Trên đường rời khỏi sân bay, Giang Nguyễn Nguyễn cảm thấy vô cùng lo läng, thỉnh thoảng còn quay lại xác nhận xem người đàn ông kia có đi theo hay không.
May mãn thay, cho đến khi họ bước ra khỏi cổng sân bay cũng không nhìn thấy bóng dáng đó nữa.
Giang Nguyễn Nguyễn thở phào nhẹ nhõm.
Hai đứa nhóc được cô dẫn đi thì cảm thấy hơi lạ khi mẹ mình cứ đi ba bước là quay đầu lại một lần.
Có điều nhìn thấy mẹ đang rất lo lắng, hai đứa cũng biết bây giờ không phải là lúc để hỏi nên đã ngoan ngoãn đi theo Sau.
"Triều Triều! Mộ Mội " Từ xa xa truyền tới một giọng nữ.
Ba người ngước mắt lên liền nhìn thấy một người phụ nữ ăn mặc lịch sự đứng bên kia đường đang vẫy tay, mỉm cười bước nhanh về phía họ.
Nhìn thấy người tới, trái tim đang căng chặt của Giang Nguyễn Nguyễn từ từ thả lỏng, trên mặt cũng hiện lên nét cười: "Mộ Vi, đã lâu không gặp!"
Tịch Mộ Vi là bạn thân nhất ở trường đại học của cô, hiện tại cô ấy đang làm bác sĩ ở bệnh viện của gia đình mình.
Tịch Mộ Vi nhanh chóng đi đến trước mặt ba mẹ con, vươn tay ôm lấy cô, vừa cười vừa nói: "Đợi mãi mới có cơ hội gặp ba người, thật sự là nhớ chết tớ rồi!"
Giang Nguyễn Nguyễn mỉm cười, nhẹ giọng đáp: "Tớ cũng vậy:
Mấy năm qua họ vẫn giữ liên lạc thường xuyên nhưng hầu hết thời gian chỉ là liên lạc qua internet, rất hiếm khi có cơ hội gặp gỡ trực tiếp.
Tịch Mộ Vi ôm cô thật chặt, sau đó lại ngồi xổm xuống. lần lượt ôm hai đứa nhỏ vào lòng: "Bảo bối, hai con có nhớ mẹ không?”
Triều Triều và Mộ Mộ mỉm cười dễ thương, đồng thanh nói: "Tất nhiên là nhớ rồi ạ! Con mong chờ gặp lại mẹ lâu rồi đó! Mẹ nuôi vẫn xinh đẹp như mọi hôm nhai”
"Dẻo miệng!"
Tịch Mộ Vi bị hai bảo bối nhỏ khen đến cười toe toét.
Giang Nguyễn Nguyễn vẫn còn thấy sợ, cô ngước mắt nhìn cửa sân bay rồi lên tiếng thúc giục: "Đừng ở lại đây nữa, có chuyện gì thì chúng ta trở về rồi nói đi."
Tịch Mộ Vi hôn lên mặt hai đứa nhỏ mấy cái rồi mới thỏa mãn đứng dậy, giúp Giang Nguyễn Nguyễn cất hành lý vào xe.
sau đó chở ba người bọn họ rời đi.
Cùng lúc đó, dáng người thon dài của Lý Bạc Thâm cũng. xuất hiện ở lối vào sân bay.
"Từ chối hết việc ở nước ngoài đi”
Người đàn ông lạnh lùng ra lệnh cho trợ lý ở bên cạnh - Lộ Khiêm.
Lộ Khiêm cúi đầu: "Thiếu gia, tôi đã phái người mở rộng phạm vi tìm kiếm tiểu tiểu thư rồi, cô ấy còn nhỏ như vậy chắc chẳn không thể đi xa được, ngài đừng quá lo lắng."
Tiểu tiểu thư vẫn luôn là bảo bối của thiếu gia nhà mình, so với việc tìm kiếm tiểu tiểu thư, số công việc ở nước ngoài kia chẳng tính là gì cả.
