Túy Tiên Cư là một trong những nhà hàng tư nhân tốt nhất ở Hải Thành, phục vụ chu đáo, đồ ăn ngon lại hấp dẫn nữa, chỉ dành cho khách hàng cao cấp đặt chỗ trước, thời gian đặt chỗ trước ít nhất phải một tháng.
Tịch Mộ Vi nhờ mối quan hệ nên ngày hôm qua đã lấy được số.
Cách trang trí trong nhà hàng cũng rất trang nhã, mỗi chỗ ngồi được ngăn cách bởi một tấm bình phong, phía trước làm một cánh cửa gỗ nhỏ. Khi dùng bữa vào ban đêm, chiếc đèn chùm phía trên tạo nên một bầu không khí ấm áp tựa như người xưa ngồi uống rượu dưới ánh trăng.
Bọn họ đẩy cửa đi vào, ngồi xuống bên một chiếc bàn tròn.
Chẳng mấy chốc người phục vụ đã mang đồ ăn tới.
Giang Nguyễn Nguyễn sợ cô bé bên cạnh không ăn được nên toàn tập trung vào cô bé, thỉnh thoảng gắp đồ ăn cho cô bé, lau miệng cho cô bé.
Triều Triều Mộ Mộ ngồi ở bên cạnh cô, nhìn cô bé ăn no. đến hai má phồng lên thì cảm thấy vô cùng đáng yêu, ân cần bóc tôm cho cô.
Bọn họ không ngừng gắp thức ăn cho cô bé, còn cô bé thì tập trung giải quyết ngọn đồi được chất đống ngày càng cao trước mặt.
"Nghe tin tiểu công chúa nhà họ Lệ mất tích chưa? Nhà họ Lệ đã phái rất nhiều người đi tìm, hơn nữa còn lật tung cả Hải Thành này lên rồi nhưng vẫn không tìm thấy!"
Lúc này chỗ ngồi bên cạnh đột nhiên truyền tới âm thanh thảo luận.
Một giọng nói khác có vẻ hơi thận trọng hơn vang lên: "Có khi nào là bị bắt cóc rồi không? Thủ phạm quả thật rất to gan, bình thường Lệ Bạc Thâm, ba của Tiểu công chúa nhà họ Lệ đó chỉ cần liếc một ánh mắt đã đủ làm người ta sợ run người rồi, người nào dám ra tay với cô bé thì thật là chán sống...
Nghe thấy tên Lệ Bạc Thâm, động tác của Giang Nguyễn Nguyễn bỗng chốc chậm lại, có chút mất tập trung.
Bên cạnh vẫn tiếp tục thảo luận: "Không phải sao? Mặc dù tiểu công chúa kia là người câm, đã lớn như vậy rồi vẫn chưa biết nói chuyện nhưng cũng không trách được người phúc lớn. Biết đầu thai ngay nhà tốt như vậy!"
Bị câm?
Trong ánh mắt Giang Nguyễn Nguyễn hiện lên một tia kinh ngạc, hoàn toàn ngừng mọi cử động.
Tiểu công chúa nhà Lệ Bạc Thâm... người câm.
Từ khi cô nhặt được tới giờ, cô bé này vẫn một mực không mở miệng nói chuyện.
Khí chất và cách ăn mặc của cô bé quả thực cũng rất xứng với địa vị nhà họ Lệ.
Hơn nữa, thanh âm vừa rồi của người đàn ông trong điện thoại...
Nghĩ tới đây, Giang Nguyễn Nguyễn liền đè nén sự kinh ngạc trong lòng, liếc nhìn đứa trẻ ngồi bên trái mình.
Truyện được cập nhật nhanh nhất tại metruyenhot.vn nhé cả nhà.
Các website khác có thì là copy truyện nên sẽ bị thiếu không đầy đủ nội dung đâu.Các bạn vào google gõ metruyenhot.vn để vào đọc truyện nhé
Cô bé dường như nhận ra điều gì đó, ngước mắt lên nhìn cô, đôi mắt to đầy vẻ nghỉ ngờ.
