Độc Y Vương Phi

Quyển 2 - Chương 76




Ngoài cửa, đámngười Diệp Linh cùng Hoa Ngạc đi vào, vừa nhìn thấy tiểu Vương phi rất caohứng, liền nhanh chóng tiến tới bên cạnh hầu hạ.

"Vương Phi, sắc trời đãtối rồi, nghỉ ngơi sớm một chút đi."

"Được."

Phượng Lan Dạ gật đầu một cái, nhưng nàng đang muốnnhìn một chút món đồ mà mình mang về từ Tấn vương phủ là gì, vội vàng từ trongngực móc ra, lật xem một chút, không khỏi cao hứng lên.

Nàng không nghĩ tới thì ra là một quyển sổ sách.

Bên trong ghi chép rất nhiều về việc Tấn vương cùngquan to trong triều qua lại, ăn uống chơi gái đánh cuộc cái gì cần có đều có.Nhất là những đại thần kia cũng có thể tiêu xài không dưới ngàn vàng chonhững nữ nhân ở Tuyết Nhạn Lâu. Thật ra thì những cô nương kia đều là gia kỹcủa Tấn vương phủ, hắn chỉ bất quá nuôi những nữ nhân kia thôi.

Diệp Linh cùng Hoa Ngạc thấy chủ tử đang cao hứng,không khỏi tò mò, đưa tay muốn cầm qua xem một chút, Phượng Lan Dạ sắc mặt trầmxuống, quát:

"Không được đụng."

Thật ra thì không phải là không cho người khác đụng,mà bởi vì cuốn sổ sách này đã bị hạ độc rồi.

Lúc trước nàng vừa sờ vào liền biết nó đã dính độc,sở dĩ mặt không đổi sắc, là bởi vì nàng nhờ Nam Cung Diệp nên thân thể báchđộc bất xâm, nên độc này đối với nàng vô dụng.

"Vật này có độc, đừng đụng lung tung."

Tiếng nói Phượng Lan Dạ vừa dứt, Diệp Linh cùng HoaNgạc cùng lúc thay đổi sắc mặt. Không nghĩ tới vật này lại bị người ta hạđộc lên, may là Vương Phi quát bảo ngưng lại, nếu không bọn họ đã bị độc chếtrồi.

"Được rồi, đêm đã khuya, ta mệt mỏi."

Phượng Lan Dạ thu hồi quyển sổ sách lại, để sau nàynghiên cứu một chút xem làm thế nào trừ độc này, hơn nữa khi chưa nghĩ racách xử lý như thế nào với quyển sổ này, trước mắt vẫn phải bảo quản tốt điđã.

Hoa Ngạc cùng Diệp Linh đi theo nàng ra khỏi kháchsảnh, bước vào phòng tắm bên cạnh tắm rửa, sau đó nghỉ ngơi.

Ngân Ca vừa thấy tất cả mọi người đi, chỉ đểlại nó một mình, không khỏi thở dài thở ngắn phát ratiếng kêu: "Cô độc a, tịch mịch a."

Đây là câu mấy tiểu nha đầu mới vừa dạy nó, giờ phútnày nó đã tự cảm thán.

Sáng sớm ngày thứ hai, Phượng Lan Dạ rời giường, saukhi dùng xong đồ ăn sáng, liền nghe được quản gia tới đây bẩm báo.

"Bẩm Vương Phi, An vương phi đến đây báiphỏng."

"Tốt, Vụ Tiễn đã tới."

Phượng Lan Dạ nghe xong cũng có mấy phần cao hứng, vộivàng đứng lên đi ra ngoài.

Nữ tử cười nhẹ nhàng đứng thẳng ở phía sau Tíchquản gia không phải là Vụ Tiễn còn là người phương nào đây?

Tiến lên trước vài bước, Phượng Lan Dạ lôikéo tay Vụ Tiễn cùng nhau hướng khách sảnh Liên viện đi tới.

Phía sau các tiểu nha đầu Hoa Ngạc, Diệp Linh cùngtiểu Đồng, tiểu Khuê cũng líu ríu nóichuyện.

Đoàn người vào khách sảnh, Diệp Linh lập tức dâng tràlên, Phượng Lan Dạ phất tay để cho mấy tiểu nha đầu giữ cửa đi xuống.

Hoa Ngạc cùng Diệp Linh thì lui ra ngoài, tiểu Đồngcùng tiểu Khuê cũng tự giác đi theo, trong khách sảnh chỉ có Phượng Lan Dạcùng Tư Mã Vụ Tiễn hai người thân cận mà ngồi.

Hôm nay Tư Mã Vụ Tiễn mặt đầy hồng quang, không giốngvới bộ dạng chật vật lúc trước, hiện tại nàng thần thái tung bay, càng phátra quyến rũ diễm lệ, Phượng Lan Dạ đánh giá xong, thỏa mãn gật đầu, xem ranàng ấy ở An vương phủ cuộc sống không tệ, nên mím môi mỉm cười.

"Vụ Tiễn, gần đây tốt không?"

Vụ Tiễn gật đầu, sau đó đánh giá Phượng Lan Dạ.

Nhìn tiểu nha đầu này ngày càng phát ra nét thanh túlung linh, giống như một bụi Không Cốc U Lan (lantrong rừng vắng) tự nhiên. Quanh thânlinh khí, thiên địa tinh hoa nhuộm thành một, một cái nhăn mày một nụ cười đềumang theo ôn hòa hiếm thấy, hoàn toàn không giống lúc mới gặp mặt lạnhlùng tuyệt quyết.

Xem ra Tề vương rất cưng chiều nàng, hẳn cũnglà người có mắt nhìn, biết Lan Dạ là một viên Trân Châu ẩn giấu ở trongbùn sâu, hắn thật có phúc khí. (Su:chậc, Lan nhi k những xinh đẹp tuyệt luân mà còn như viên Trân châu quýgiá khó tìm, a Diệp vớ bở, sướng gê~)

"Ân, tỷ rất tốt. An vương phủ cũng bị tỷ chỉnhđốn một phen, hiện tại những tiểu thiếp, hạ nhân kia an phận rất nhiều."

Nàng nhớ rõ lời Lan Dạ từng nói, khi trở về đã mộtphen chỉnh đốn Vương Phủ một chút, hơn nữa Nam Cung Quân cũng hoàn toàn ủnghộ nàng.

Âu Dương Tình hiện tại cũng là an phận hơn rất nhiều,chỗ ở của nàng đã bị điều chỉnh người trông coi. Tiểu thiếp vương phủ cũngbị phạt nặng nề, nghiêm trị một phen, mỗi người đánh hai mươi đại bản. Quảngia của vương phủ cũng bị nàng phạt đánh hai mươi đại bản.

Từ đó không còn ai dám chọc vào nàng, phải biết rằngquản gia An vương phủ không giống với quản gianhà khác, hắn vốn là thái giám trong Hoàng cung, trước kia là người hầu hạHoàng thượng, người bình thường nào dám động đến hắn a, không nghĩ tới An vươngphi lại phạt đánh hắn, cho nên những hạ nhân còn lại nào ai dám lộn xộnnữa.

"Vậy thì tốt. Tên quản giaAn vương phủ cũng không phải là nhân vật đơn giản. Hắn giờ như thế nào?"

Vụ Tiễn vừa nghe Lan Dạ nhắc tới tên quản gia kia, hípmắt một chút, đưa tay lôi kéo Lan Dạ:

"Vương quản gia trước kia là thái giám hầu hạHoàng thượng, lần này tỷ trở về phủ phạt đánh nặng hắn hai mươi đại bản, hắncũng không nói gì. Nhưng gần đây tỷ phát hiện, người này cũng không có ý xấu,hắn vẫn cứ theo như quy củ mà làm việc. Trước kia thì hầu hạ Âu Dương Tìnhtận tâm, hiện tại tỷ mới là chủ tử của hắn, hắn cũng tận tâm như thế. Hắnhoàn toàn không phải bởi vì thế lực hoặc gì khác, mà chỉ theo thân phận,cũng là một nô tài trung tâm."

