Độc Vũ Việt Tinh
" Phàm Công Tử xin dừng chân "
Tiếng nói vừa cất lên khiến toàn trường chú ý đến , kế tiếp là sự xuất hiện của ba thân ảnh có vẻ vội vộ vàn vàn .
Người kinh ngạc nhất chính là Yên Tuyết vì lời vừa rồi không phải là của phụ thân nàng hay sao . Không phải trước đó người còn bao nàng tránh xa nam nhân kia hay sao . Sao giờ lại ra mặt kêu gọi .
" Lại là chuyện gì nữa đây "
" Không phải là muốn cướp công đấy chứ "
Toàn trường nghị luận xôn xao .
Ơ hèm ...
Nhìn quanh thấy tình hình toàn trường đang bàn tán mà Gia Chủ Hạ Thủ liền tèn hén lấy lại uy danh .
Nghe thấy có người gọi mình , Phàm Vũ cùng Địa Lang quay người lại thầm phán đoán .
" Má , định kêu hết cái thành này ra hiếp ta sao "
" Đoán xem " Địa Lang truyền âm châm chọc .
Ngay lúc này Gia Chủ Nguyễn Chí Bảo tiến lên phía trước giọng điệu không nhanh không chậm nói ra .
" Đã kinh qua tài năng của Phàm thiếu niên "
" Chúng ta thay mặt Cổ Thành cảm tạ công tử đã dẹp bỏ nỗi lo cho quần dân "
" Không biết tại sao công tử lại nhanh chóng rời đi như vậy "
Nghe một tràn này mà Phàm Vũ đảo mắt trong lòng ngẫm nghĩ : Ụa liên quan gì đến bây
Nhưng mà người đã khiêm nhường thì hắn cũng phải cung kính , rất nhanh Phàm Vũ lấy lại nét bình thản trên khuôn mặt mà đáp .
" Tại hạ nhận nhiệm vụ từ Học Phủ đến đây dẹp một đầu băng đảng "
" Nay việc đã thành chỉ có thể cáo lui để báo cao lên trên chi địa "
" À thì ra là vậy " Hạ Thủ cùng Cao Tại Thiên gật đầu thấu hiểu rồi nhìn qua Nguyễn Chí Bảo ra hiệu điều gì đó cho hắn .
Nguyễn Chí Bảo kinh qua hai vị gia chủ rồi nhìn qua Phàm Vũ mà lên tiếng .
" Thật hổ thẹn "
" Chúng ta có việc cần nhờ Phàm Công Tử hộ hữu nên mới vội vàn níu kéo "
" Không biết công tử có thể nhận lời nán lại Nguyễn Gia làm khách quý cùng bàn nghị sự "
Toàn trường nghe qua lời nói mà thêm một tràn bàn tán .
" Nghị sự gì đây "
" Không lẽ là "
" Im đi đừng nói bậy kẻo hắn cắt lưỡi ngươi "
Phàm Vũ nghe thấy mình vậy mà được mời làm khách quý lại quay qua nhìn Địa Lang thầm muốn hỏi ý kiến hắn .
" Đi , đang đói bụng a " Địa Lang hí hửng truyền âm
Phàm Vũ vẫn không nhanh vội nhận lời mà nhìn về phía thân ảnh nữ nhân phía sau thầm cười nhẹ ra hiệu cho nàng , không phải Yên Tuyết thì là ai .
Bớt chợt nhận lấy ánh mắt nam nhân kia dành cho mình , Nhị Tiểu Thư họ Nguyễn bỗng dựt thót trái tim , nàng nhận thấy ánh mắt nam nhân kia như nhìn thấy tâm tình của mình , mang đến cho nàng cảm giác rung động kịch liệt trước giờ chưa có .
" Được " Phàm Vũ nhìn về phía thân nam ảnh phía trước dứt khoác nói ra .
" Hay "
" Mời "
" Bây đây mở tiệc tiêu đãi Phàm Vũ công tử "
Nguyễn Chí Bảo cùng Hạ Thủ và Cao Tại Thiên mừng rỡ chỉ đường rồi hô hào lên , nhưng khi nhìn thấy Địa Lang thì cả ba giật thót giật mình tránh né .
Phàm Vũ cùng Địa Lang thong thả tiến theo hướng chỉ dẫn của Nguyễn Gia Chủ đến Nguyễn Gia . Khi ngang qua Yên Tuyết còn không quên nháy mắt với nàng khiến cô nàng bớt chợt đứng hình ấp úng .
Nam nhân này không những bá đạo lạnh lùng mà còn biết thả thính tâm tình a .
...
Khi tất cả thân ảnh đã khuất đi xa , vị MC nam tính với giọng nói đầy thanh nữ mới lấp ló bước ra , chiến cuộc làm hắn sợ tái mặt a .
Vị MC lấy sức hít một hơi sau đó giọng nói truyền vào cái loa trước miệng thông báo vang vọng toàn trường .
Hắn dùng linh lực của mình nói ra những lời đầy tâm huyết mà xúc động đến nhắm tít cả mắt , gửi lời cảm ơn bằng cả bằng trái tim , bằng cả tâm tình sâu tận đấy lòng .
