Độc Sủng Công Chúa Nhỏ Của Tám Người Cậu (Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm)

Chương 730: Còn tưởng lần này không vượt qua được




Tô Tử Tích vừa ăn vừa nghĩ tới chuyến ghé thăm điện Diêm Vương. Trong thời gian ở bệnh viện, cậu không hề nhàn rỗi.

Cậu đã kiểm tra rất nhiều thông tin và tùy chỉnh bản đồ nâng cấp cho em gái

Là một quỷ vương... cậu phải sống sao cho danh xứng với thực, bắt đầu truy bắt quỷ từ khi còn nhỏ!

Tô Tử Tích mải mê suy nghĩ nên không nghe thấy bà cụ Tô đang nói chuyện với cậu.

Bà cụ Tô nhìn Tô Tử Tích với vẻ mặt lo lắng.

Bà đã nói chuyện với cậu rất lâu nhưng cậu vẫn vô cảm như trước, chỉ để tâm đến bữa ăn của mình.

Bà cụ Tô thầm nghĩ: Đứa trẻ này, đã được phẫu thuật rồi mà.

Cả bệnh viện công và tư đều cho biết thằng bé đang hồi phục tốt và không có khối máu tụ trong não.

Nhưng tại sao đầu óc thằng bé vẫn phản ứng chậm như vậy? Lúc này, Tô Tử Tích mới ngẩng đầu nói: “Móng heo hầm bị nát ạ!”

Đây là điều bà cụ Tô đã hỏi cậu năm phút trước.

Bà cụ Tô:"..."

Hỏng rồi hỏng rồi, thật sự chưa hồi phục! Cung phản xạ vẫn dài như vậy!

Tô Tử Du kêu lên: "Tử Tích, cung phản xạ của em vẫn ở ngoài không gian, chưa trở lại!"

Đại khái là... trước đây cung phản xạ của Tô Tử Tích ở trên sao Hỏa, bây giờ đã ở bên ngoài bầu khí quyển?

Nếu trước đây cung phản xạ mất nửa giờ để phản ánh thông tin lên não thì bây giờ phải mất năm phút...

Tô Tử Du lắc đầu: "Hết thuốc chữa, vốn dĩ trời sinh đã thế rồi."

Tô Tử Tích vẫn đang suy nghĩ về thân phận của Túc Bảo, cậu không chắc em gái mình có phải là Diêm vương hay không.

Trong thần thoại truyền thống, Diêm Vương luôn là nam giới.

Cũng không phải không có phụ nữ, Tô Tử Tích cất công kiểm tra thì phát hiện phụ nữ ngày xưa bị coi thường trong xã hội phong kiến, cho nên khi biên soạn câu chuyện, nếu phát hiện ra có một nữ Diêm Vương thì lập tức đổi nữ Diêm 'Vương thành nam Diêm Vương.

Nếu đó là sự thật... thì em gái cậu thực sự là Diêm Vương hả...?

Ăn xong nửa bát cơm, Tô Tử Tích không nghĩ ra được kết quả gì, chỉ đành đáp lại lời Tô Tử Du vừa hỏi: "Không có chuyện đó nha."

Mọi người: "..."

Còn phủ nhận ư?

Ăn hết nửa bát cơm rồi mới nói.

Hạt kê vàng trong miệng Tiểu Ngũ rơi ra: "Hết thuốc chữa, vô vọng!"

Hôm nay Mộc Quy Phàm có một 'nhiệm vụ đặc biệt' khác.

Anh bước ra khỏi nhà máy hóa chất bỏ hoang và lại nhìn thấy ánh nắng bên ngoài.

“Còn tưởng lần này không vượt qua được...” Giọng anh trầm thấp, phảng phất chút mệt mỏi khó tả.

Xe địa hình của anh đỗ ở bên đường, sau khi lên xe, Mộc Quy Phàm mới cảm thấy cơ thể mình ấm lên một chút.

Thời tiết đã bắt đầu trở lạnh, anh mặc một chiếc áo khoác da mỏng màu đen đã lỗi thời, những ngón tay mảnh khảnh với các khớp xương rõ ràng đang ấn vào vô lăng, các khớp ngón tay bê bết máu.


Và cô bé con của anh... rất có thể là Diêm Vương.

Mộc Quy Phàm cười khổ, anh là người phàm, cuối cùng cũng sẽ chết và đi đầu thai.

Nhưng anh không nỡ rời xa bảo bối của mình. Nếu anh cố gắng hơn chút nữa...

Như vậy, khi đi vào luân hồi, liệu anh có quyền được chọn lựa không rời đi hay không?