Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp - Trịnh Giai Yên

Chương 2: Bỏ vợ bỏ con




Giang Nguyễn Nguyễn nhanh chóng đi tới phòng làm việc của Lục Thanh Hồng.

Vừa bước vào cửa cô đã nhìn thấy hai tiểu ma vương nhà mình đang ngồi trên ghế sofa trong văn phòng giáo sư đung đưa chân.

Thấy cô đi vào, mắt của hai nhóc vụt sáng lên, lập tức tụt khỏi ghế sofa vội vã chạy tới: "Mẹ, cuối cùng mẹ cũng xuất quan rồi! Con còn tưởng mẹ sẽ ở trong phòng nghiên cứu một thời gian nữa chứt"

"Mẹ vất vả rồi, mẹ có mệt hay không, mẹ mau ngồi xuống đi, con sẽ đấm lưng cho mẹ..."

Vừa nói, hai nhóc vừa chia ra một trái một phải, dẫn Giang Nguyễn Nguyễn đến ghế sofa ngồi xuống.

Giang Nguyễn Nguyễn nhìn hai nhóc ân cần như vậy thì đột nhiên cảm thấy mình bị mắng cũng đáng!

"Bây giờ mới chịu ngoan ngoãn sao, tại sao lúc hack máy tính của tôi không thấy hai nhóc ngoan ngoãn như vậy ta?”

Lục Thanh Hồng ngồi sau bàn làm việc nhìn thấy cảnh này thì giận đến thổi râu trừng mắt.

Triều Triều đúng tình hợp lý nói: "Cái này phải trách giáo sư chứ! Lúc nào giáo sư cũng cho mẹ con làm thêm giờ, giáo sư nhìn mẹ con đi, mẹ con sắp suy dinh dưỡng luôn rồi này!"

"Đúng vậy là... Mẹ con cũng chỉ là một người phàm bằng xương băng thịt, làm sao có thể để mẹ con tăng ca suốt ngày đêm vậy được chứ?"

Mộ Mộ bên cạnh cũng lên tiếng tán thành, bàn tay nhỏ bé của nhóc chủ động bóp vai Giang Nguyễn Nguyễn trông đáng yêu vô cùng.

Lục Thanh Hồng cười giận dữ: "Đó là do hai nhóc bảo vệ mẹ quá mức đó chứ! Trong viện nghiên cứu này có ai không làm việc như thế chứ?"

Nói xong, ông lắc đầu nhìn Giang Nguyễn Nguyễn: "Tiến độ nghiên cứu lần này thế nào?”

Giang Nguyễn Nguyễn mỉm cười nói: 'Rất thuận lợi, em chuẩn bị xong sẽ gửi dữ liệu đến máy tính của thầy ngay."

Nói đến đây cô khẽ ngập ngừng một chút rồi hỏi: "Máy tính của thầy đã khôi phục lại chưa?"

Lục Thanh Hồng giơ tay năm lấy một năm tóc, lo lắng nói: "Đã một tiếng trôi qua rồi mà thầy vẫn sửa được này."

Giang Nguyễn Nguyễn cảm thấy buồn cười, cô vỗ vỗ bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn của Mộ Mộ: "Đi, khôi phục máy tính của giáo sư về trạng thái ban đầu đi, đừng quậy, lỡ như mất mát dữ liệu quan trọng thì mẹ biết phải làm sao?"

Mộ Mộ vừa nghe vậy lập tức trả lời: "Không có đâu, con có sao lưu lại một bản rồi, hơn nữa còn còn cho thêm rất nhiều biện pháp bảo vệ nữa, làm sao con có thể để mất dữ liệu chứ!"

Nói xong cậu bé lại ngoan ngoãn đi đến bên cạnh Lục Thanh Hồng bắt đầu khôi phục máy tính cho ông.

Mười ngón tay nhỏ bé của nhóc lại thuần thục đánh xuống hàng loạt mã code...

Sau vài phút, màn hình máy tính nhấp nháy mấy cái rồi ngay lập tức trở về trạng thái ban đầu.

Lục Thanh Hồng nhìn thấy không khỏi khỏi sợ hãi than, chỉ số IQ của hai đứa con trai học trò mình đúng là khủng bố mài

Triêu Triêu còn nhỏ đã thành thạo các kỹ năng chữa bệnh, có thể phân rõ hơn một ngàn loại dược liệu, thể hiện tài năng độc đáo trong y học hơn nữa còn đặc biệt nhạy bén trong việc đầu tư.

Mộ Mộ thì rất quan tâm đến lập trình, mới bấy nhiêu tuổi đã là một hacker nhỏ, đặc biệt nhạy cảm với những con số hơn nữa cậu nhóc cũng cực kỳ có thiên phú trong việc đầu tư!

