So với lúc châm thì quá trình rút châm đơn giản hơn rất nhiều, chỉ mười phút sau thì những cây kim trên người ông cụ đã được lấy xuống sạch sẽ.
Giang Nguyễn Nguyễn kiểm tra sơ qua mạch đập của ông rồi thản nhiên thu gom dụng cụ của mình.
Tần Vũ Trì và Tân Vũ Phỉ đứng bên giường bệnh với tâm trạng thấp thỏm. Trước đó họ đã tìm đến rất nhiều bác sĩ thầy thuốc giỏi, nhưng kết quả đều là uổng phí công sức. Lần này không biết ông nội có thể tỉnh lại hay không…
Dưới ánh mắt thiết tha của haỉ người, ngón tay của ông cụ Tân hơi co lại một chút. Một giây sau, ông cụ từ từ mở mắt ra, nhíu mày yếu ớt ho khan.
“Ông nội!1′ Tân Vũ Trì vội vàng ngồi xuống vuốt lưng cho ông, trong mắt đầy vẻ khiếp sợ và mừng rỡ.
Tần Vũ Phỉ thì kinh hãi đến nói không nên lời, cô ta luôn không tin tưởng Giang Nguyễn Nguyễn, nhưng trải qua sự trị liệu của cô thì ông nội thật sự tỉnh lại!
“ông nội, ông cảm thấy thế nào rồi ạ?” Chờ ông cụ ngừng ho khan thì Tân Vũ Trì quan tâm hỏi.
Ông cụ khẽ gật đầu rồi nói với giọng khàn đặc: “Ông đã… Ngủ bao lâu?”
Tần Vũ Trì đang muốn trả lời thì Giang Nguyên Nguyên đã dọn đồ xong đi tới: “Với tình trạng hiện tại thì ông cụ Tần không nên nói nhiều, để ông nghỉ ngơi thêm một chút đỉ.”
Nghe vậy, Tân Vũ Trì khẽ gật đầu rồi can thận đặt ông cụ nằm xuống.
Sau đó anh ta đứng dậy nói cảm ơn Giang Nguyền Nguyên: “Bác sĩ Giang, thật lòng cảm ơn cô, thế mà trước đó chúng tôi còn hoài nghi cô như vậy, tôi xỉn lỗi vì sự vô tri thiển và cận của mình, cò đúng là một bác sĩ rất xuất sắc.”
Giang Nguyên Nguyễn thản nhiên nhận lấy lời khen tặng, sau đó dặn dò: “Hiện tại ông cụ chỉ mới tỉnh lại thôi, còn chưa qua khỏi giai đoạn nguy hiểm, muốn triệt để khoẻ lại thì chí ít còn phải trị liệu sáu đến bảy lần.”
Tần Vũ Trì liên tục gật đầu.
“Mặt khác tôi sẽ kê chút thuốc cho ông cụ Tân để điều dưỡng sức khoẻ, hỗ trợ cho trị liệu, do sức khoẻ của ông cụ đã suy kiệt quá nghiêm
trọng nên tôi sợ ông không kiên trì được, vì đợt trị liệu sau này cần có thể lực duy trì.” Giang Nguyễn Nguyễn tiếp tục nói.
Tất nhiên Tần Vũ Trì không có dị nghị gì mà vội vàng gật đầu đáp: “Cô yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ phối hợp và nghe theo lời cô trong quá trình trị liệu tiếp theo của ông nội tôi!”
Giang Nguyễn Nguyên khẽ gật đầu, quay người lấy một chai thuốc từ túi đựng y tế rồi đưa cho Tần Vũ Trì và dặn dò: “Uống thuốc này sau khi ăn ba bữa cơm mỗi ngày, mỗi lần hai viên.”
Tiếp đó cô lại cầm giấy bút và viết một đơn thuốc cho anh ta: “Mua mười phần dựa theo liều lượng của đơn thuốc này, mỗi ngày bỏ vào canh hoặc cháo rồi nấu chín, làm thành dược thiện (1), cho ông cụ ăn đúng cữ sẽ giúp tăng tốc độ điều dưỡng sức khoẻ.”
(1) Dược thiện là dùng các loại dược liệu hoặc kết hợp thực phẩm và dược liệu chế biến thành những món ăn.
Tần Vũ Trì nhìn bóng lưng Giang Nguyên Nguyễn rời đi, đột nhiên lại cất giọng gọi: “Bác sĩ Giang, lần này cô tới trừ trị liệu cho ông nội tôi thì còn chuyện gì khác không?”
Nghe vậy, Giang Nguyễn Nguyễn bỗng dừng bước, sực nhớ đến mục đích lần này mình tới nơi đây.
Nhưng ông cụ Tân còn chưa được trị khỏi hoàn toàn, Tân Vũ Trì nói vậy là…
Thấy cô dừng bước, Tân Vũ Trì cũng dịu giọng mà nói: “Hay chúng ta nói chuyện trước rồi cô mới về được chứ?”