Chương 29: Tạm biệt
Bệnh tình của ông cụ nhà họ Tân có phần phức tạp, đó cũng là lý do khiến những danh y đó bất lực.
CỐ Vân Xuyên nói cho cô biết tình trạng của ông cụ Tân nhưng cũng phải mất một hồi lâu mới có thế nói xong.
Sáu giờtối, sau khỉ Giang Nguyền Nguyền tan làm, dựa theo địa chỉ mà cố Vân Xuyên đưa, cô một mình đến biệt thự nhà họ Tân.
Người mờ cửa là một người đàn ông trung niên có vẻ là quản gia.
Khi nhìn thấy Giang Nguyễn Nguyền, ỏng ta lịch sự chào hỏi: “Xin chào, xỉn hỏi cồ là?”
Giang Nguyễn Nguyền mỉm cười: “Xỉn chào, tôi là bác sĩ đến khám cho ông cụ Tân, lúc chiều tôi có điện báo trước.”
Nghe vậy, người quản gia liền nhìn cỏ từ trên xuống dưới, thấy cô còn trẻ tuổi như vậy thì trong lòng ông ta không khỏi có chút nghi ngờ.
Còn trẻ như vậy có làm được không đây?
Nhưng mà ông ta không thể hiện thẳng
ra ngoài mặt, dừng chừng hai giây, ông ta nói: “Nếu là bác sĩ thì mời cô đi theo tôi.”
Nói xong, ông ta xoay người dẫn đường cho Giang Nguyền Nguyễn.
Giang Nguyên Nguyền thấy đối phương không tin tưởng mình nhưng cỏ cũng chẳng thèm để ý tới.
Trước khi chữa khỏi cho bệnh nhân của mình, cô có thể chấp nhận mọi sự nghi ngờ.
Cô đi theo quản gia vào sân, điều đầu tiên lọt vào tầm mắt cõ là cả một mảnh sân vườn được thiết kế theo kiểu sân vườn Giang Nam trông rất là lịch sự tao nhã.
Có thể nhìn ra được nhà họ Tân quả nhiên là một đại gia tộc.
Đi thẳng một đường vào tới biệt thự, quản gia mời Giang Nguyền Nguyền ngồi xuống ghế sofa: “Vừa rồi có khách đến thăm, thiếu gia nhà chúng tôi đã dần khách lên thám ông cụ. Giờ tôi sẽ đi thông báo, phiền có ngồi đây chờ một chút.”
Giang Nguyễn Nguyền gật đầu: “Làm phiền ông rồi.”
Nói xong, có đã ngồi xuống ghế sofa.
Người giúp việc nhanh chóng mang trà
đến đặt trước mặt cô.
Đợi được một lúc thì Giang Nguyễn Nguyền nghe thấy tiếng bước chân từ trên lầu, cô đặt cốc xuống, đứng dậy nhìn cầu thang.
Sau đó là một cặp nam nữ trẻ tuổi đi từ trên lầu xuống.
Nhìn thoáng qua thì hai người trông có phần giống nhau. Người đàn ông tuấn tú đẹp trai, còn người phụ nữ xinh đẹp sáng sủa, hẳn hai người này là anh em ruột.
Hai người vừa đi còn vừa quay lại nói gì đó với người phía sau.
Đó hẳn là vị khách mà quản gia vừa nói.
Ánh mắt Giang Nguyễn Nguyền dõi theo bọn họ suốt chặng đường.
Cho đến khi thấy rõ hình dáng của vị khách phía sau hai người họ.
Là một người đàn ông có dáng người cao to, ngũ quan khôi ngô quyến rũ, trong tay còn ôm một cô bé, lúc nói chuyện với hai người phía trước khuôn mặt cũng có phần giãn ra.
Như thể cảm nhận được ánh mắt của cồ, người đàn ông nhẹ nhàng liếc nhìn về phía
cô.
Lúc hai bên bốn mắt chạm nhau, trong lòng Giang Nguyễn Nguyền không khỏi lộp bộp một tiếng.
—-Lệ Bạc Thám!
Cỏ không bao giờ nghĩ rằng mình sẽ gặp lại người này ở đây!
Những ký ức về đêm đó lại ùa về khắp tâm trí cô.
Ánh mắt Giang Nguyễn Nguyên run rấy không kiềm chế được, gần như không dám nhìn hắn, cô phải cố hết sức bấu chặt vào lòng bàn tay mới kịp giữ mình bình tĩnh lại.
Cỏ hít một hơi thật sâu, giả vờ bình tĩnh mà đưa mắt nhìn về cặp nam nữ phía trước.
Trên cầu thang, bước chân của Lệ Bạc Thâm khẽ dừng lại, hắn nheo mắt nhìn người phụ nữ đứng cạnh ghế sofa, ánh mắt đảo khắp khuôn mặt cô nhưthế đang xác nhận điều gì đó.
Cho đến khi thấy cô thu hồi ánh mắt, đôi mắt sâu thẩm của hắn đột nhiên tối sầm xuống.
“Anh Thâm có chuyện gì vậy?”
Người đàn ông phía trước thấy hắn dừng lại thì khó hiểu quay đầu hỏì.
Nghe vậy, Lệ Bạc Thâm chậm rẵỉ thu hồi ánh mắt, mặt không cảm xúc trả lời, giọng nói cũng không chút dao động: “Không có gì, chúng ta đi thôi.”
Người đàn ông phía trước vẫn giữ nghỉ ngờ trong nhà nhưng cũng phải gật đầu rồi ba nqười sải bước từ cầu thanq đi xuốnq.