Khi ánh mắt họ chạm vào nhau, Giang Nguyễn Nguyễn cảm thấy như có một tia sét từ trời xanh giáng thẳng vào đầu mình.
"Cô bé này... chẳng lẽ là con gái của Lệ Bạc Thâm sao?" Tịch Mộ Vi cũng ngừng dùng đũa, nhìn chăm chằm vào. cô bé mấy giây, trong lòng trầm xuống, chần chờ nói: "Sẽ không trùng hợp như vậy chứ?”
Với tư cách là bạn thân nhất của Giang Nguyễn Nguyễn, Tịch Mộ Vi biết rõ mọi chuyện xảy ra vào sáu năm trước.
Cô bé này thoạt nhìn chỉ mới năm sáu tuổi, cùng tuổi với Triều Triều và Mộ Mộ.
Nếu đây thực sự là con gái của Lệ Bạc Thâm thì điều đó có nghĩa là sau khi ly hôn với Giang Nguyễn Nguyễn, hẳn lập tức tái hôn với Bạch Nguyệt Quang, sau đó sinh ra cô con gái này!
Hắn gấp tái hôn đến vậy sao?
Tịch Mộ Vi chỉ nghĩ đó đã cảm thấy bất công thay cho bạn thân của mình.
Giang Nguyễn Nguyễn không biết cô ấy đang nghĩ gì, lúc. này cô đang nghĩ về chuyện xảy ra sau khi cô nhặt được cô bé này, càng nghĩ càng khẳng định đây chính là con gái của Lệ Bạc Thâm.
Trong lúc nhất thời, sắc mặt của cô trông rất khó coi: "Tớ cảm thấy là trùng hợp thật rồi."
Thấy cô khẳng định như vậy, trong lòng Tịch Mộ Vi trầm xuống, liếc nhìn cô bé đang bối rối, hạ giọng hỏi Giang Nguyễn Nguyễn: "Vậy thì chúng ta nên làm gì bây giờ? Có lẽ Lệ Bạc Thâm đã lên đường đến đây rồi."
Giang Nguyễn Nguyễn đản đo suy nghĩ một lúc.
Một lúc sau, cô mới lấy điện thoại di động ra, đẩy vào tay Tịch Mộ Vi: "Cậu cầm điện thoại di động của tớ đi, nói với hắn người gọi vừa rồi là cậu, tớ dẫn Triều Triều và Mộ Mộ ra bãi đậu xe đợi cậu trước.”
Tịch Mộ Vĩ lập tức hiểu ý, cô ấy gật đầu. Giang Nguyễn Nguyễn liếc nhìn cô bé vẫn chưa kịp phản ứng bên cạnh, nhưng cô đã quyết là sẽ không mềm lòng nữa:
“Tớ giao cô bé này cho cậu."
Sau khi dặn dò xong liền quay đầu nhìn về phía hai đứa nhỏ của mình, nói: "Đi thôi."
Triều Triều và Mộ Mộ không hỏi gì, ngoan ngoấn đứng dậy đi theo cô.
Khi đi ngang qua cô bé, góc quần áo của Giang Nguyễn Nguyễn đã bị một bàn tay nhỏ bé năm lấy.
Giang Nguyễn Nguyễn quay lại nhìn cô bé với ánh mắt phức tạp.
Cô bé đang năm chặt góc áo cô, đôi mắt to tràn đầy hoảng sợ.
Nhìn thấy bộ dáng đáng thương của cô bé, Giang Nguyễn Nguyễn vẫn không thể dứt khoát được.
Người phục vụ bưng bát đĩa đi không bao lâu thì cánh cửa gỗ lại bị đẩy ra.
Là một nhóm vệ sĩ mặc Vest đen chỉnh †ề, có vẻ như tất cả họ đều đã được huấn luyện bài bản, đồng loạt bước lên xếp thành hai hàng, chừa lại một lối đi ngay giữa.
Chứng kiến tình cảnh này, Tịch Mộ Vi theo bản năng đứng thẳng người, cố gắng bình tĩnh nhìn về phía cửa.
Chỉ thấy là Lệ Bạc Thâm với khuôn mặt lạnh lùng đang sải bước từ bên ngoài đi vào.