Độc Vũ Việt Tinh

Chương 11: Mảnh Kí Ức Đầu Tiên




Phàm Vũ nằm tựa đầu vào người Yên Tuyết , mắt mơ màng nhìn lên ánh trăng tròn đêm nay mà hồi tưởng về những dòng kí ức .

Vui sướng có , đau buồn có , hạnh phúc , tủi hận , mọi thứ phức tạp đang chìm trong ánh ngươi sẫm màu kia .

Mơ màng... mơ màng

Không biết từ khi nào hắn nhận thức có một bóng hình ở cạnh chăm sóc hắn nhưng cũng đầy bí ẩn .

Tuy nhận hắn làm đệ tử nhưng chẳng khi nào cùng hắn chơi đùa , ngày ngay ngày bắt hắn phải tập luyện hà khắc .

Năm hắn lên năm tuổi , sư phụ đã đích thân chỉ dẫn hắn cách tiến vào cảnh khí để hấp thu linh khí tu luyện .

Những lần đầu đều thất bại , hắn có ý định bỏ cuộc và luôn đặt câu hỏi tại sao phải tu luyện , tu luyện để làm gì . Khái niệm cuộc sống của một thèn nhóc còn hỷ mũi chưa sạch thực sự là quá nông cạn .

Nhiều lần hắn ngỗ nghịch không thèm làm theo yêu cầu của sư phụ nhưng nhận lại là sự cảnh cáo và những đòn roi .

Năm hắn lên bảy tuổi , khi đã có được những căn cơ của việc tụ linh , sơ sài sử dụng được linh lực bản thân thì sư phụ bắt hắn ra ngoài tự sinh tồn .

Sinh tồn ư ? Đối với một đứa bé mới bảy tuổi sao ?

Quả thật , một đứa trẻ bảy tuổi đứng giữa khu rừng đầy rẫy những cạm bẫy thì biết làm gì chứ , những ngày đầu hắn nhịn đón , dầm mưa , những tán cây che phủ cả bầu trời còn không thấy được ánh nắng vầng thái dương .

Chỉ là rất nhanh , cơn đói khát cứ thế mà hành hạ hắn , từ một ít mẫu lương khô mang theo hắn đã phải chuyển qua ăn thực vật , uống nước sương .

Thời gian cứ chầm chậm trôi qua , hắn lúc này đã lên mười , thân thể cũng khá có tiềm vọng , cao đã đến hơn mét rưỡi , mặt mũi khôi ngô sáng lạng . Cơ thể lăn lộn đã có những đường gân săn chắc rồi ...

Khung cảnh trong đầu Phàm Vũ hiện lên một buổi chiều tà , hoàng hôn dần buông xuống phía sau những dãy đồi xa xa kia , vệt bóng của cậu nhóc chầm chậm đổ chiều theo những vạt nắng .

Thân ảnh nhỏ bé ấy không biết đang suy nghĩ điều gì mà đăm chiu đến vậy .

Cốc

"Ai za , người ta đang thư giãn mà" Đột nhiên bị cốc lên đầu Phàm Vũ quay ra nhìn thân ảnh vừa xuất hiện mà trách cứ.

Thân ảnh kia cũng bị điệu bộ đăm chiu từ hắn làm cho tò mò nhưng đã rất nhanh lấy lại giọng điệu ung dung nói ra .

" Tối nay ăn gì mà giờ này còn đứng đây "

Phàm Vũ nghe một lời này mà mắt rực sáng hào hứng lên

" Sư phụ , hôm nay người không đi nữa sao "

" Còn không mau đi kiếm mồi a " Thân ảnh kia trợn trừng mắt nhìn Phàm Vũ

" Có luôn nha " Phàm Vũ vui mừng hí hửng nhảy vọt vào rừng tìm kiếm cái gì đó để lại thân ảnh kia đứng trên đỉnh núi .

Đối với sư phụ hắn quả thật là dạng tồi tại gì hắn vẫn chưa được biết , hắn được sư phụ nuôi nấng đến năm tuổi thì được sư phụ rèn luyện , đến năm bảy tuổi hắn dành thời gian băng rừng lội suối là nhiều chứ ít ở cùng sư phụ .

Vài năm trở lại đây , hắn rất ít khi gặp sư phụ , sư phụ hắn cứ đi đi về về rất khó đoán , có thời gian biệt tích rất lâu rồi xuất hiện đột ngột như hôm nay vậy .

Đối diện với tình cảnh như vậy hắn cũng bắt đầu thấy quen dần và thích nghi với cuộc sống tự lập rất tốt .