Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp - Trịnh Giai Yên

Chương 28: Cơ hội duy nhất




Chương 28 Cơ hội duy nhất

Biết mình bị người ta hại, cộng thêm mấy hạng mục trong sở nghiên cứu còn đang đình trệ, Giang Nguyền Nguyền không khỏi cảm thấy hơi bực bội.

Cô không nghĩ tới thời gian đã qua sáu năm mà thù hận của Phó Vỉ Trữ đối với cô vần còn lớn như thế, thậm chí vô sỉ đến sử dụng thủ đoạn bỉ ổi như vậy!

Nhưng bây gìờ không phải lúc phát tiết cảm xúc, Giang Nguyền Nguyễn bấu vào lòng bàn tay, làm mình tỉnh táo lại, ngước mắt nói với Cố Vân Xuyên: “Không sao, Hải Thành không được thì chúng ta liên lạc nhà cung cấp ở những thành phố khác, nhất định có thế tìm ra người chịu hợp tác với chúng ta.”

Chỉ là chi phí và thời gian tiêu tốn cũng sẽ cao hơn một chút.

Mặc dù Giang Nguyễn Nguyễn không nói nhưng cũng biết rõ điểm này. Cô cũng hi vọng có thể tìm được nhà cung cấp thích hợp ở gần, nhưng bây giờ thật sự không có cách nào khác.

“Không đúng… Chưa hẳn cần đi tới thành phố khác.” cố Vân Xuyên như nhớ đến chuyện gì đó, giọng nói trở nên thoải mái hơn.

Nghe vậy, Giang Nguyền Nguyền nhíu mày lại: “Anh cảm thấy ở Hải Thành còn có bên nào hợp tác được? Những tiệm thuốc nhỏ tuyệt đối không được, chúng ta phải có quy mô nhất định…’1

Cố Vân Xuyên gật đầu: “Tỏi biết, nhưng có lẽ chuyện này cần cô đích thân ra trận.”

Giang Nguyễn Nguyền càng không hiếu.

“Tôi nhớ cỏ từng nói mình có hiểu biết đối với nhà cung cấp dược liệu Hải Thành, không biết cô có nghe nói đến Tân gia không?” cố Vân Xuyên nói: “Tổ tiên Tân gia xuất thân làm dược liệu, có địa vị rất cao ờ Hải Thành, ỏng cụ Tân đức cao vọng trọng, có điều mấy năm nay tình hình sức khỏe của ông ấy không tốt lắm, vì thế Tân gia tìm kiếm danh y khắp nơi nhưng đều bó tay trước bệnh tình của ông ấy. Họ cũng tùng mời tôi tới xem nhưng tôi tự nhận bản thân mình không có năng lực đó. Nhưng cô thì chưa chắc.”

“Vậy sao…” Giang Nguyễn Nguyền biết ý của anh, nhưng vẩn hơi lo lắng: “Nhưng Tân gìa có quy mô lớn như vậy, phương diện giá cả chưa chắc sẽ thấp hơn hiện giờ.”

Cố Vân Xuyên nóỉ: “Trước đó Tân gia đã hứa hẹn, nếu có người chữa khỏi cho ông cụ

thì họ có thế tặng miễn phí một số dược liệu đắt giá, thậm chí tương lai cũng có thế bán nửa giá cho đối phương.”

Nghe thế, đôi mắt Giang Nguyễn Nguyên sáng lên, cảm thấy tảng đá lớn trong lòng cũng từ từ rơi xuống: “Có chuyện tốt này mà sao anh không nói sớm?”

Cố Vân Xuyên bật cười: “Tõi cũng từng có ý định này, nhưng lúc đó cô còn chưa tới, năng lực của tỏi lại không đủ cho nên cuối cùng chỉ đành từ bỏ, chuyện này cũng bị tôi ném ra sau đầu, vừa rồi mớỉ nhớ tới, cảm thấy có lẽ cô có thế đi thử xem, không biết ý cô thế nào?”

“Đương nhiên không thành vấn đề!” Giang Nguyễn Nguyền lập tức đứng dậy, thúc giục: “Anh giúp tôi liên lạc với Tân gia, hỏi xem khi nào tới được.”

Thấy dáng vè sốt ruột của cô vì sờ nghiên cứu, cố Vân Xuyên hơi rung động, lập tức cười đáp: “Tôi đi ngay, cô ớ đây đợi tồi một chút.”

Nói xong, anh ra khỏi văn phòng gọi điện thoại.

Giang Nguyễn Nguyền chờ trong phòng làm việc.

“Khi nào chúng ta đi được?” Giang Nguyền Nguyễn vội hỏi.

“Buổi tối hôm nay.” cố Vân Xuyên nói.

Giang Nguyên Nguyền lập tức đồng ý, thời gian này rất hợp ý cô, cô cũng hi vọng tới đó càng sớm càng tốt.

“Làm phiền anh thuật lại cho tôi những triệu chứng của cụ Tân để tôi sớm chuẩn bị.” Nhắc đến chuyện liên quan đến chữa bệnh, sắc mặt Giang Nguyên Nguyễn nghiêm túc lên.