"Ân, vậy muội an tâm rồi, muội vốn đang có chútlo lắng cho tỷ, nhưng lần này nhìn thấy, tỷ quả trông không tệ, muội liền biếttỷ là người làm việc quyết đoán."

"Ân."(Su: Ân = ừ / uhm)

Vụ Tiễn dùng sức nắm tay nàng một chút, nói:

"Trướckia tỷ băn khoăn nhiều lắm, lo lắng cho Kim Xương quốc, lại lo lắng làm cho Hoaphi khó xử, bất quá bây giờ mọi chuyện đã qua rồi, nếu tỷ đã đi tới bướcnày, ngay cả chết cũng không sợ, tỷ còn sợ cái gì đây? Chẳng bằng cứ sốngvui vẻ một chút."

"Nghĩ như vậy là được rồi."

Lần này Phượng Lan Dạ cuối cùng cũng yên lòng, sau nàykhông cần lo lắng thay nàng nữa.

Hai người không hề nói nhắc đến chuyện trước kia nữa.

Tư Mã Vụ Tiễn bỗng nhớ tới Đại thọ năm mươituổi của Hoàng thượng, không khỏi quan tâm hỏithăm:

"Tề vương phủ các muội chuẩn bị thọ lễ saorồi?"

"Muội nghĩ kỹ rồi, không có gì tốt để tặng cả,trong Hoàng cung thứ gì chẳng có, Hoàng thượng có thể nhìn trúng món gìđây?"

Phượng Lan Dạ vốn là nghĩ đưa tặng lễ vật bìnhthường, sau thì nghĩ lại trong cung thứ gì chẳng có a, tặng cũng không còncó ý nghĩa gì.

Tư Mã Vụ Tiễn nhìn thần sắc của nàng, biết nàng cóchút khó nghĩ, ôn nhu mở miệng:

"Muội cũng đừng gấp, tỷ cũng đang chuẩn bị thêumột bức “Thiên hạ thái bình” tặngphụ hoàng làm thọ lễ."

Vì tác phẩm thêu này, nàng đã chọn lấy hai mươingười thêu phụ để toàn bộ quá trình được đẩy nhanh hơn, mỗi ngày tự mìnhgiám sát, nên hiện tại đã thêu xong một nửa, đến ngày đại thọ của Hoàngthượng nhất định là hoàn thành.

Phượng Lan Dạ nghe Vụ Tiễn nói xong, lập tức gật đầuđồng ý:

"Lễ vật mừng thọ của tỷ rất khácbiệt, Hoàng thượng nhất định sẽ cao hứng. Ngồi ở ngôi vị cửu ngũ chí tôn,hy vọng nhất hẳn là thiên hạ thái bình rồi, lễ vật này nhất định sẽ đượcyêu thích."

“Cám ơn, Lan Dạ" - Vụ Tiễngật đầu, bỗng nhiên ánh mắt sáng lên, nắm tay Lan Dạ, nói:

"Bằng không muội đàn một thủ khúc đi? Tỷ cảmthấy cầm nghệ của muội vẫn là thiên hạ đệ nhất, kết hợp với một chúthỗ trợ, tin tưởng không ai có thể so sánh được!"

Phượng Lan Dạ trầm ngâm chốc lát. Quả thật nàng cónghĩ tới vấn đề này, bất quá nàng lại không để tâm lắm, nay nghĩ lại kìthực không có ý tưởng nào tốt hơn, bản thân nàng cũng lười chuẩn bịnhững thứ tục phẩm khác. Xem ra thật sự phải chọn cái này rồi.

"Ừ, muội sẽ suy nghĩ xem sao."

Kế tiếp hai người không hề bàn đến chuyện này nữa,chỉ kể một ít chuyện thú vị, hàn huyên một chút chuyện sinh hoạt hàngngày.

Buổi trưa Vụ Tiễn ở lại Tề vương phủ dùng bữa, sau giờngọ nàng liền đi trở về. Để kịp hoàn thành tác phẩm thêu, nàng không ngóchừng thì không yên lòng chuyện thêu thùa của những người còn lại.

Trước khi đi, nàng chưa quên dặn dò Phượng LanDạ, hiện tại nên bắt tay ngay vào việc chuẩn bị, bởi vì thời gian không cònnhiều lắm.

Phượng Lan Dạ mặc dù đáp ứng, nhưng vẫn an tâm đi ngủtrưa trước, chuyện của Vụ Tiễn cuối cùng cũng khiến nàng hoàn toàn yênlòng rồi.

Sau khi nghỉ trưa, nàng thức dậy trêu chọc Ngân ca,dạy nó nói chuyện một chút. Trước kia nàng rất chán con chim này, hiện tạicảm giác nuôi một con chim cũng không tồi, thời điểm không vui, có thể điềutiết tâm tình. (Su:khổ thân Ngân Ca, khi đó nó sẽ biến thành bia đỡ đạn, hô hô~)

Hôm sau, Phượng Lan Dạ bắt đầu chuẩn bị lễ vật chúcthọ Hoàng thượng.

Nàng không cho phép bất luận kẻ nào vào Liênviện, ngay cả Nam Cung Diệp vào Liên viện cũng bị nàng đuổi ra ngoài. Bất quáThiên Bột Thần cũng giúp nàng giữ bí mật. Nàng đã cảnh cáo nghiêm khắc hắn,không cho phép bẩm báo Thiếu chủ của bọn hắn, nếu không sẽ bị trị tội.Thiên Bột Thần cũng là nghe theo lệnh của nàng, không nói gì.

Ba ngày sau, bên trong thư phòng Tề vương phủ, NamCung Diệp một thân lãnh tuyệt, tà mị nằm trên giường êm, thư thả liếc nhìnquyển sách trên tay.

Bên ngoài có người gõ cửa, Nam Cung Diệp nhướnglông mày, lạnh lùng lên tiếng:

"Đi vào."

Nguyệt Hộc cung kính đi tới, trầm giọng bẩm báo:

"Vương gia, trong cung có tin tức truyền tới,Hoàng thượng vừa mới sủng hạnh một cung nữ, đã hạ chỉ phong làm Ngũ phẩmtần."

Nam Cung Diệp ngũ quan tuấn mị, thần sắc cũng khôngthay đổi, chẳng qua là con ngươi càng phát ra ánh sáng sâu thẳm không lườngđược, lãnh khí trải rộng, chậm rãi giật nhẹ thân thể.

"Tiếp tục chú ýhướng đi."

Phụ hoàng nạp phi vốn là chuyện bình thường. Với mộthoàng đế, có tam cung lục viện vốn dĩ rất bình thường, nhưng mà phụ hoàngrất ít khi đường đột như thế, lại là đối với một cái nho nhỏ cung nữ thoángcái có Điệp bài, còn thăng liền lên cấp Ngũ tần.

Từ xưa tới nay chế độ hậu cung Thiên Vận hoàngtriều là vô cùng sâm nghiêm. Phàm hậu cung phi tần đều do Hộ bộ tầng tầng sànglọc, sau đó mới có thể được tiến cung.

Từng nghe nói phụ hoàng có một lần từ dân gianmang về một vị nữ tử, nháy mắt trở thành Hoàng quý phi – người đứng đầulục cung. Nàng kia chính là mẫu phi Ngũ hoàng huynh.

Không nghĩ tới sau nhiều năm, chuyện này lạilặp lại. Cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?

Trong suy nghĩ của hắn, phụ hoàng đã nhiều năm khôngcó coi trọng qua nữ tử. Trong cung banghìn mỹ nữ chỉ là một cách bày trí. Trừ Hoa phi tương đối được phụ hoàngthân cận, người khác rất ít có thể đến gần phụ hoàng.

Không ngờ hôm nay lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn,xem ra trong chuyện này chắn chắn cất giấu âm mưu! Đuôi lông mài Nam CungDiệp khẽ nhướng lên.

Nguyệt Hộc bình tĩnh đứng hầu, đang chuẩn bị lui rangoài, thì nhớ tới cái gì đó liền xoay người lại đi đến.

"Còn có một việc, dường như có người ẩn nấpgiám thị Tề vương phủ."

"Chuyện này bổn vương đã biết."

