Độc Vũ Việt Tinh
" Nhớ nhé "
Nghe thấy Phàm Vũ đã nhận lời mà ba tên Gia Chủ vui mùng không xiết , bọn hắn muốn chạy đến ôm ngay thân ảnh kia mà hôn mấy phát cho thỏa lòng a .
Nhìn mấy ánh mắt thèm thuồng đang chằm chằm về phía mình mà Phàm Vũ rùng mình . Bất quá hắn đã nhận lời giúp đỡ thì phải tỏ vẻ thân thiết đôi chút .
Cứ thế mà cả năm người và thú ăn uống cười đùa với nhau . Xay sưa đến nỗi Địa Lang cùng ba tên Gia Chủ khoác vai nhau thân thiết như chiến hữu lâu năm hội tụ vậy .
Nguyễn Chí Bảo cao hứng cũng trổ tài văn nghệ ngêu ngao lên mấy câu hát ...
" Năm anh em ta như năm cái tên , lúc say sưa vô không còn tên riêng nữa "
" À hú " Địa Lang cũng phụ họa cho tiết mục
Hạ Thủ cùng Cao Tại Thiên cũng góp vui không kém
" Củ giềng kèm theo hành ngò "
" Là thịt chó "
" Gâu gâu "
Hai tên Cao Tại Thiên cùng Địa Lang cũng theo quán tính mà cất lên ăn ý đến cực điểm .
Chỉ là chưa tới một giây sau thì
" Ụa , có gì sai sai " Địa Lang thầm nghĩ
Chợt cả bốn tên nhận ra điều gì đó quay qua nhìn Địa Lang , lúc này Địa Lang đã nhe răng khè bọn hắn rồi .
Ba tên gia chủ sợ quá quay đầu bỏ nhảy nhưng Địa Lang đã phóng người tới táp cho từng tên phải biết . Mà ba tên kia cũng đâu phải dạng vừa , có men vô người hóa ra chả sợ bố con thèn nào nên quay ra cắn trả , cứ thế bốn thân ảnh cứ túi bụi cắn có đấm có đạp đến loạn xạ .
Phàm Vũ nhìn cảnh này mà bật cười lắc đầu ngao ngán , đã lâu lắm rồi hắn cùng Địa Lang chưa được người ta thiết đãi chu đáo như vậy nhưng hắn nhận ra có ai đó đang lén theo dõi mình không thôi từ nãy giờ .
Chỉ là khi hắn đảo mắt xung quanh thì vô tình va phải cặp mắt thanh trong từ một góc khuất sau canh cửa hoa viên .
" Là nàng " Phàm Vũ nửa say nửa tỉnh phán đoán
Thân ảnh nữ nhân dần cách xa hắn , nàng đang ngại ngùng mà quáy đầu bỏ chạy .
Hắn cũng đuổi theo mặc cho bốn tên kia ẩu đã .
" Tiểu thư , xin dừng chân " Phàm Vũ giọng điệu nửa say nửa tỉnh kêu gọi
Chạy mãi đến một khu vườn đầy hoa thơm thì thân ngọc ảnh cũng dừng chân mà quay lại , hai người bốn mắt nhìn nhau tựa có điều gì muốn nói nhưng còn ngập ngừng không suốt .
" Nàng tìm ta sao " Phàm Vũ lại lên tiếng , hình như nhờ có rượu mà hắn mạnh dạng hơn .
Yên Tuyết vẫn im lặng nhìn thẳng vào mắt hắn một hồi lâu rồi mới ngẹn ngào nói ra .
" Huynh mau rời xa nơi này có được không "
" Tại sao ? " Phàm Vũ nghe một câu này khiến hắn tỉnh cả rượu
" Vì hắn quá mạnh , ngay cả ba nhà chúng ta liên hợp cũng không làm gì được "
Nàng vừa nói vừa dụi mắt , những giọt lệ bất lực cứ thế mà rơi xuống , nàng không muốn phải khuất phục , phải làm nô lệ cho một tên thú nhân , nàng còn trẻ , nàng muốn đi chơi .