" Cổ Lũy Đài Hội xin được khép lại "
" Cảm ơi quý dzị đã đến tham dự "
" Sự hiện diện của quý dzị là niềm vui và tự hào của hợp hội chúng tôi , trong lúc diễn ra đại hội có điều gì khinh xuất xin được bỏ qua "
Hắn nói thì nói chứ mọi người đều biết chuyện vui đã kết thúc từ lâu mà bỏ về từ lúc nào rồi .
Sau khi mở mắt đảo quanh toàn trường chỉ còn một thân ảnh vẫn đang chăm chú nhìn hắn mà trìu mến :
" Gâu gâu "
Một chú cún dễ thương vẫn đang chăm chú nghe hắn cảm tạ , khiến hắn có chút động tâm mà một ý định nãy ra trong đầu .
Hắn nghĩ cuối cùng đã tìm được thực đơn cho tối nay a .
...
Phía xa xa trên Thiên Ấn Sơn , vẫn là thân nữ ảnh kia đang chăm chú quan sát , trên môi nở một nụ cười nhàn nhạt ...
" Thú vị "
...
Tại Viên Trang Nguyễn Gia , thịt cá đã bề bề soạn chu đáo , ba thân ảnh ngồi đối diện một người một thú mà nét mặt hết sức căng thẳng .
Ba tên gia chủ còn kinh ngạc hơn khi nghe tiếng nói từ Địa Lang phát ra :
" Ăn được chưa "
" Á đù "
" Nó nói được tiếng tụi mình kìa "
Hạ Thủ nhìn qua hai tên đồng minh mà kinh ngạc truyền âm .
Mà cả ba tên đâu biết rằng lời bọn hắn đều lọt vào tai Địa Lang .
Phàm Vũ ngồi yên từ nãy giờ rốt cuộc cũng lên tiếng :
" Các vị cứ tự nhiên như nhà của các vị "
" Đa tạ chư vị đã tiếp đãi " Phàm Vũ kính cẩn mời rồi quay người qua một bên nhấp ngụm rượu .
" Không biết nghị sự các vị nhắc đến là gì " Hắn lại bình thản hỏi han .
Sự khẳng khái của tên thanh niên trẻ tuổi này khiến ba người bọn hắn thực sự rất bội kinh .
Trẻ tuổi , tài năng , khiêm tốn và rất lễ phép , bọn hắn hận không thể nhận tên này làm con rễ ngay lập tức . Có đứa con rễ như này thì quả là tuyệt vời a .
Lúc này Cao Tại Thiên im lặng trước giờ mới lên tiếng .
" Quả thật không giấu gì công tử , chúng ta ở đây cũng không gọi là tranh đấu hãm hại nhau nhưng có điều quanh năm phải chịu đựng nhiều cái gai độc "
Phàm Vu kinh qua cũng lâm vào suy tư , trên đường hắn đến đây cũng có quan sát khu vực ngoại thành có nồng độ linh khí thưa thớt hơn bên trong này rất nhiều nhưng cũng không thắc mắc quá nhiều mà tập trung vào nhiệm vụ .
Khi nghe thấy Cao Tại Thiên đề cập thì có hơi tò mò .
Nhưng ba người bọn hắn vẫn còn đang ngập ngừng không biết là còn e ngại điều gì mà nhìn qua Địa Lang có vẻ không đáng tin .
Phàm Vũ nhìn màn này mà lên tiếng :
" Các vị cứ nói thẳng , vị huynh đệ này của ta rất đáng tin "
Nhận thấy Phàm Vũ đã cất lời đảm bảo mà Cao Tại Thiên mới thẳng thắng nói ra .
" Chuyện là đi về phía tây ngoại thành trăm dặm có một ngọn núi tên là Tà Ong Hắc Địa , trong núi có một đầu Hoang Lang ẩn cư ."
" Hằng năm bắt chúng ta phải cống nạp ba thiếu nữ cùng mười lăm thanh niên trai tráng để hắn tận dâm rồi ăn thịt "
Nghe vậy Địa Lang đang nốc ngụm rượu tức giận phun thẳng vào mặt Hạ Thủ rồi kinh ngạc nói ra .
" Ù , chơi lớn vậy "
Hạ Thủ cũng chẳng buồn giận , hắn lấy khăn lau mặt sau đó cất lời .
" Thực lực của hắn không biết ở mức nào nhưng khi cả ba bọn ta liên thủ vẫn đại bại "
" Nhiều lần đem đại quân đánh giết vẫn chịu tổn thất mà không làm được gì hắn "
" Bất quá chỉ còn hai tháng nữa là đến ngày tế thần cho hắn , chúng ta mỗi nhà phải cử ra thân nhân làm cống phẩm "
Nguyễn Chí Bảo lúc này cũng tiếp lời .
" Lần này lại là đến nữ nhi của ta bị hắn nhìn trúng phải cống nạp cho hắn "
" Xin Phàm Công Tử ra tay "
" Chỉ cần đại sự đáo công , ta nguyện mang hết gia tài trả lễ "
Hắn chấp tay cung kính như trước trưởng bối trong nhà .
Phàm Vũ liền nhanh như chớp , hắn đập bàn cái phấp hả hê như đã chờ đợi câu này từ nãy giờ .
" Nhớ Nhé "