Nam Cung Diệp phất phất tay. Hắn chẳng những biết cóngười giám thị, còn biết người này chính là Tây Môn Vân.

Nói vậy chuyện Trầm Vân Tinh thấy Nạp Lan Cửu xuấthiện đã được bẩm báo cho Tây Môn Vân rồi.

Vậy thì thế nào? Một Nạp Lan Cửu nho nhỏ có thể nhấclên sóng gió gì? Lan nhi nếu đã nói không gặp người nọ nữa thì sẽ khônggặp, hắn biết nàng đã nói là làm. (Su:a cực sủng + tín vợ~ )

Nguyệt Cẩn nhận mệnh đi ra ngoài. Trong phòng, NamCung Diệp lại đem mâu quang chuyển qua quyển sách trên tay, nhưng lần nàykhông có lật xem, mà vẻ mặt lạinhư có điều suy nghĩ.

Trong Liên viện, Phượng Lan Dạ đang tản bộ trong hậuviện.

Hai ba ngày này nàng đã đem tiết mục chuẩn bị được chuđáo. Mấy tiểu nha đầu mặc quần váy dài đang luyện tập khiêu vũ là do chínhnàng hướng dẫn, đến lúc đó dùng để chúc mừng đại thọ Hoàng thượng.

Vũ đạo hiện tại do Hoa Ngạc chỉ huy. Còn công việchầu hạ bên người Phượng Lan Dạ bây giờ là do Diệp Linh đảm nhận.

Phượng Lan Dạ cùng Diệp Linh hai người vừa đi tản bộvừa nói chuyện. Xung quanh Lan viện những đóa hoa đủ mọi màu sắc, rực rỡ ánhsáng ngọc, dưới ánh mặt trời sặc sỡ loá mắt.

Trong gió mát, hương thơm phiêu tán mười dặm…

Từ nơi cuối làn hương, một tiểu nha đầu mặc quầnváy đỏ vội vã chạy tới, giống như một con huyết điệp, nháy mắt đã chạy tớitrước mặt, cung kính mở miệng:

"Vương Phi, quản gia đã tới, nói có người trongcung muốn đón nương nương tiến cung."

"Ân?" - Phượng Lan Dạ kinh ngạc cau mài.Nàng không cho là mình và các vị hậu phi trong cung kia có tình cảm tốt, tạisao lại có người đón nàng tiến cung chứ?

Nàng cũng muốn xem một chút đó là ai.

Ánh mắt nàng trầm xuống, liền xoay người đi về phíatrước, một nhóm ba người, dưới chân nhẹ nhàng cất bước

Trước cửa Liên viện, Tích quản gia đang dạo bước qualại, vừa nhìn thấy Vương Phi đi đến, vội vội vàng vàng cung kính tiêu sáitiến tới.

"Vương Phi, thái giám bên người Hoàng thượng NguyênPhạm công công đã tới, nói muốn đón người tiến cung."

"Ân, Hoàng thượng muốn gặp ta sao?"

Phượng Lan Dạ thấy hết sức kỳ quái, Hoàng thượng tạisao bất thình lình lại muốn gặp nàng đây?

Nhưng tiếng nói của nàng vừa dứt, Tích quản gia lập tứclắc đầu, liếc mắt một cái, đi lên một bước, nhỏ giọng mởmiệng:

"Ta có hỏi nhỏ Nguyên Phạm công công, khôngphải là Hoàng thượng, là một Tần phi nương nương mới lên của Hoàng thượng,nói là bằng hữu của Vương Phi, muốn gặp Vương Phi."

"Bằng hữu của ta?"

Phượng Lan Dạ chau mày. Ở cái địa phương này, nàngtrừ Vụ Tiễn ra, còn có người bằng hữu nào a? Căn bản là không có người quenbiết, vậy người nọ là ai đây?

Phi tử mới đến của Hoàng thượng? Phượng Lan Dạ suytư. Nếu Nguyên Phạm công công đã tới, nàng không vào cung là không thể nào,bất quá nếu nàng tiến cung, Nam Cung Diệp chỉ sợ cũng sẽ đi theo, bây giờchuyện còn không rõ, nàng không muốn kinh động người khác, nên quay đầu lạinhìn Tích Đan phân phó.

"Đi bẩm báo Gia các ngươi, ta tiến cung trướcmột chuyến, nếu hắn hỏi, bảo hắn đừng vào cung."

"Dạ."

Tích Đan vội vàng gật đầu, ngoắc một quản sự đến gần,bảo hắn đi trước Tuyển viện bẩm báo cho Vương gia. Nếu Vương Phi không nói,chỉ sợ Vương gia thật sự sẽ tiến cung cùng Vương Phi. Trải qua mấy ngày nay,mọi người thấy rất rõ ràng, Vươnggia rất là cưng chiều tiểu Vương phi. (Su:hôhô, Lan nhi mỗi khi ra ngoài là a suốt ngày đòi đi theo, aiz~ a quảlà sợ mất vợ a~ )

Tích Đan phân phó xong, liền dẫn Vương Phi đi rangoài.

Phượng Lan Dạ không muốn mang theo nhiều người,chỉ dẫn theo Diệp Linh, hơn nữa Thiên Bột Thần vẫn ở phía sau nàng, nàng vẫncó thể cảm ứng được.

Đoàn người theo hành lang đi về phía tiền sảnh…

Nguyên Phạm vừa đến Tề vương phủ chính sảnh, đúng lúcnhìn thấy Phượng Lan Dạ đi tới, nhanh nhẹn khách khí vung phất trần, cười mởmiệng:

"Xin ra mắtTề vương phi."

Đối với cái vị Tề vương phi này, Nguyên Phạm vẫn cóchút cẩn thận. Mặc dù hắn là người tâm phúc bên cạnh Hoàng thượng, nhưng trướcmắt Hoàng thượng tuổi đã lớn, đối với việc lựa chọn ngôi vị Thái tử tươnglai, ngay cả Nguyên Phạm cũng dò xét không được, cho nên Nguyên Phạm không dámđắc tội với bất kỳ tiểu chủ tử nào, mọi việc cần nhìn xa trông rộng mớilà tốt.

"Nguyên công công quá khách khí, nghe nói trongcung có người muốn gặp bổn cung?"

"Là phi tần nương nương."

"Nàng là người phương nào?"

Một câu này là Phượng Lan Dạ trầm giọng hỏi, NguyênPhạm vốn không muốn nói, nhưng nhìn thấy Tề vương phi sắc mặt rất lạnh, conngươi lại càng âm ngao vô cùng, Nguyên Phạm không nhịn được đánh rùng mình mộtcái, cuối cùng nhỏ giọng mở miệng:

"Mộc Miên."

Mộc Miên?

Phượng Lan Dạ cố gắng tìm kiếm một chút trí nhớtrước kia, xác định mình không có quen biết một người như thế.

Mộc Miên, là một cái tên rất đặc biệt, nênnếu là một người đặc biệt nàng làm sao sẽ không nhớ chứ? Nàng ta đến tộtcùng là kẻ địch hay là bằng hữu?

Phượng Lan Dạ trong đáy lòng ẩn ẩn bất an,nhưng nàng không phải là người gặp chuyện thì lo âu, rất nhanh liền bình tĩnhlại. Hay là trước tiên cứ tiến cung nhìn nàng ta xem sao, đằng nào nàngta cũng muốn gặp nàng.

"Vậy chúng ta đi thôi."

Phượng Lan Dạ xoay người bước ra ngoài, Nguyên Phạmvội vàng đuổi theo.

Một nhóm mấy người đi ra khỏi chính sảnh, TíchĐan vẫn tiễn mọi người ra ngoài, đợi đến khi xe ngựa chậm rãi chạy đi rồi, hắnđang muốn quay vào Vương phủ, thì có trận gió cuốn qua, một bóng người đứngthẳng.

Thanh cao lạnh lẻo, không phải là Vương gia lạilà người phương nào? Người đang mang vẻ mặt giết chóc, lãnhkhốc nhìn chằm chằm Tích Đan, ánh mắt âm u vô cùng dọa người.

Tích Đan không khỏi rút lui một bước mới đứng thẳnglại, kêu một tiếng:

"Vương gia."

