Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp - Trịnh Giai Yên

Chương 4: Tốt nhất là chết luôn bên ngoài




Trong đầu Giang Nguyễn Nguyễn cũng hiện lên một suy. đoán... Chẳng lẽ cô bé này bị câm sao?

Nghĩ đến khả năng này, cô càng thấy thương cô bé hơn, nhẹ giọng nói: “Nắm tay dì nhé, được không?”

Cô vừa nói vừa đưa tay về phía trước.

Cô bé rụt rè nhìn cô, vẻ mặt dịu đi một chút khi nghe lời cô nói.

Giang Nguyễn Nguyễn cũng không mất kiên nhẫn, cô kiên nhãn chờ, chờ cô bé từ từ chấp nhận mình.

Cô bé do dự hồi lâu mới ngập ngừng đưa tay về phía Giang Nguyễn Nguyễn.

Giang Nguyễn Nguyễn thấy thế lập tức nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nhỏ bé đó, mỉm cười đỡ bé dậy, nhân lúc đó kiểm

tra lại lần nữa cho cô bé.

Cũng bởi vì hành động này mà khoảng cách giữa hai người đã được kéo gần hơn rất nhiều.

Cơ thể cô bé thật mềm mại và còn thơm mùi sữa.

Trong lòng Giang Nguyễn Nguyễn mềm nhữn, nhìn cô bé này không khỏi làm cô nhớ đến đứa con chết non của mình.

Nếu con bé còn sống, hẳn là cũng sẽ lớn chừng này!

Nghĩ đến đây, trong mắt Giang Nguyễn Nguyễn không khỏi lộ ra một chút đau lòng và tiếc nuối.

Dường như cô bé cũng nhận ra cảm xúc của cô, ngoan ngoãn đứng im không nhúc nhích, còn đôi mắt to tròn kia thì chăm chú nhìn chăm chằm vào khuôn mặt cô.

Mặc dù cô bé biết mình không nên đến gần người lạ nhưng mà dì này thực sự rất xinh đẹp nha...

Hơn nữa không hiểu sao cô bé có cảm giác rất muốn đến gần người này.

Tịch Mộ Vi nhìn thấy cảnh này thì không khỏi kinh ngạc. nói: "Cô bé này thật xinh đẹp, dung mạo này không thua kém gì hai bảo bối của chúng ta đâu!"

Giang Nguyễn Nguyễn kiểm tra xong nghe cô ấy nói vậy liền gật đầu: “Có lẽ là con bé bị lạc khỏi gia đình rồi, chúng ta dắt bé đến đồn cảnh sát đi, thử xem có thể liên lạc được với người nhà con bé không”

Nói xong thì cô bé bên cạnh đột nhiên kéo cô một cái.

Giang Nguyễn Nguyễn bối rối cụp mắt xuống.

Chỉ nhìn thấy cô bé đang dùng sức lắc đầu thật mạnh, đôi mắt ngấn nước hơi đỏ lên, như thể sắp khóc đến nơi.

Họ nghĩ là cô bé đang từ chố nghị của cô. Nhìn bộ dạng đáng thương của cô bé, Giang Nguyễn Nguyễn cảm thấy trái tim mình sắp vỡ vụn.

Nhưng mà không còn cách nào khác, cô bé còn nhỏ như vậy, nếu không kịp thời đưa người đến đồn cảnh sát thì họ rất có thể sẽ bị buộc tội bắt cóc.

Giang Nguyễn Nguyễn đau đầu không thôi. "Không đến đồn cảnh sát cũng được."

Cô ngồi xổm xuống thương lượng với cô bé: "Con có số điện thoại di động của ba mẹ không? Dì có thể gọi cho họ đến rước con về.”

Truyện được cập nhật nhanh nhất tại metruyenhot.vn nhé cả nhà. Các website khác có thì là copy truyện nên sẽ bị thiếu không đầy đủ nội dung đâu.Các bạn vào google gõ metruyenhot.vn để vào đọc truyện nhé

Nghe vậy cô bé không läc đầu nữa, có điều ánh mắt đã ảm đạm đi.

Qua hồi lâu vẫn không thấy cô bé có phản ứng gì, Giang Nguyễn Nguyễn tưởng bé không biết, đang định hạ quyết tâm đưa bé đến đồn cảnh sát thì cô bé lại bắt đầu cử động.

