Lệ Bạc Thâm lạnh lùng nhìn cô ta vài giây.
Phó Vi Trữ bình tĩnh siết chặt lòng bàn tay của mình, sợ bản thân để lộ ra sơ hở.
"Tốt nhất là như những lời cô nói."
Một lúc sau, Lệ Bạc Thâm mới thu hồi ánh mắt, quay đầu nhìn về phía Lộ Khiêm đang đứng ở một bên: "Có tin tức gì từ cảnh sát không?"
Lộ Khiêm nói với giọng điệu nặng nề: "Tạm thời vẫn chưa có."
Nói xong, anh ta thận trọng nhìn phía Lệ Bạc Thâm, lo lăng hỏi: "Có khi nào tiểu tiểu thư đã bị bắt cóc rồi không?”
Tiểu tiểu thư là người rất được thiếu gia yêu quý và có địa vị cao quý trong nhà họ Lệ. Những năm gần đây, không ít lần bị người khác dòm ngó.
Cũng có lần thiếu chút nữa đã bị bắt cóc đi.
Bây giờ bọn họ tìm mãi vẫn không thấy người đâu cả, thậm chí ngay cả cảnh sát cũng không có tin tức gì khiến Lộ Khiêm không thể không nghĩ đến việc bắt cóc.
Nghe vậy, đôi mắt của Lệ Bạc Thâm đột nhiên tối sầm lại, nghiêm nghị nói: "Tăng thêm nhân lực, mở rộng phạm vi tìm kiếm, nội trong ngày hôm nay phải tìm thấy người."
"Vâng!"
Sự tức giận của hän đã gần như hóa thành thực thể, Lộ Khiêm hết sức sợ hãi lên tiếng đáp.
Đang lúc anh ta chuẩn bị xoay người đi ra ngoài thì điện thoại di động của Lệ Bạc Thâm vang lên.
Giờ phút này Lệ Bạc Thâm không có tâm trạng đâu mà nghe điện thoại, hắn mất kiên nhẫn lấy điện thoại ra, đang định cúp máy thì nhìn thấy là một số lạ.
Nghĩ tới những gì Lộ Khiêm vừa nói, gân mạch của Lệ Bạc Thâm giật giật, vẻ mặt ngưng đọng trả lời.
Vừa kết nối, một giọng nữ nhẹ nhàng liền truyền đến: "Xin chào."
Nghe được giọng nói này, đôi mắt sâu thẳm của Lệ Bạc Thâm hơi nheo lại, đáy mắt hiện lên một tia nghi ngờ.
Giọng nói này... và người phụ nữ đó, quả thực có chút giống!
Hình bóng nhìn thấy ở sân bay lập tức hiện lên trong đầu hắn...
"Xin chào? Có ai đang nghe máy không?"
Giang Nguyễn Nguyễn đợi nửa ngày vẫn nghe được lời hồi đáp thì bối rối hỏi.
Lệ Bạc Thâm chậm rãi thu hồi suy nghĩ, ngắn gọn đáp: “ừ”
m tiết ngắn gọn này hiển nhiên không đủ để Giang Nguyễn Nguyễn nghe ra cái gì.
Thấy đầu dây bên kia có người trả lời thì Giang Nguyễn Nguyễn thở phào nhẹ nhõm: “Xin chào, là thế này, tôi vừa nhặt được một cô bé, cô bé đó cho tôi số điện thoại này, chäc hẳn anh là ba của cô bé đúng không? Hiện tại anh có thời gian tới đón con bé không?"
Giọng nói của người phụ nữ vang lên, vang vọng rõ ràng trong tai Lệ Bạc Thâm.
Cô nói càng nhiều, ánh mắt Lệ Bạc Thâm càng lạnh lùng.
Đợi câu nói cuối cùng rơi xuống, đôi mắt của người đàn ông đã bị bao phủ bởi một lớp sương giá.
Đúng là cô ta rồi!
Cho dù đã nhiều năm trôi qua như vậy rồi, nhưng cái giọng nói này, hắn tuyệt đối sẽ không nhận lầm!
