Tần Vũ Trì nghe được lời hứa của cô cũng yên lòng, sau đó anh ta cười nói: “Nếu cô đã nói như vậy thì tôi cũng yên tâm, ngày mai tôi sẽ chuẩn bị kỹ hợp đồng, đến lúc đó chỉ cần ký tên là được.”
Giang Nguyễn Nguyên gật đầu đáp ứng.
Sau khi thương lượng xong chuyện thù lao, Tân Vũ Trì đích thân đưa cô đến cổng rồi nhìn cô lái xe rời đỉ.
Thấy xe của cô đã chạy xa, Tân Vũ Trì quay người đi vào nhà rồi gọi điện thoại cho Lệ Bạc Thâm.
“Ông nội Tần thế nào rồi?” Điện thoại vừa kết nối thì giọng của Lệ Bạc Thâm đã vang lên, còn kèm theo tiếng nước chảy.
Tần Vũ Trì cười nói: “Đã tỉnh rồi, bác sĩ Giang đúng là có bản lĩnh.”
Nói xong, anh ta lại nhớ tới sự dị thường vừa rồi giữa Lệ Bạc Thâm và Giang Nguyễn Nguyền nên lập tức tò mò hỏi một câu: “Anh Thâm, anh và Bác sĩ Giang… Trước đó có quen biết à? Tôi cảm thấy bầu không khí giữa hai người không đúng lắm, hơn nữa tôi chưa từng
thấy anh đối xử với người phụ nữ khác như thê?’
Vừa làm khó dễ fôỉ lại đứng ra nói chuyện cho cô.
Ban đầu Tân Vũ Trì còn tưởng rằng Lệ Bạc Thâm cảm thấy Giang Nguyễn Nguyễn giở trò bịp bợm, nhưng khi thấy hắn tiến lên hỗ trợ, còn muốn Tần Vũ Phỉ xỉn lỗi Giang Nguyễn Nguyễn thì anh ta lại cảm thấy khó hiểu.
Anh ta mơ hồ cảm thấy trước đó hai người này có quen biết nhau, nhưng quan hệ như thế nào thì anh đoán không ra.
Lệ Bạc Thâm nghe điện thoại của anh ta chỉ vì quan tâm sức khoẻ của ông cụ Tần, thấy anh ta hỏi vấn đề này thì sắc mặt hơi trầm xuống: “Không quen, nếu trước đó có quen biết thì tôi đã sớm mờỉ cô ta đi xem bệnh cho ông nội Tân rồi.”
Tiếng nói vừa dứt, Tân Vũ Trì còn chưa kịp phản ứng thì đầu kia đã cúp điện thoại.
Nhìn vào chiếc điện thoại, Tân Vũ Trì càng cảm thấy kỳ quái.
Vừa rồi nghe giọng điệu của anh Thâm rất cứng ngắc, hai người họ thật sự không quen biết nhau?
Lúc Giang Nguyễn Nguyên về đến nhà thì trời đã khuya.
Tịch Mộ Vi đang chơi ráp lego với hai đứa nhỏ trong phòng khách, nhìn thấy Giang Nguyễn Nguyễn trở về thì ba người bỏ bộ lego trong tay xuống rồi nhau đứng dậy chào đón.
“Mẹ!” Hai đứa nhỏ thân mật nhào vào lòng cô, quan tâm hỏi: “Sao mẹ về muộn vậy ạ? Tụi con buồn ngủ quá.”
Nói xong hai đứa nhỏ còn nheo mắt ngáp một cái.
Giang Nguyễn Nguyễn cười sờ sờ đầu tụi nó: “Xin lỗi hai con, để tụi con chờ lâu như thế.”
Nóỉ xong cô lại ngước lên muốn nói cảm ơn Tịch Mộ Vi.
Tịch Mộ Vỉ nhìn ra ý đồ của cô nên vộỉ xua tay: “Đừng có khách sáo với tớ, hai đứa nó là con nuôi của tớ mà! Mà cậu về muộn như thế đã ăn cơm chưa?”
Giang Nguyễn Nguyễn lắc đầu: “Hơi bận nên chưa kịp ăn.”
Vừa rồi cô vội trị liệu cho ông cụ Tân rồi thảo luận chuyện cung ứng dược liệu với Tần Vũ Trì nên không có cảm giác. Hiện tại nghe bạn thân nhắc nhở, Giang Nguyễn Nguyễn mới phát
giác mình hơi đói.
Thấy cô ăn sắp xong, Tịch Mộ Vi quan tâm hỏi: “Hôm nay sao cậu trở về trễ thế, bộ tình trạng của bệnh nhân rất nghiêm trọng sao? Tiến triển thế nào?”
Giang Nguyễn Nguyễn gật đầu cười: “Đúng là rất nghiêm trọng, nhưng tớ nắm chắc mình có thể trị khỏi.”
Không chỉ như thế, cô còn thành công giải quyết vấn đề cung ứng dược liệu của sở nghiên cứu. Nghĩ được chuyện này, Giang Nguyễn Nguyễn lập tức cảm thấy tâm tình khá tốt.
Tịch Mộ Vỉ nói rất chắc chắn: “Cậu nói nắm chắc thì nhất định có thể trị hết, tớ tin tưởng cậu!”