tiền, còn có được người, thật là khoái muốn chết.