Giang Nguyễn Nguyễn!
Rốt cuộc cô cũng đã trở về!
Lệ Bạc Thâm hung hăng nghiến chặt răng, hạ thấp giọng xuống, hỏi: "Cô đang ở đâu?"
Giang Nguyễn Nguyễn theo bản năng trả lời: "Chúng tôi đang ở Túy Tiên Cư. Tôi và người của tôi đang đợi ở đây, anh có thể trực tiếp đến nhà hàng đón cô bé không?”
"Được, tôi lập tức đến."
Giọng nói vừa dứt, Lệ Bạc Thâm trực tiếp cúp điện thoại, nói với Lộ Khiêm: "Chuẩn bị xe, đi Túy Tiên Cư."
Lộ Khiêm không biết cơn tức giận của thiếu gia nhà mình đến từ đâu nên nhanh chóng đồng ý.
Nhìn màn hình điện thoại tối sầm, trong lòng Giang Nguyễn Nguyễn dâng trào cảm giác khó hiểu.
Giọng nói của người đàn ông vừa rồi có chút khàn khàn.
Nó mang đến cho cô một loại cảm giác quen thuộc không thể giải thích được...
Nhưng mà, Giang Nguyễn Nguyễn nghĩ mãi không ra mình đã nghe thấy giọng nói đó ở đâu nên đành thôi không tiếp tục suy nghĩ nữa.
"Có ai đói chưa vậy?"
Đứng bên ngoài hồi lâu, Tịch Mộ Vi đành phải nói: "Tôi sắp chết đói đến nơi rồi, chúng ta vào ăn cơm trước đi, lát nữa có người tới chúng ta trả con bé về là được."
Giang Nguyễn Nguyễn cười đáp: "Được, vậy chúng ta vào trước đi."
Nói xong, cô lại ngồi xổm xuống, nhìn vào mắt cô bé, hỏi ý kiến cô bé: "Con có đói bụng không? Dì có thể dẫn con vào đây ăn chút gì không? Chắc là giờ ba con đang trên đường đến đây rồi. Khi nào ông ấy đến dì lại dẫn con ra đây nhé?”
Cô bé nhìn cô vài giây, đôi mắt to của cô bé lấp lánh có chút do dự.
"Nếu con không muốn, dì sẽ ở lại đây đợi cùng con." Giang Nguyễn Nguyễn kiên nhẫn an ủi cô bé.
Nghe vậy, Triều Triều và Mộ Mộ đồng thanh nói: "Chúng con cũng ở đây đợi cùng mẹ!"
Tịch Mộ Vi ôm trán: "Chỉ có mình tôi đói thôi à? Cô bé, chúng ta thật sự không phải người xấu. Có người xấu nào lại dẫn con đi ăn nhà hàng ngon như vậy không? Con cũng đói bụng rồi phải không? Đừng cố chấp nữa, cùng dì đi vào trong được không?”
Trong lúc nhất thời, ánh mắt mọi người đều đổ dồn vào. cô bé. Triều Triều và Mộ Mộ cũng đói rồi, không khỏi đưa ánh
mắt chờ mong nhìn em gái.
Giang Nguyễn Nguyễn thấy vậy thì mỉm cười sờ đầu cô bé, nắm lấy tay áo cô bé, đứng dậy dẫn đi về phía nhà hàng.
Tịch Mộ Vi dẫn Triều Triều, Mộ Mộ đi theo phía sau, thấy. cô bé cứ đeo sát Giang Nguyễn Nguyễn thì nhịn không được nói đùa: "Con bé này, mới vừa rồi còn đề phòng mạnh lắm, tự nhiên giờ lại thân thiết với cậu thế không biết."
Nói xong, lại cảm thán nói tiếp: "Trên đời này, quả nhiên người đẹp đều được nam, nữ, già trẻ yêu thích...."
Giang Nguyễn Nguyễn bị bạn thân trêu chọc thì mỉm cười siết chặt bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của cô bé, không nói lời nào.