"Tại sao không đợi bổn vương tới đây, liền đểcho Vương Phi đi theo Nguyên Phạm?"

Nam Cung Diệp thanh âm trầm thấp tiêu sát, ẩn giấuđao phong (lưỡiđao) mang hàn khí.

Tích Đan cảm thấy da đầu tê dại, vội vàng bẩmbáo:"Vương gia, Vương Phikhông muốn kinh động Vương gia."

"Hừ."

Nam Cung Diệp vung tay trực tiếp đi ra ngoài, ném mộtcâu:

“Tích Đan, cứ đợi bổnvương trở lại thu thập ngươi."

“Xin Vương gia dừng bước."

Tích Đan biết Vương gia nhất định sẽ tiến cung trựctiếp đi tìm Phi tần nương nương mới sắc phong kia, nhưng mà tiểu Vương phi đãdặn dò qua, vì sợ mọi chuyện sẽ phức tạp hóa, cho nên hắn vội vàng một bướcngăn trở Nam Cung Diệp đang định bỏ đi:

"Vương gia, Vương Phi muốn Vương gia chờnàng trở lại."

"Ngươi thật to gan, Tích Đan, ngươi muốn chếtcó phải hay không?"

Nam Cung Diệp tức giận, chẳng những sắc mặt đen chìm,quanh người còn bao phủ bão táp, ra tay lại càng không lưu tình, hắn vung taymột cái liền nhấc thân thể Tích Đan lên, định đem Tích Đan ném xuống, nhưngphút cuối cùng suy nghĩ lại thì bỏ Tích Đan xuống.

Hắn tin tưởng Lan nhi có năng lực đi đối phó nữnhân kia, hắn ở Liên viện đợi tin tức nàng vậy.

Nghĩ thế hắn liền buông lỏng tay, Tích Đan téngay trên mặt đất, Nam Cung Diệp quay người đi trở về, bất quá hắn vẫn khíphách ném lại một câu:

"Nếu như Vương Phi có việc, xem Bổn vương có hủyđi xương của ngươi hay không."

Tích Đan đánh rùng mình một cái, khuôn mặt đầy sợ hãi,bất quá Vương gia đã sớm đi khuất bóng rồi. Tích Đan chỉ có thể cầu nguyện VươngPhi ngàn vạn lần đừng có chuyện a.

Bên trong xe ngựa hoa lệ, Phượng Lan Dạ nhắm mắt dưỡngthần, một bên Diệp Linh trấn định suy tư,cẩn thận mở miệng:

"Vương Phi, chỉ sợ chuyệnnày lai giả bất thiện a."

Phượng Lan Dạ cũng có chung cảm giác này, nhưngkhông muốn làm cho Diệp Linh bất an, hơn nữa nàng biết Thiên Bột Thần đang ngồiở trong góc xe ngựa, bởi thế nàng cũng không có gì phải lo lắng.

Nhưng người này thật ra là ai đây?

Trong đầu không ngừng bay ra những suy nghĩ, bỗngnhiên một người thoáng qua trong đầu nàng, Ngũ công chúa Phượng Lan Họa, cũngchính là Lam Cơ của Tuyết Nhạn lâu , chẳng lẽ là nàng sao???

Bằng không nàng thật sự nghĩ không ra còn có ai muốngặp nàng.

Lam Cơ chẳng lẽ tiến cung trở thành cung nữ MộcMiên?

Nếu quả thật là như vậy, chắc chắn chính là quỷ kếcủa Tấn vương cùng Mai Phi rồi. Chẳng qua là Hoàng thượng vì sao lại phongLam Cơ làm phi đây? Mặc dù nàng xinh đẹp, nhưng hiện tại Hoàng thượng tựa hồkhông phải là người vì sắc đẹp mà thay đổi, hơn nữa trong cung cái dạng mỹnhân gì mà không có, sao lại để cho một cung nữ nhỏ bé thăng cấp thành Ngũphẩm tần phi?

Phượng Lan Dạ không hiểu ra sao, thì Diệp Linh bênngười nàng rất nhanh liền cảm nhận được nàng đang dao động, bất an hỏi:

"Vương Phi, có phảinhớ tới cái gì hay không?"

"Không có chuyện gì, an tâm đi."

Cho dù thật sự là Lam Cơ, vậy thì thế nào? Nàng tabiết nàng không muốn cứu nàng ta, chẳng lẽ còn dám trả thù sao? Nếu như thật sựlà như vậy, chỉ sợ nàng ta cũng không còn đường lui nữa rồi, nàng ta tuyệt đốisẽ không ngu đến nỗi giữa ban ngày cho đòi nàng tiến cung chỉ để trả thù.

Mã xa một đường tiến vào hoàng cung, Nguyên Phạm hoànthành nhiệm vụ đem các nàng dẫn vào cửa cung, sau đó phái thái giám mang Tềvương phi đưa vào Tư Tương điện.

Tư Tương điện, là Hoàng thượng ban cho Mộc Miên nươngnương, mới được đặt tên. Nơi này là cung điện trong hậu cung cách Tiêu Nguyênđiện gần nhất, bởi vậy có thể thấy được, Hoàng thượng quả thật rất cưng chiềuvị Tân phi này.

Chẳng những hậu cung, ngay cả trên triều đình mọingười đều biết. Cảnh này khiến triều đình dấy lên một trận phong ba.

Thái tử đại vị chưa định, người người cẩn thận lolắng, không nghĩ tới vào lúc này, Hoàng thượng thế nhưng lại cưng chiều mộtvị Tân phi, điệu bộ này thật có chút không thua vị Hoàng quý phi lúc trước.

Trước cửa Tư Tương điện, hoa cỏ xanh tươi, một mảnhsức sống tràn trề, thái giám cùng cung nữ canh giữ ở trước cửa điện, quy củ cẩnthận đứng thẳng.

Vừa nhấc đầu thấy có thái giám dẫn người đi tới,liền biết đây là Tề vương phi, bởi vì tân chủ tử mới vừa tuyên dẫn ý chỉ.

"Chúng tiểu nhân tham kiến Tề vương phi."

Phượng Lan Dạ mắt lạnh quét xuống, nhẹ gật đầu mộtcái, thái giám cung nữ đồng loạt đứng dậy. Cung nữ đứng đầu nhanh nhẹn tiếntới, cung kính mở miệng:

"Tề vương phi xin cùng nô tỳ đi vào, chủ tử đangchờ người.”

Phượng Lan Dạ không nói gì, chỉ nhẹ nhấc làn váy, ưunhã sải bước trên thềm đá, dẫn Diệp Linh đi theo phía sau cung nữ bước vào đạiđiện.

Đại điện Tư Tương điện lộ ra một cổ nhã trí, khắp nơilà những mảnh lớn màu lam, thật giống như biển rộng bao la, có điểm rấtgiống Tiêu Nguyên cung của Hạo Vân đế, màn tơ mỏng màu lam gặp gió nhẹ khẽphiêu đãng, ngay ở giữa là tấm thảm dài màu lam, nhìn lại một lần thì quảthật nơi nơi đều là màu lam…

Lúc này trên chỗ ngồi thượng vị nơi đại điện, cómột mỹ nhân đang an tọa, một suối tóc đen dài như mực khẽ trút xuống chelại một phần dung nhan của nàng, cùng với làn da trắng mịn nõn nà.

Bên cạnh có mấy tiểu cung nữ đang bận rộn làm việc,một mảnh yên lặng.

Một người rón rén đấm chân, một người đang nắn vai,còn có một người đang đứng cầm khay, trong mâm bày ra chùm nho tươi, cùngcác loại trái cây mọng nước, đủ mọi màu sắc vô cùng đẹp đẽ, đáng tiếckhông có ai đụng tới.

Người trên cao kia đang ngồi dựa vào đó tựa hồ ngủthiếp đi, yên lặng như một bức điêu khắc, cũng không nhúc nhích gì.

Phượng Lan Dạ mắt lạnh nhìn hết thảy, thấy vậy cũngkhông nói gì, nhưng cũng biết được nữ nhân này rất biết cách hưởng thụ.