Nữ nhân trước mặt vậy mà khóc , Phàm Vũ thân là đấng nam nhi sao nỡ nhìn cảnh này .
Xoẹt .
Phàm Vũ nhanh chóng bay người đến , kéo lấy cánh tay nữ nhân , ôm nàng vào lòng an ủi
Hắn thầm nghĩ tên Hoang Lang này đáng sợ đến vậy sao , có thể khiến ba nhà cao tầng tại đây kinh hãi như vậy , hắn thực sự có thể đối phó sao , ngay lúc này hắn cảm thấy có chút thú vị a .
Bất quá nhìn nữ nhi khóc sao có thể để yên , nàng đã muốn dựa dẫm vào hắn sao hắn có thể không dám lại được chứ . Từ giây phút này hắn chính là muốn bảo vệ , muốn cùng nàng du ngoạn bốn phương tám hướng a .
Phàm Vũ dẹp bỏ suy nghĩ kia quay ra nhẹ giọng với Yên Tuyết .
" Không sao cả , ta đã nghe Gia Phụ kể về chuyện của nàng , ta sẽ không để chuyện đó xảy ra " Tên này đang tán gái sao
Yên Tuyết tựa vào lòng nam nhân , lúc đầu thân thể nàng cứng đờ tỏ ra lúng túng không biết phải làm gì nhưng sau cùng lại buông thả , hai tay choàng sau lưng nam nhân , áp sát thân thể cảm nhận sự ấm áp từ hắn .
Ngay từ thời điểm hắn cứu nàng trên võ đài và một màng chiến đấu kinh người dẹp đi bọn ác bá trong vùng đã khiến nàng có cảm giác hào cảm với hắn rồi . Nàng quyết định cả đời này sẽ theo hắn nâng khăn sửa gối cho hắn .
" Còn chưa làm gì đã gọi cha người ta là Gia Phụ rồi " Yên Tuyết khẽ thủ thĩ trong lòng nam nhân
Khanh Khách
Phàm Vũ nghe vậy mà bật cười kinh hỉ lên , hắn lỡ mồm chứ có ý định gì đâu , bất quá lỡ phóng lao thì theo lao a
" Nàng không muốn ta một tiếng gọi Gia Phụ , hai tiếng gọi Phụ Mẫu sao " Hắn đẩy nhẹ Yên Tuyết ra mà châm chọc nàng
" Đáng ghét " Yên Tuyết mắng yêu
Nam nhân này không những bá đạo trong lúc chiên đấu mà còn mật ngọt rót tai với nữ nhân .
Cứ thế hai nam thanh nữ tú nằm dài ra che lấp một vòm hoa thơm cỏ dại , cổ nàng tựa vào bờ ngực săn chắc của nam nhân , tay chàng choàng qua vén mái tóc dài buông xỏa lên những búp hoa mà so bì hương thơm .
Trăng hôm nay tỏa tròn như cánh hoa chín mọng , ánh trăng sáng rọi soi bóng hai thân ảnh phía dưới tạo thành hai cái bóng , nam thần và nữ tử tách ra dồi dung hợp thành một với nhau , độ kì ảo khỏi phải nói .
Bầu trời như hiểu ý trăng mà im ắng lạ kì , trời xanh trong không một gợn mây lờ lượn .
Những làn gió nhẹ dịu mà êm ả cứ thế cuốn trôi theo ánh trăng , cuốn trôi theo sự ngọt ngào hương ngát của bao loài toa đang thi đua tỏa sáng .
Hai đôi mắt ngửa lên ngắm nhìn bầu quang khí đang tỏa ngạn rồi vô tình chạm vào nhau .
Ngại ngùng ... ngại ngùng ...
Môi thơm mật ngọt hòa quyện vào nhau .
...
" Rốt cuộc chàng là ai "
Câu hỏi bất chợt từ Yên Tuyết khiến Phàm Vũ có hơi khựng người , dần dần lấy lại bình tĩnh mà bắt đầu hồi tưởng .