Hàm ý của Tân Vũ Trì rất rõ ràng.
Cho dù cô không chủ động dề cập đến chuyện cung ứng dược liệu, nhưng anh ta đã biết rõ ý đồ cô đến đây thậm chí còn cố ý chủ động nhắc đến.
Giang Nguyễn Nguyễn lại hơi do dự vì chuyện chưa thành công không tiện nói đến thù lao.
Dù sao lúc trước nhà họ Tân đã công bố với bên ngoài là phải chữa khỏi cho ông cụ Tân thì họ mớỉ bán dược liệu nửa giá.
Cô ỉm lặng hồi lâu mà Tân Vũ Trì chỉ đứng đó mỉm cười nhìn cô.
Giang Nguyễn Nguyễn thấy thế cũng cười: “Không giấu giếm anh, tôi tới chữa bệnh cho ông cụ Tân là vì nghe một người bạn nói rằng nhà họ Tần bán dược liệu nửa giá cho bác sĩ trị khỏi cho ông cụ. Nhưng bây giờ ông cụ Tân mới tỉnh lại, tình trạng cụ thể thế nào còn chưa biết, tôi tự nhận vẫn chưa tới lúc bàn thù lao với nhà họ Tần, tối thiểu phải chờ tới lúc sức khoẻ của ông tốt lên đã.1′
Nghe thế, ý cười trên môi Tân Vũ Trì càng rõ ràng, cũng càng chân thành hơn: “Bác sĩ
Giang, ông nội tỉnh lại được đã là chuyện đáng mừng đốỉ với chúng tôi rồi, còn đợt trị liệu tiếp theo thì tôi tuyệt đối tin tưởng vào cô. Cho nên hiện tại cô đã có lý do bàn thù lao với tôi rồi.1′
Giang Nguyễn Nguyên không ngờ anh ta lại tin tưởng mình như thế, cô hơi sững sờ một lát rồi mới trở lại ngồi xuống ghế sa lông.
“Cô là do bác sĩ Cố giới thiệu đến, lúc bác sĩ Cố đến xem bệnh cho ông tôi đã từng nhắc đến tình trạng của sở nghiên cứu, nhưng về sau anh ấy tỏ ý mình bất lực nên chỉ có thể gác lại chuyện này.” Tần Vũ Trì giải thích: “Hiện tại anh ấy gỉớỉ thiệu cô qua đây, chắc hẳn cũng có liên quan đến sở nghiên cứu, tôi đoán không sai chứ?”
Giang Nguyễn Nguyễn khẽ gật đầu, thản nhiên giới thiệu tình hình hiện tại của sở nghiên cứu cho anh ta nghe.
“Hiện tại Sở nghiên cứu có mấy hạng mục thiếu dược liệu nên tiến độ nghiên cứu bị trì hoãn, chúng tôi đang tìm kiếm nhà cung cấp dược liệu để hợp tác, nhưng lại bị hầu hết các nhà ứng ở Hải Thành từ chối, rơi vào đường cùng nên cố Vân Xuyên mới nhớ tới tình huống của nhà họ Tân, cảm thấy tôi có thể tới thử xem.”
Nói xong, Giang Nguyễn Nguyên nghiêm mặt nhìn về phía Tân Vũ Trì, nghiêm túc giải thích: “Đương nhiên, với tình trạng của ông cụ Tần, cho dù không có thù lao của nhà họ Tần thì tôi cũng sẽ cố gắng trị liệu cho ông, thù lao chỉ là một cơ hội.1′
Thấy được cô chân thành như vậy, Tần Vũ Trì cảm thấy càng kính trọng nên cũng nói ra lời từ đáy lòng: “Một lần nữa, tôi cảm thấy thật có lỗi vì lời chất vấn trước đó, cô là một bác sĩ tốt.”
Giang Nguyên Nguyên thản nhiên nhận lờỉ khen rồi yên lặng nhìn Tần Vũ Trì, chờ anh ta nhắc đến chuyện liên quan đến dược liệu.
Mà đợt dược liệu miễn phí do anh ta đưa tặng là quà cảm ơn, nhưng cũng có thể nói là liều thuốc an thần của Tân Vũ Trì giao cho cô.
Có số dược liệu này thì tình trạng khẩn cấp của sở nghiên cứu sẽ được giải quyết, trong khoảng thời gian đó cô cũng có thể yên lòng trị liệu cho ông cụ.
Không thể không nói đề nghị này của Tân Vũ Trì đã thuyết phục cô.
“Được, anh yên tâm, tôi nhất định cố hết sức tri liêu cho ôna cu.1′