"Lan Dạ tham kiến nươngnương."

Trong đại điện vang lên thanh âm trong trẻo lạnh lùngmà trầm thấp, khiến cho mấy tên cung nữ cùng thái giám trong điện sợ hết hồn,mặt đều biến sắc. Vị tân chủ tử này rất được Hoàng thượng cưng chiều,thế mà vị Tề vương phi này lá gan cũng quá lớn rồi, nếu nhưmạo phạm làmnương nương thì biết làm sao bây giờ?

Bất quá lo lắng của mọi người là dư thừa.

Nữ tử kia vốn là đang ngồi dựa vào nhuyễn giáp,vừa nghe thấy giọng nói của Phượng Lan Dạ thì mở mắt ra, khẽ quay ngườilại.

Một khuôn mặt đẹp như châu ngọc, da dẻ bóng loángnhẵn nhụi, tóc dài đen mượt, cặp mắt hắc bạch phân minh, là một nữ tửquyến rũ xinh đẹp.

Nàng chính là Ngũ công chúa Vân Phượng quốcPhượng Lan Họa, cũng là Lam Cơ đầu bảng của Tuyết Nhạn lâu. Nhưng hiện tạinàng lại là hậu phi Mộc Miên nương nương trong cung của Hoàng thượng.

Nữ nhân này thật có bản lãnh a. Phượng Lan Dạâm thầm cười khẽ. Nếu không có chuyện, nữ nhân này tìm mình làm gì? Muốnmượn cơ hội trả thù sao? Phượng Lan Dạ vẫn cứ nhìn chằm chằm nàng ta.Nàng cũng muốn xem xem nàng ta sẽ làm gì.

Trên đại điện, Lam Cơ, không đúng, nàng giờ là MộcMiên nương nương, khẽ phất tay, mọi người trong điện thở phào nhẹ nhõm, uyểnchuyển lui xuống.

Bốn phía thoáng cái yên tĩnh không tiếng động.

Mộc Miên nở nụ cười, phất tay, chậm rãi từ chỗthượng vị đi xuống, quyến rũ mởmiệng:

“Cửu nhi, sao thế? Chẳng lẽ nhận không ra tỷ tỷsao?"

Nàng nói chuyện thân mật tự nhiên, tựa hồ cho tới bâygiờ cũng không có phát sinh qua chuyện gì, từ trên đại điện đi tới, lôi kéo tayPhượng Lan Dạ qua một bên, hai người cùng ngồi xuống.

"Sao vậy? Đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì?Ngươi không còn thân cận tỷ tỷ như trước nữa?"

Phượng Lan Dạ nhìn các động tác liên tiếp của nàngta, liền dễ dàng nhận ra nữ nhân này tâm kế thâm sâu, nàng ta thật rất lợi hại.

Nếu như nàng là Phượng Lan Dạ chân chính, nhấtđịnh sẽ trúng chiêu, đáng tiếc nàng không phải. Đối với vị Ngũ công chúa này,nàng không có một chút cảm giác như thân nhân nào, cho nên nàng chắc chắnsẽ không trúng kế của nàng ta.

"Tỷ tỷ. Ngươi không trách ta ngày đó không đi cứungươi ra sao?"

Phượng Lan Dạ chỉ ra việc nàng đã không giúp nàng tachuộc thân. Nàng tin tưởng vị nương nương này là người thông minh, nhìn quasẽ biết nàng cố ý không đi cứu nàng ta. Lấy năng lực của Tề vương phủ, tựnhiên là có biện pháp cứu nàng ta ra, chẳng qua là nàng không muốn, cho nên cáigì cũng không làm.

Mộc Miên cười khẽ một tiếng rồi đứng lên: "Cửunhi, ngươi đang nghĩ gì ở đây thế? Trước kia ngươi rất đơn thuần, hiện tạidường như trở nên đa nghi rồi."

Nữ tử quyến rũ dùng đầu ngón tay khẽ chạm một chútcái trán Phượng Lan Dạ, cực kỳ giống như một tỷ tỷ luôn cưng chiều muội muội.

Phượng Lan Dạ bất động thanh sắc nhếch môi cườicười. Nàng đang muốn nhìn vị nương nương này một chút xem có cái tâm cơ gì:

"Tỷ tỷ không trách Cửu nhi là tốt rồi."

"Làm sao ta lại trách chứ? Cửu nhi, chúng ta làthân tỷ muội, hơn nữa Vân Phượng quốc của chúng ta đã mất rồi, tỷ tỷ chỉcòn lại ngươi là người thân thôi, làm sao lại oán trách ngươi đây? Ngươicó làm chuyện gì đâu? Cho nên, đừng suy nghĩ nhiều, sau này tỷ tỷ đều tôntrọng ý kiến của ngươi."

Thanh âm Mộc Miên ôn nhu, cực kì êm tai, giống nhưcam tuyền, lại càng giống như một tỷ tỷ hiền diệu.

Phượng Lan Dạ cúi đầu suy nghĩ, làm cho người tanhìn không rõ lắm tia sáng lạnh trong mắt nàng. Ánh mắt một cô bé mười batuổi tựa như cất dấu một thanh lợi đao, chỉ là nàng đang che giấu sự sắcbén đi để trở về là một cô bé bình thường.

"Ân, cám ơn."

Mộc Miên thấy Phượng Lan Dạ thu đi địch ý, khóe môikhẽ mỉm cười, kéo ra một độ cung, sau đó làm như không có chuyện gì xảy ratiếp tục mở miệng:

“Đừng xem cuộc sống trước mắt của tỷ tỷ rất hàonhoáng nhưng ở trong cung có rất nhiều việc quỷ bí khó lường. Thế nênCửu nhi, muội nhất định phải đứng về một phía với tỷ tỷ nhé. Tỷ tỷ sẽnghĩ biện pháp tìm được người tộc Vân Phượng, chúng ta nhất định phải cứu bọnhọ về."

Mộc Miên nói xong lời cuối cùng, khóe mắt rưng rưnglệ, cảm động lòng người.

Phượng Lan Dạ nhẹ nhàng thở dài. Nếu quả thật theo nhưlời nàng ta nói, nàng cũng không trách nàng ta, chỉ e là nàng ta chỉ lo mộtmình ham hưởng lạc thú.

Mà nàng ta nói tới đây, nàng cũng đại khái có thể nghera một chút mục đích của nàng ta.

Mặc dù thân là quý phi cung tần, nhưng nàng ta trongtriều hoàn toàn không có thế lực, cho nên muốn cho Tề vương phủ trở thành thếlực chống lưng cho nàng ta. Nếu như vậy thì nói rõ cái gì, nói rõ rằng nàngta không muốn bị Mai Phi cùng Tấn vương khống chế nữa! Nữ nhân này tâm cơ rấtsâu a!

Nhưng mà nàng sẽ từ chối sao? Hay là tương kế tựukế cũng được, nếu như vậy, nàngcó thể mượn tay nàng ta tra ra nguyên nhân cái chết của Ngọc phi!

Con ngươi Phượng Lan Dạ tỏa sáng, mà điều này rơi vàotrong mắt Mộc Miên thì chứng tỏ tiểu nha đầu này đang cao hứng.

“Tỷ tỷ yên tâm đi, Lan Dạ nhất định sẽ cùng tỷ tỷ đứngchung một chỗ.”

Phượng Lan Dạ mới vừa nói xong thì thấy cả ngườinổi da gà, nhưng vì muốn giúp Nam Cung Diệp tra ra nguyên nhân Ngọc phi chếtnhư thế nào, nàng phải chấp nhận, bởi vì nàng nợ nam nhân kia nhiều lắm,nhất định phải giúp hắn hoàn thành chuyện này.

"Cửu nhi thật ngoan."

Mộc Miên vươn tay xoa đầu Phượng Lan Dạ, hoàn toàn xemnàng thành tiểu hài tử rồi. Nếu không phải vì chuyện của ai kia, Phượng LanDạ thật muốn hất tay nàng ra, cũng may Mộc Miên rất nhanh liền thả ra, đứngdậy, vươn tay nhìn Phượng Lan Dạ:

"Tỷ tỷ dẫn ngươi đi dạo trong cung nhé, buổi tốihãy trở về."