Đã vậy vẻ ngoài của hai thăng nhỏ nhóc này cũng rất ưa nhìn, tính cách thì vừa điềm tĩnh lại hoạt bát.

Thế cho nên mỗi lần bị chúng gây sự ông cũng không nỡ mắng câu nào, cuối cùng chỉ có thể mắng sang Giang Nguyễn. Nguyễn cho hả giận!

Giang Nguyễn Nguyễn dường như cảm nhận được điều gì đó, lập tức chủ động xin lỗi: "Xin lỗi thầy, mấy đứa nhỏ lại gây rắc rối cho thầy rồi, thầy đừng trách chúng."

Cũng đừng mắng em!

Không thể lúc nào cũng lôi cô ra chịu mảng thay như vậy được!

Nhìn thấy vẻ mặt của cô, Lục Thanh Hồng không khỏi nở nụ cười: "Đừng lo läng, thầy kêu em đến không phải để mắng mà là thầy có một nhiệm vụ muốn giao cho em! Thầy dự định về nước để thành lập một sở nghiên cứu, chủ yếu vẫn là nghiên cứu về y học! Chỉ là thầy còn rất nhiều việc trong tay, tạm thời không có thời gian để trở về cho nên thầy định cho em về thay thầy!"

Giang Nguyễn Nguyễn không ngờ sẽ có chuyện này, cô có chút do dự.

Trở về nước?

Từ khi ra đi vào sáu năm trước cô đã không nghĩ đến việc sẽ quay trở lại!

Dù sao thì cô cũng không có nhà, không có người quan tâm!

Hơn nữa, cô đã có tình cảm với nơi này rồi. "Thầy, em..."

Giang Nguyễn Nguyễn vô thức muốn từ chối.

Lục Thanh Hồng ngắt lời: "Nguyễn Nguyễn, thầy biết em không muốn trở về mà mà thầy vẫn hy vọng em suy nghĩ cẩn thận... mấy năm nay em đi theo thầy học y, hẳn là em cũng đã biết trung y thâm thúy đến mức nào! Ởnước ngoài sẽ không có đủ dược liệu để em nghiên cứu. Nhưng về nước thì khác, ở đó có rất nhiều dược liệu cho em thoải mái sử dụng. Điều quan trọng nhất là trong nước còn có rất nhiều gia tộc trung y ẩn mình, mà tất cả bọn họ đều là người tài ba, trong tay họ còn có các truyền thừa y học cổ xưa, không phải em vẫn luôn quan tâm đến chuyện này sao? Cũng vì thế cho nên thầy mới đề nghị em trở về!

Với năng lực của em, tương lai chắc chắn sẽ rất thành công. Hơn nữa bây giờ em cũng đã lột xác rất nhiều, cho dù có gặp phải chuyện gì nữa chắc chản em vẫn có thể xử lý tốt mà đúng không?"

Giang Nguyễn Nguyễn nghe vậy nhất thời không nói nên lời.

Thật sự là vậy!

Mấy năm qua cô thật sự đã thay đổi rất nhiều, gặp khó khăn không lùi bước, có thể bình tĩnh giải quyết mọi khó khăn mà không hề sợ hãi gì.

Hơn nữa đã sáu năm trôi qua, người đàn ông ... Có lẽ đã kết hôn với Bạch Nguyệt Quang của mình rồi.

Cô có gì phải sợ chứ?

Nghĩ đến đây, Giang Nguyễn Nguyễn hít một hơi rồi gật đầu: "Thầy, em nghe lời thầy, em sẽ về nước."

Lục Thanh Hồng có chút vui vẻ: "Em có thể suy nghĩ nhanh như vậy là tốt rồi! Yên tâm, lần này thầy sẽ để Linda đi theo em đồng thời còn phái theo một đội ngũ chuyên nghiệp hỗ trợ em”

"Vâng, cảm ơn thầy!" Giang Nguyễn Nguyễn gật đầu. Khi hai người đang nói chuyện, hai nhóc Mộ Mộ Triều

Triều đáng yêu bên cạnh lại liếc nhìn nhau, cả hai đều thấy rõ sự phấn khích trong mắt đối phương.

Cuối cùng mẹ cũng chịu về nước rồi! Họ đã muốn trở về từ rất lâu rồi!

Dù sao thì.... hai nhóc biết ba mình đang ở trong nước, đồng thời hai nhóc cũng muốn gặp bai

Đương nhiên là cùng với mong muốn nhìn thấy ba mình, hai nhóc còn rất muốn dạy cho ba một bài học.

Ai bảo ông ấy dám bỏ vợ bỏ con như vậy chứ!