Truyện được cập nhật nhanh nhất tại metruyenhot.vn nhé cả nhà. Các website khác có thì là copy truyện nên sẽ bị thiếu không đầy đủ nội dung đâu.Các bạn vào google gõ metruyenhot.vn để vào đọc truyện nhé
Đôi mắt sâu thẳm của Lệ Bạc Thâm tối sầm, không nói lời nào mà sải bước về phía chiếc Maybach bên đường.
Kế đó, chiếc xe đã nhanh chóng lao đi.
Một giờ sau, xe của Tịch Mộ Vi đã xuất hiện trong một khu biệt thự bên trong nội thành có tên là 'Đế Đình Phử.
Nơi này là nơi Giang Nguyễn Nguyễn nhờ cô ấy tìm giúp.
Bốn người xuống xe, xách hành lý đi theo Tịch Mộ Vi vào nhà mới.
"Hoàn cảnh rất tốt, tớ thích."
Giang Nguyễn Nguyễn rất hài lòng, quay sang hỏi cô bạn thân: "Không ngờ hiệu suất làm việc của cậu lại cao vậy đó."
Tịch Mộ Vi nhướng mày: "Nhà tớ ở bên cạnh này, ông chủ này đã chuyển đến Kinh Đô rồi nên nhà này đang cho thuê lại, vừa hay bị tớ tìm được, sau này chúng ta cũng tiện qua lại hơn”
Giang Nguyễn Nguyễn mỉm cười gật đầu. Đơn giản thu dọn đồ đạc một chút đã đến giờ cơm. Tịch Mộ Vi quyết định dẫn ba người bọn họ ra ngoài ăn.
Xe của bọn họ chạy thẳng đến bãi đỗ xe của nhà hàng, chiếc xe vẫn chưa kịp dừng lại thì đột nhiên có một cô bé lao ra từ chỗ tối.
Mắt thấy hai bên sắp đụng vào nhau, Tịch Mộ Vĩ vội vàng đạp mạnh phanh xe, kinh hãi nhìn cô bé đang ngã ngồi bên ngoài.
Giang Nguyễn Nguyễn cũng hoảng sợ một trận, cô quay đầu nhìn lại hai đứa nhỏ ngồi ghế sau, thấy bọn họ không sao. thì cô lập tức mở cửa xe chạy xuống.
Cách đầu xe một bước là một bé gái khoảng bốn, năm tuổi đang ngồi trên mặt đất, vẻ sững sờ, rõ ràng đã bị dọa đến choáng váng.
Giang Nguyễn Nguyễn mềm lòng bước tới, cẩn thận ngồi xổm bên cạnh cô bé, nhẹ nhàng hỏi: "Bạn nhỏ, con có bị thương không?"
Cô bé có làn da trắng nõn, đôi mắt ngấn nước, chiếc mũi cao thẳng trông rất thanh tú, trên người mặc một chiếc váy. công chúa màu hồng, tóc thät thành hai bím tóc nhỏ. Trên tay cô bé còn ôm theo một con búp bê vừa nhìn đã biết giá trị không nhỏ, có lế là công chúa nhỏ của nhà nào đó chạy lạc ra đây.
Nghe thấy giọng nói của Giang Nguyễn Nguyễn, cô bé từ từ tỉnh táo lại, rụt rè lắc đầu với cô, ánh mắt có chút cảnh giác.
Nhìn thấy cô bé như vậy, Giang Nguyễn Nguyễn lại càng mềm lòng hơn, cô cẩn thận quan sát thấy cô bé thật sự không bị thương thì mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó cô duỗi tay ra đỡ bé lên.
Ngay khi cô duỗi tay tới, có vẻ như cô bé rất sợ hãi, cả người co rúm lại, đôi mắt to cũng hiện đầy vẻ sợ sệt.
Tịch Mộ Vi và hai cậu nhóc kia cũng đã xuống xe.
Thấy một hồi lâu rồi mà cô bé vẫn không nói lời nào, Mộ
Mộ và Triều Triều liếc nhìn nhau một, trong mắt đều là vẻ hoang mang.
Em gái nhỏ này trông đáng yêu quá, nhưng mà tại sao nói chuyện cả buổi rồi mà em ấy vẫn không lên tiếng, không lẽ em ấy là người câm?