Phượng Lan Dạ theo trực giác muốn cự tuyệt, nhưng lạinghĩ đến đi dạo cũng tốt, đối với hoàn cảnh trong cung quen thuộc một chút, saunày dễ dàng hoạt động hơn.

Nghĩ thế liền không nói gì nữa, nhưng nàng cũngkhông có cầm tay Mộc Miên mà trực tiếp đi ra ngoài. Mộc Miên trong mắt hiệnlên sự nghi ngờ, Phượng Lan Dạ tức thời quay đầu lại, nhướng mày cười một chút:

"Tỷ tỷ đi thôi."

Mộc Miên liền buông lỏng đề phòng, tiến lên hai bướctheo sát nàng, cũng không quên dặn dò Phượng Lan Dạ:

"Cửu nhi, ở trước mặt người ngoài, ngàn vạn lầnđừng để cho họ biết chúng ta là tỷ muội, nhất định phải giữ vững lễ nghi, biếtkhông?"

"Biết."

Thật ra thì nàng ước gì cùng nàng ta giữ một khoảngcách càng xa càng tốt, động tác của nàng vừa rồi ở trên đại điện thiếu chútnữa đã làm cho nàng ta sinh nghi.

Mộc Miên rất hài lòng đối với sự phối hợp của PhượngLan Dạ, liền trực tiếp dẫn Phượng Lan Dạ đi ra ngoài. Trước cửa điện, cung nữthái giám khom người hành lễ:

"Nương nương."

"Ân."

Mộc Miên ở trước mặt người ngoài rất là cao ngạo, tưthế thanh cao bướng bỉnh như đám mây trôi, làm cho người ta chạm không tới, sovới biểu hiện lúc trước ở trong điện hoàn toàn khác biệt. Thái giám cùng cungnữ trong Tư Tương điện cũng rất cẩn thận đi theo hầu hạ

Đoàn người ở phía sau vườn hoa đi dạo, dẫn đầu làMộc Miên cùng Phượng Lan Dạ thỉnh thoảng nói một hai câu, phần lớn là MộcMiên nói, Phượng Lan Dạ đáp lời. Những cung nữ thái giám kia chỉ nghĩ là Tềvương phi sợ nương nương, nhưng họ không biết thật ra Phượng Lan Dạ lười cùngnữ nhân này nói chuyện.

Tới khi tối trời, Mộc Miên lưu Phượng Lan Dạ ở trongcung dùng bữa, Phượng Lan Dạ giả vờ sợ Nam Cung Diệp trong phủ lolắng, muốn sớm xuất cung.

Mộc Miên cũng không có ngăn cản, phân phó thái giámtrong cung đưa các nàng hồi phủ.

Phượng Lan Dạ vừa đi, người Mai Linh điện liền tới,nói Mai Phi nương nương cho mời.

Khuôn mặt kiều diễm của Mộc Miên bao phủ mộttầng sương lạnh, khóe môi nở nụ cười lạnh như có như không, nhưng cũng không cótừ chối, chỉ dẫn theo hai tiểu cung nữ cùng ra ngoài, hướng Mai Linh điệnđi tới.

Mai Phi cùng nàng ta vừa thấy mặt nhau, liền biếnthành sắc mặt không tốt, đợi đến khi thái giám cùng cung nữ lui ra ngoài, lậptức phát hỏa:

"Ngươi nghĩ muốn làm cái gì? Không phải ta đãnhắc nhở ngươi rồi sao? Không có mệnh lệnh của bổn cung, không cho phéptự tiện làm chủ."

Mộc Miên cũng không nói gì, mặc cho Mai Phi phát tác,đợi đến khi nàng hỏa khí tiêu tan một chút, mới chậm rãi mở miệng:

"Nương nương cần gì tức giận, thiếp thân làmchuyện này, cũng là vì Tấn vương cùng nương nương, thiếp thân chẳng qua là mượnhơi Tề vương phủ thôi, chẳng lẽ thiếp thân làm sai rồi sao?"

Mai Phi mắt sáng như đuốc, âm u trừngmắt nhìn nàng, thật lâu mới lên tiếng:

"Mộc Miên, ngươi đừng tưởng rằng bổn cung khôngbiết ngươi đang toan tính điều gì. Bổn cung ở nơi này hơn hai mươi năm, gặpqua biết bao người, có thể đi tới địa vị hôm nay, thì có biết bao kẻ nhưngươi thua trong tay ta, ngươi nghĩ mượn hơi Tề vương để xây thế lực của mình,thật là vọng tưởng! Nếu như lần sau còn làm tiếp chuyện như vậy, bổn cungtuyệt đối sẽ không để ngươi sống tốt."

"Dạ, nương nương."

Mộc Miên cực kì ủy khuất cúi đầu, thật ra thì trongmắt tràn đầy hận ý, cái nữ nhân ác độc này, xem ra chưa diệt trừ nàng ta, mìnhcăn bản không cách nào tùy tâm sở dục (muốnlàm j thì làm), tốt, sau này nàng sẽ lấy Phượng Lan Dạ để đặc biệtđối phó nàng ta, nàng cũng không tin nàng ta một chút sơ hở cũng không có!

Mộc Miên ngửng đầu lên, trên mặt vẫn nhu nhượckhông chút thần sắc như cũ.

“Thiếp thân biết rồi, sau này không bao giờ tự tiệnlàm chủ nữa."

Xem ra ở Tư Tương cung của mình có người của Mai Phicho nên bên kia xảy ra chuyện gì bên nàyngay lập tức đã có tin tức nhanh như thế. Trước mắt nên tìm ra kẻ giantế đang ẩn nấp kia, e rằng không chỉ có một người, phải từ từ trừ bỏnhững người đó, rồi diệt trừ Mai Phi, những chuyện khác mới có thể tiến hànhtiếp.

Mộc Miên một phen tính toán xong, liền không nhiều lờinữa. Mai Phi nhìn nàng không dám phản bác, mặc dù vẫn còn tức giận như cũ,bất quá đã khá hơn, lãnh lệ trừng mắt nói:

"Đi xuống đi. Gặp lại ngươi liền làm cho bổn cungthấy phiền chán, ngươi cho rằng Hoàng thượng thật thích ngươi sao? Chẳng quachỉ là một thế thân, đã muốn hô mưa gọi gió, nằm mơ sao? Nếu như gây chuyệnnữa, đừng trách bổn cung lòng dạ độc ác."

"Thiếp thân không dám."

Mộc Miên thanh âm rất nhỏ, tựa hồ rất sợ, thật ra thìkhi cúi đầu xuống, trong mắt một mảnh ánh sắc ngoan lệ, hận không được lậptức nhào tới cắn nữ nhân đang ngồi thượng vị kia một ngụm:"

“Trở về đi."

Mai Phi cuối cùng cũng thả nàng một lối thoát, phấtphất tay, xoay người đi ra ngoài, sống lưng thẳng tắp, mãi cho đến đi tới ngoàicửa điện, mới thanh tĩnh lại, sau đó trong lòng tức giận mắng chửi một trận,cuối cùng mới mang theo cung nữ rời đi Mai Linh cung. Đợi đến khi Mộc Miên đixa, Mai Phi mới ra lệnh cho cung nữ dặn dò phân phó cho người Tư Tương điệngần đây không nên hành động.

Cung nữ lĩnh mệnh đi làm việc, Mai Phi vẻ mặt như cóđiều suy nghĩ, trong con ngươi thật sâu hối hận.

Nữ nhân kia rõ ràng là có lòng phản nghịch,đều do mình quá vọng động rồi, xưa nay vốn làm việc cẩn trọng, không nghĩtới đã già rồi, lại làm ra một chuyện hồ đồ như vậy.

Hiện tại nữ nhân này thành phi tử, muốn trừ nàng tachỉ sợ không dễ dàng.