Hai ngày sau.

Sân bay quốc tế Hải Thành.

Giang Nguyễn Nguyễn mang theo hai đứa con trai bảo bối của mình, một lần nữa trở về mảnh đất mà cô đã rời xa sáu năm nay.

Mới vừa xuống máy bay, cô dắt tay bọn nhóc đi trên hành lang dẫn ra sảnh ra, lúc này đột nhiên Mộ Mộ kẹp chặt hai chân, kéo vạt váy Giang Nguyễn Nguyễn nói: "Mẹ ơi con buồn

tiểu, con cần đi vệ sinh."

Giang Nguyễn Nguyễn và Triều Triều thấy vậy không nhịn được bật cười: "Được rồi, để mẹ dẫn con đi..."

Vừa nói, cô vừa nhịn không được đưa tay xoa đầu cậu bé.

Thế là cậu bé lập tức nhảy dựng lên: "Mẹ, mẹ đừng xoa nữa, con sắp tè ra quần rồi này!"

Giang Nguyễn Nguyễn buồn cười, vội vàng dẫn nhóc đi.

Tới nhà vệ sinh, Triều Triều dẫn em trai đi vào còn Giang Nguyễn Nguyễn sẽ đứng ở cửa trông hành lý. Trong lúc chờ hai đứa nhỏ, cô lại lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho thầy. mình để báo bình an.

Đúng lúc này, một giọng nói hơi quen thuộc đột nhiên vang lên bên tai cô.

"Phế vật! Các người nhiều người như vậy, chỉ có một đứa trẻ cũng không trông chừng được, các người còn có thể làm được chuyện gì nữa chứ?”

Nghe giọng người nói đang cực kì tức giận đồng thời vương chút lạnh lùng trầm thấp đặc biệt, dễ nghe vô cùng.

Ngón tay Giang Nguyễn Nguyễn đang đánh chữ trên điện điện thoại lập tức cứng đờ.

Đã sáu năm trôi qua, lúc nghe lại giọng nói này cô lại không cảm thấy xa lạ gì cả, nó quen thuộc đến mức đã khắc sâu vào trong xương cốt của cô.

Giang Nguyễn Nguyễn ngẩng đầu lên, liếc nhìn bóng dáng. cao lớn của người đàn ông kia.

Người đó đang đứng cách đó không xa, thân hình cao. gầy được bao trọn trong bộ vest đen, đôi chân thon dài cộng

với khí chất cao quý khiến hắn cực kỳ nổi bật trong đám đông.

Từ góc nhìn của Giang Nguyễn Nguyễn có thể thấy khuôn mặt hoàn mỹ của hắn.

Đường nét sắc sảo như một kiệt tác được chạm khắc cẩn thận bởi Thiên Chúa, không chút tì vết, đẹp đến mức ánh mặt trời cũng phải khiêm nhường.

Lệ Bạc Thâm!

Trái tim Giang Nguyễn Nguyễn đột nhiên thắt lại!

Cô không ngờ ngay ngày đầu tiên mình về nước sẽ gặp phải người đàn ông này.

Tình cảm vốn đã phủ bụi nhiều năm lại đột nhiên dao động, nhưng cũng rất nhanh chóng lặng im trở lại.

Đôi mắt cô lúc này thật bình tĩnh và lạnh nhạt.

Cuối cùng cô cũng có thể mặt không đổi sắc đối diện với người đàn ông này!

Lúc này, hai đứa nhóc cũng đã bước khỏi nhà vệ sinh, dùng giọng đáng yêu nói với Giang Nguyễn Nguyễn: "Mẹ, chúng con xong rồi!"

Giang Nguyễn Nguyễn hoàn hồn, sợ tới mức trái tim gần như ngừng đập.

Trong đầu hiện lên ý nghĩ phải nhanh chóng rời đi, không thể để Mộ Mộ và Triều Triều gặp người đàn ông này được.

Khuôn mặt của hai đứa con cô rất giống hẳn!

Chỉ cần chạm mặt thì mọi chuyện sẽ bại lộ!

Cô không muốn dính líu gì đến người đàn ông đó nữa!

Giang Nguyễn Nguyên ——I! Có phải là cô ta không? Cô ta đã trở lại?

Lệ Bạc Thâm lập tức sải bước đuổi theo, nhưng bóng dáng kia đã kịp hòa vào trong đám đông rồi biến mất.

Đôi mắt sâu thẳm của Lệ Bạc Thâm tối sầm, sự tức giận trên mặt càng lúc càng rõ ràng.

Người phụ nữ đó, người đã kiên quyết rời đi tàn nhẫn bỏ rơi cả con cái của mình... Làm sao có thể trở về!