Giang Nguyễn Nguyễn nhìn bé lấy từ trong túi ra một cây bút và một tờ giấy nhớ nhỏ, bé viết một dãy số lên sau đó ghi thêm chữ 'ba rồi đưa nó cho cô.

Giang Nguyễn Nguyễn giơ tay nhận lấy, lấy điện thoại ra bấm theo dãy số cô bé đưa.

"Thật sự là một cô bé câm." Triều Triều và Mộ Mộ nhỏ giọng nói.

Giang Nguyễn Nguyễn dừng lại, liếc nhìn hai đứa con trai rồi cảnh cáo: “Không được phép nói em gái như vậy.”

Hai đứa nhỏ lập tức đứng thẳng dậy, chợt cười cười với cô bé.

Cô bé nhìn hai nhóc rồi lại vô thức dựa sát vào người Giang Nguyễn Nguyễn, dùng đôi tay nhỏ bé năm lấy góc váy của Giang Nguyễn Nguyễn.

Giang Nguyễn Nguyễn cũng không để ý lảm, tiếp tục bấm dãy số vào máy rồi bấm nút gọi...

Trang viên nhà họ Lệ.

Lệ Bạc Thâm mang theo vẻ mặt âm trầm đi vào cửa biệt thự: “Tiểu Tỉnh Tỉnh về chưa?”

Quản gia lo lắng đi tới nói: “Chưa ạ, tôi vẫn chưa tìm thấy tiểu tiểu thư ở đâu cả.”

Vừa dứt lời ông ta lập tức cảm nhận được quanh thân thiếu gia nhà mình lại tỏa ra một luồng áp suất thấp.

Đôi môi mỏng lạnh lùng mím thành một đường thẳng, lông mày nhíu chặt.

Nơi nào cần tìm đều đã tìm hết rồi

Tiểu nha đầu đó còn có thể đi đâu được chứ?

Chẳng lẽ, thật sự đã xảy ra chuyện gì rồi?

Khi nghĩ tới khả năng này, bên đầu lông mày Lệ Bạc Thâm từ từ tụ tập một cỗ khí tức cưồng bạo, điên cuồng như muốn hủy diệt cả thế giới.

Lúc này, một cô gái trang điểm lộng lẫy vội vàng từ bên ngoài đi vào, giọng điệu rất lo lắng: "Bạc Thâm, nghe nói Tiểu

Tinh Tỉnh mất tích? Có thật vậy không? Đã tìm được người chưa?”

Người tới là Phó Vị Trữ! Người mà hắn từng muốn cưới!

Nhưng vào lúc này nhìn thấy cô ta, vẻ mặt hắn lại nghiêm nghị lạ thường, hắn nói: "Vẫn chưa tìm được! Cô đến đúng lúc lắm, tôi có chuyện muốn hỏi cô đây, chiều nay cô vừa nói gì với Tỉnh Tinh? Làm con bé đang yên đang lành tự nhiên bỏ nhà đi?"

Phó Vi Trữ bị câu hỏi của hẳn làm cho sửng sốt, vẻ mặt rất ngạc nhiên, nhìn hắn đáp: "Bạc Thâm, anh nói thế này là có ý gì? Chẳng lẽ là anh đang hoài nghi em đã làm gì Tinh Tỉnh sao?”

Cô ta dùng ánh mắt bi thương nhìn thẳng hẳn: "Em không có làm vậy! Người khác không biết không lẽ anh cũng không biết sao? Mấy năm qua em vẫn luôn coi Tiểu Tinh Tinh như con ruột của mình. Tiểu Tinh Tinh vẫn luôn lạnh lùng với em thế nào em vẫn kiên trì đối xử tốt với con bé, không nói dám nói nặng một lời. Như thế làm sao em có thể làm gì khiến con bé bỏ nhà đi được chứ?"

Bởi vì con nhóc này bị câm, cô ta sẽ không sợ nó sẽ mách lẻo lại với Lệ Bạc Thâm.

Chỉ có điều cô ta không ngờ con nhóc này lại dám bỏ nhà đi!

Đi rồi cũng tốt!

Đi rồi chết luôn ở bên ngoài càng tốt, tới lúc đó cô ta còn bớt được một gánh nặng!