Nàng vẫn cho là tình yêu của Hoàng thượng đốivới Diệp Tương Tình đã phai nhạt theo thời gian, mặc dù có thể vẫn nghĩ tớinàng ta nhưng không đến nỗi sâu đến thế, không ngờ Mộc Miên vừa xuất hiện,Hoàng thượng lại một lần nữa phá lệ, thoáng cái thăng Mộc Miên thành Ngũphẩm tần.

Cảm giác này với lúc Diệp Tương Tình năm đó tiếncung giống nhau, làm cho người ta cảm thấy bất an, cứ có cảm giác trong triềusẽ sớm nhấc lên một cỗ tinh phong huyết vũ…

Tề vương phủ.

Phượng Lan Dạ sau khi trở về, sắc trời đã tốirồi.

Trước cửa Vương Phủ, Tích quản gia trong lòngnóng như lửa đốt hơn ai hết, vừa nhìn thấy thân ảnh Tiểu Vương phi xuất hiện,chỉ còn kém cái là quỳ xuống đất dập đầu tạ ơn lão Thiên gia rồi. Hắn tiếnlên nghênh đón với thái độ cực kì quan tâm và vui sướng, cười đến vui vẻ:

"Tiểu Vương phi, người đã quay trở lại."

"Ân, sao thế?"

Phượng Lan Dạ nhăn lại lông mày, Tích quản gia này vẻmặt thật đúng là cổ quái, có chuyện gì sao?

Tích quản gia vừa nhìn, lập tức nhỏ giọng bẩmbáo:

"Vương gia đang ở Liên viện đợi người, Gia nóinếu Tiểu Vương phi xảy ra chuyện gì, dù nhỏ thôi tiểu nhân cũng đừng nghĩsống."

Phượng Lan Dạ vẻ mặt hắctuyến trợn mắt, Nam Cung Diệp này cũng thật là thị huyết, bất quá tronglòng lại rất ấm áp, phất nhẹ tay một cái, nhìn Tích Đan nói:

"Ngươi không cần sợ hãi, Vương gia chỉ hù dọangươi, giết ngươi là chuyện khó xảy ra."

Nói xong liền dẫn Diệp Linh hướng Liên viện đi tới,phía sau Tích Đan vẻ mặt thanh thản đứng ở tại chỗ, thở phào nhẹ nhõm, sau khikhẩn trương nửa ngày, hai chân như muốn nhũn ra rồi. (Su:tội bác này, ai cũng k đắc tội đc, nhất là Lan nhi, hắc hắc)

Trong khách sảnh Liên viện, Nam Cung Diệp đang sốtruột thỉnh thoảng dạo bước.

Một bên Ngân Ca rõ ràng biết tâm tình chủ tử khôngtốt, cho nên miệng lưỡi tuy luôn luôn xảo quyệt trơn tuột nhưng hôm naykhông dám nói tiếng nào mà rụt đầu lại, vỗ nhẹ cánh, cho đến khi nhìn thấythân ảnh Phượng Lan Dạ, Ngân Ca lập tức nổi lên hứng thú, kêu khoan khoái vôcùng:

"Mỹ nữ trở lại, mỹ nữ trở lại."

Đây là câu Phượng Lan Dạ hai ngày trước mới dạy nó.Bảo nó khi nào gặp nàng thì kêu thế, bất quá trong khách sảnh có vàiánh mắt trừng qua nó, hù dọa nó lập tức đổi lời nói:

"Tiểu Vương phi trở lại,Tiểu Vương phi trở lại." (Su:ta vẫn thấy trong phủ Ngân Ca tội ngịp nhất, ai đời chim mà suốt ngàyvuốt mông ngựa nịnh chủ, hahaha~ đã thế bị a Diệp trừng nữa chứ~)

Nam Cung Diệp lập tức quay người nhìn về ngoài cửa.

Ngân Ca vội quạt cánh, trong lòng thầm thannguy hiểm thật, xem ra lần sau không thể tùy tiện gọi mỹ nữ, mỹ nữ này khôngphải ai cũng có thể gọi nha.

Phượng Lan Dạ vừa đi vào, Nam Cung Diệp liền lôi nàngđi qua, trên dưới kiểm tra một lần, tựa hồ xác định nàng có làm sao không.

Nhìn hắn như vậy, không khỏi làm cho nàng nhớtới lần trước, sau khi mình và Đại tướng quân Âu Dương Thác đánh nhau , namnhân này không chút do dự liền điều năm trăm tinh binh xông vào Âu Dương phủvây đánh người trong phủ. Hắn đối với nàng thật tốt đến không thể hơn, chonên giờ phút này nàng không hề nghi ngờ rằng, nếu như mình bị thương, NamCung Diệp tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho bất luận kẻ nào. Hắn như vậy, nàng còncần phòng bị sao? (Su:siêu siêu siêu sủng vợ!)

"Ta không sao."

Thanh âm Phượng Lan Dạ rất ôn nhuận, có điểm nhu hòahiếm thấy, lại khiến Nam Cung Diệp ngẩn ra, ngửng đầu lên đã gặp mâu quangnàng lưu chuyển trong suốt, trong bụng liền vui mừng, xem ra nha đầunày đã từ từ tiếp nhận hắn, cảm giác này là thật tốt.

"Ân."

Nam Cung Diệp lôi kéo nàng ngồi vào một bên ghếtrên khách sảnh, một đôi mắt thâm thúy ánh sáng ngọc nhìn nàng, đang đợi nàngnói chuyện tiến cung ra sao, Phượng Lan Dạ hiếm khi có được lúc không có làmkhó hắn, rất sảng khoái mở miệng:

"Ngươi biết phi tử mới được tân phong củaHoàng thượng là người phương nào không?"

Nam Cung Diệp ngũ quan tuyệt mĩ, thần sắc không đổi,nhưng ánh mắt lại phát ra lăng hàn, môi mỏngnhếch lên không đáp lại, vừa nhìn liền biết nói hắn nội liễm hàn khí.

“Ngũ công chúa Vân Phượng quốc Phượng Lan Họa. Nànglà người của Tấn vương Nam Cung Trác, dùng tên giả là Lam Cơ ở Tuyết Nhạn lâulàm đầu bài. Nhưng không biết tại sao nàng lại có thể tiến cung, đây nhất địnhlà ý tứ của Mai Phi. Trong cung giai lệ vô số, Hoàng thượng vì sao lại phongnàng thành Tần phi nương nương đây? Trong chuyện này đến tột cùng có cái gìbí ẩn đây?"

Phượng Lan Dạ tuyệt đối không tin là Hoàng thượng bịsắc đẹp mê hoặc. Mặc dù Phượng Lan Họa quả thật lớn lên rất xinh đẹp, nhưngmuốn mê đảo được Hoàng đế còn không đến mức đó. Hoàng thượng thì cái dạngmỹ nhân gì mà chưa từng thấy qua, có thể bị mê hoặc đến mất đi lý trí, lậptức phong nàng làm phi sao?

Nam Cung Diệp nghe lời Phượng Lan Dạ nói xong, dungnhan tuyệt mĩ như đắm chìm trong làn nướcsâu thẳm sắc bén, thế nhưng vẫn giữ được tư thái đẹp đẽ vô song.

Phượng Lan Dạ ngơ ngác nhìn hắn, không thể khôngthừa nhận, người nam nhân này quả thật rất đẹp, cùng nét cương nghị sắc béncủa Hạo Vân đế không giống nhau. Vẻ đẹp của hắn như tới từ chốn Thiên Sơn,là một khối mỹ ngọc thiên nhiên, hơn nữa thanh khiết cao quý tựa như mộtđóa Tuyết Liên.

Bên trong phòng khách yên tĩnh không một tiếng động,cho đến khi bụng Phượng Lan Dạ rất không phối hợp vang lên một tiếng, haingười cũng phục hồi lại tinh thần. (Su:haha, ta edit tới đoạn nì bùn cười wé, Lan nhi đói bụng, cái bụng kêuđánh ọt một cái phá vỡ bầu không khí lun a~)

Phượng Lan Dạ lập tức gương mặt nóng bừng, mà NamCung Diệp thì lại quan tâm phânphó xuống:

"Lập tức chuẩn bị bữa tối lên."

"Dạ, Vương gia."

