Mộc Quy Phàm lái xe trở lại thành phố, sau đó dừng xe trước một hiệu
thuốc để mua bông gạc, bột cầm máu và cồn khử trùng vết thương.
Chỉ trong thời gian lái xe quay trở lại ngắn ngủi mà máu từ vết thương của anh đã thấm đẫm lớp băng gạc ban đầu.
Mộc Quy Phàm không muốn Túc Bảo lo lắng nên định thay thuốc trong xe trước khi chạy xe về trang viên.
Lúc này, anh bỗng nghe thấy một giọng nói "Xin chào, có cần giúp đỡ không?”
Mộc Quy Phàm ngẩng đầu, nhìn thấy một người phụ nữ đang đứng trước mặt mình.
Anh lạnh lùng nói: “Không cần.”
Người phụ nữ không chịu bỏ cuộc, lo lắng nói: “Tôi họ Diêu, là bác sĩ, tôi thấy tay anh bị thương nặng, có phải tay đụng phải kính vỡ không?”
Diêu Thi Duyệt trưng ra bản mặt dịu dàng, cố tỏ ra chuyên nghiệp. Mộc Quy Phàm lạnh lùng nói: "Cô không hiểu tiếng người sao?"
Sắc mặt anh lạnh lùng, mái tóc đen hơi xoăn xõa xuống trước lông mày: càng khiến đôi mắt anh nhuốm sát khí và sự nguy hiểm.
Tay chân của Diêu Thi Duyệt lập tức trở nên lạnh lẽo, cô ta không chút nghi ngờ rằng, chỉ cần cô ta dám nói thêm một lời nữa, cô ta sẽ lập tức bị người đàn
ông trước mặt chém một nhát. Diêu Thi Duyệt lùi lại một bước rồi bỏ chạy. Mộc Quy Phàm nhìn chằm chằm vào bóng lưng Diêu Thi Duyệt.
Người phụ nữ này che giấu rất tài tình những toan tính trong mắt, cô ta cố ý nhắm vào anh ư?
Thật thú vị, ngoài anh ra không ai biết hành tung của anh, anh đến hiệu thuốc này cũng do thuận đường... Vậy tại sao cô ta lại biết anh ở đây?
Mộc Quy Phàm dứt khoát lấy cồn rửa vết thương. Vất thương của anh đúng là do thủy tinh đâm thủng.
Vừa rồi tại một nhà máy hóa chất bỏ hoang, để chiến đấu với một con quỷ hung dữ, anh đã nện một quyền vào một mảnh thủy tinh, mảnh thủy tinh vỡ đã đâm vào da thịt anh.
Nhưng trước khi rời nhà máy hóa chất, anh đã lấy mảnh thủy tinh vỡ ra.
Cồn có tác dụng khử trùng tốt hơn iodophor, nhưng lại rất khó chịu, hầu hết mọi người đều không thể chịu đựng được cơn đau, tuy nhiên trong suốt quá trình,
mặt Mộc Quy Phàm vẫn hoàn toàn vô cảm.
Vừa hay nghe thấy Diêu Thi Duyệt đang nói chuyện điện thoại, giọng nói rất nhỏ: "Theo lời anh nói, quả thực tôi đã tìm được người gần gũi nhất với Túc Bảo... Nhưng lại không thể đến gần anh ta!"
"Bây giờ tôi phải bắt đầu ra tay từ Túc Bảo..."
Ánh mắt Mộc Quy Phàm trở nên lạnh lùng, người phụ nữ kia đến đây không phải vì anh mà là vì Túc Bảo?
Nếu xử lý tình huống bất ngờ này thì anh sẽ không thể giữ được sức mạnh của mình rồi.