Độc Sủng Công Chúa Nhỏ Của Tám Người Cậu (Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm)

Chương 732: Anh ngẩng đầu lên hỏi




Nửa phút sau, Mộc Quy Phàm tìm được tất cả thông tin của Diêu Thi Duyệt, hack điện thoại di động của cô ta rồi nghe lén.

Tuy nhiên, điều kỳ lạ là Diêu Thi Duyệt không hề nghe điện thoại, cô ta chỉ giả vờ gọi điện thoại mà thôi.

Nhưng cô ta thực sự đang trò chuyện với ai đó...

Mộc Quy Phàm nheo mắt lại, có quỷ sao? Nhưng vừa nãy anh không cảm nhận được hơi thở lạnh lẽo mà nhỉ?

Sau một thời gian luyện tập, anh đã quen thuộc với khí tức của âm quỷ, dù không nhìn thấy cũng sẽ không bao giờ để vuột mất.

Mộc Quy Phàm dứt khoát xuống xe, băng qua đường và bước vào quán cà phê.

Anh không thích vòng vo, anh không có khái niệm 'biết rõ đối phương có âm mưu còn chờ đối phương bày mưu rồi dùng thủ đoạn...

Anh dứt khoát ra tay chặn luôn. Mộc Quy Phàm ngồi xuống trước mặt Diêu Thi Duyệt.

Diêu Thi Duyệt vừa mới quay người nhấp một ngụm cà phê, hoàn toàn không thấy Mộc Quy Phàm xuống xe, vậy mà khi cô ta ngẩng đầu lên, Mộc Quy Phàm đã ngồi ngay trước mặt, cô ta sợ muốn chết.

Mộc Quy Phàm gõ ngón tay lên bàn, lạnh lùng nói: “Cô đang nói chuyện điện thoại à?”

Diêu Thi Duyệt vội vàng giả vờ cúp điện thoại: “À... vâng, nhưng không sao, chúng tôi vừa nói chuyện xong...”

Cô ta nhanh chóng bình tĩnh lại, nhìn vào tay Mộc Quy Phàm, lo lắng hỏi: "Sao vậy? Băng bó không ổn sao? Có cần tôi giúp không?"

"Nếu đụng phải kính vỡ thì phải nhặt hết vụn kính ra. Nếu không vết thương sẽ dễ bị nhiễm trùng, nặng sẽ hình thành áp xe..."

Mộc Quy Phàm nhìn chằm chằm vào mắt Diêu Thi Duyệt: “Sao cô biết tôi đang băng bó, cô ngồi chỗ này để quan sát tôi ư?”

Diêu Thi Duyệt nghẹn họng, đối mặt với khí thế mạnh mẽ của Mộc Quy Phàm, cô ta không sao bình tĩnh được, nét mặt thoáng hiện sự hoảng loạn.

Mộc Quy Phàm lại hỏi: “Sao cô biết tay tôi bị thủy tinh đâm thủng, cô kêu “người' theo dõi tôi ư?” Tim Diêu Thi Duyệt đập nhanh, cô ta gần như không thể chống lại được áp lực vô hình.

Cô ta hít một hơi thật sâu, lắc đầu bất đắc dĩ: "Thưa anh, anh đa nghỉ quá. Tình cờ tôi đang đợi người ở đây, từ đây nhìn ra ngoài vừa hay trông thấy anh đang băng bó..."

"Về phần vết thương, tôi là bác sĩ, đương nhiên có thể nhận ra nguyên nhân khiến anh bị thương."

Mộc Quy Phàm cười lạnh: “Tôi không tin.” Vừa nói, anh vừa bình tĩnh nhìn xung quanh.

Anh nín thở và cẩn thận cảm nhận, nhưng không thể cảm nhận được sự lạnh lếo quen thuộc kia.

Là do anh đến quá muộn nên thứ không phải con người đã trốn thoát ư?

Mộc Quy Phàm lại lấy điện thoại ra, hack điện thoại của Diêu Thi Duyệt rồi xem xét, không có tập tin hay hình ảnh nào kỳ lạ.

Anh ngẩng đầu lên hỏi: "Cô đến đây vì Túc Bảo của tôi à? Mục đích của cô là gì?"

Diêu Thi Duyệt lập tức kinh hãi, sao người đàn ông này lại biết được!

Những gì cô ta làm ngày hôm nay, cô ta chưa hề nói với ai khác!

Mộc Quy Phàm sáp đến gần rồi cách một lớp áo vặn cổ tay Diêu Thi Duyệt: “Gon người tôi đây không có kiên nhãn, hoặc là giải thích cho tôi, hoặc là cánh tay này của cô sẽ bị phế.”

Diêu Thi Duyệt đổ mồ hôi đầm đìa, không thể kêu lên, bàn tay trái bị gấy không ngừng run rẩy.

Trong xã hội pháp trị ngày nay, sao lại có một kẻ điên cưồng sống ngoài vòng pháp luật đến mức có thể bẻ gãy cổ tay người khác khi chỉ có một chút bất đồng?

Đây còn là quán cà phê - nơi công cộng!

Người đàn ông này thật đáng sơ, anh ta rành rành là một tên tôi phạm! !