Phía ngoài hai nha đầu đồng thời lên tiếng, cước bộvừa chuyển liền đi ra ngoài, trong khách sảnh, ánh mắt Nam Cung Diệp nhưchứa đựng một chút trách cứ:

"Làm sao đói bụng rồi cũngkhông biết lên tiếng?"

Phượng Lan Dạ cắn nhẹ môi, cũng không có nói chuyện.Nàng sợ hắn nóng ruột, cho nên trước tiên đem chuyện nói cho hắn biết, ai biếtcái bụng này không phối hợp a, bàn tay nhỏ nhắn không nhịn được xoa bụng, vẻmặt ửng đỏ.

Lúc này, Diệp Linh cùng Hoa Ngạc dẫn mấy nha đầu đitới, rất nhanh liền bày mấy đĩa thức ăn tinh sảo lên, còn có chút điểm tâmnhẹ.

Phượng Lan Dạ thật sự đói bụng, cũng không để ý tớiNam Cung Diệp đang ngồi một bên, tự do tiêu sái đi qua chuẩn bị ăn. Ai biết NamCung Diệp cũng theo sát phía sau nàng đi tới ngồi xuống cùng ăn cơm.

Phượng Lan Dạ kinh ngạc phát hiện, Hoa Ngạc cácnàng đã chuẩn bị hai bộ bát đũa, chẳng lẽ Nam Cung Diệp cho tới bây giờ cònkhông có dùng bữa tối sao?

"Ngươi đến bây giờ còn không có ăn sao?"

Một bên HoaNgạc lập tức mở miệng:

"Đúng vậy, Vương Phi, Vương gia một mực chờ VươngPhi trở lại, cho nên vẫn chưa ăn tối."

Phượng Lan Dạ một lần nữa bị kinh hách, há miệngtrợn mắt nhìn. Nam Cung Diệp vẫn không mất đi nét tự cao tự tại, rấtnhanh liền lãnh trầm xuống, liếc Hoa Ngạc một cái:

"Còn không đixuống."

“Dạ, Vương gia."

Hai người lui ra ngoài, bên trong phòng khách lần nữaan tĩnh lại, Nam Cung Diệp gắp một chút món ăn đặt ở trong chén Phượng LanDạ, buồn cười nhắc nhở nàng:

"Mau ăn thôi, nếu không ăn, nguội, bụng lại sẽkêu."

Hắn vừa mới dứt lời, Ngân Ca đang đứng ở lồng chimnhịn không được giơ chân kêu lên:

"Ngân Ca đói bụng, Ngân Ca chưa ăn."

Con chim này thật là biết chọn thời cơ a, vốn haingười đang có chút không được tự nhiên, lập tức cùng lúc liếc nó một cái,đồng thời thanh tĩnh lại. Phượng Lan Dạ quay ra ngoài kêu lên:

"Diệp Linh, mang Ngân Ca đi xuống cho ăn."

"Dạ, Vương Phi."

Diệp Linh đi vào đem Ngân Ca đi cho ăn, con chim nàyvẫn không quên vuốt mông ngựa:

“Mỹ nữ, mỹ nữ, thích ca sao? Mỹ nữ thích ca sao?"

Mà Nam Cung Diệp vốn đang ăn một chút, bị những lờinày dọa cho sặc, ho khan vài cái, không nhịn được liếc Phượng Lan Dạ:

"Lời này nàng dạy nó?"

Phượng Lan Dạ vừa ăn vừa rất nghiêm túc gật đầu:

"Đúng vậy, sao thế?"

"Thật là phục các ngươi rồi."

Hắn nói xong câu đó lại dùng tiếp thiện, động tác ưunhã thanh thoát, rất ít thấy nam nhân nào như hắn, ăn cơm lại có thể tạosự tinh tế khác biệt.

Phượng Lan Dạ thở dài một tiếng, nhưng mà đóibụng khiến cho nàng không rảnh thưởng thức nét tao nhã của nam nhân này.

Nam Cung Diệp thấy nàng ăn lang thôn hổ yết,thỉnh thoảng cũng dặn dò nàng ăn chậm một chút. Chỉ trong chốc lát, thức ănvơi đi rất nhiều, hắn ngồi bên cạnh vừa gắp đồ ăn cho nàng, vừa vỗ nhẹ saulưng cho nàng. (Su:khiếp, a sợ vợ ăn mắc nghẹn nên vỗ lưng giúp Lan nhi nhuận, cưng vợkhỏi bàn nữa =.,=)

Hai người trong lúc này hòa thuận tự nhiên, làmngười khác nhìn vào liền thấy chói mắt, sự ấm áp trải rộng cả phòng khách,xung quanh tràn ngập các loại màu hoa tươi sắc như có như không, đẹp không saotả xiết.

Nam Cung Diệp ăn được không nhiều, mắt thấy Phượng LanDạ ăn sắp xong, mới buông đũa xuống, từ từ cùng nàng nói chuyện.

"Nàng cần phải đề phòng nữ nhân kia một chút.Nàng ta tiến cung xong lập tức tới tìm nàng, chỉ sợ có dụng ý khác. Hiện tạitrong cung mọi việc biến ảo khó lường, chúng ta không nên nhúng tay vàonhững cuộc tranh giành vô nghĩa đó."

Hắn không phải sợ xảy ra chuyện, mà là mặc kệ nhữngngười đó. Chỉ vì một ngôi vị Hoàng đế, ngầm tranh đấu hãm hại nhau, hơnnữa còn vô số lần động thủ nhằm diệt trừ hắn, mà hắn sở dĩ án binh bất động,chính là vì chưa làm rõ một việc.

Tìm ra bí mật nguyên nhân cái chết của mẫu thânmình, trong chuyện này phụ hoàng sắm vai nhân vật nào? Nếu như hắn vốn thậtnhư mặt ngoài biểu hiện là một từ phụ (phụthân hiền từ), thì mình có thể bảo toàn giang sơn của hắn.Bằng không, nếu hắn không phải là như mặt ngoài thể hiện? Nam Cung Diệpkhông muốn nghĩ tiếp, con ngươi xoay chuyển thị huyết lăng hàn vạn phần.

"Ân, ta biết mục đích của nàng ta. Nàng ta nhấtđịnh là muốn diệt trừ Mai Phi cùng Tấn vương, mà nàng ta ở Thiên Vận triềukhông có một chút thế lực nào, cho nên muốn lợi dụng lực lượng Tề vương phủchúng ta."

"Nàng ta mơ tưởng."

Nam Cung Diệp trầm giọng. Thật là một nữ nhânngoan độc, không biết tự lượng sức, đáng xấu hổ, thật nên cho nàng ta mộtbài học.

Nam Cung Diệp nheo mắt lại, ánh sáng lạnh khiếpngười bắn ra. Phượng Lan Dạ đã chú ý tới động tĩnh của hắn, nên vội vươn tayra đè lại bàn tay to của hắn, trầm giọng mở miệng:

"Đừng động nàng, nàng tiến cung đối với ta cũngcó chỗ tốt. Ngươi không phải muốn tra ra nguyên do cái chết của Ngọc phinương nương sao? Cho tới nay, ngươi đều không có biện pháp điều tra ở trongthâm cung, nhưng hiện tại nàng ta ở trong cung, trong cung động tĩnh sẽ càngngày càng loạn, chúng ta sao không tương kế tựu kế. Ta nghĩ nhất định sẽ rấtnhanh tra rõ chuyện Ngọc phi mất như thế nào."

Có lẽ Hạo Vân đế là người không giống như biểu hiệnmặt ngoài vậy.

Thất hoàng tử Nam Cung Diệp năm tuổi phongVương, bảy tuổi liền ban thưởng đất. Hoàng thượng sở dĩ làm như vậy, còn cónguyên nhân khác, chính là để cho hắn xuất cung sớm, không để cho hắn tra rachuyện năm đó?

Nếu quả thật là như thế, vậy trong đó nhất định sẽ cóhuyền cơ, nhưng hiện tại tất cả chẳng qua là suy đoán, có lẽ cũng không hềgiống tưởng tượng của nàng, mọi việc đều phải có chứng cớ, không thể chỉ cósuy đoán vô căn cứ.