Chương 27 BỊ người ta hại
Nghe vậy, Lệ Bạc Thâm buông công việc đang làm xuống, nghĩ đến Giang Nguyễn Nguyền và bóng lưng người đàn ông xa lạ cùng rời đi đêm qua, sắc mặt hơi trầm xuống: “Là người nào?”
“Người đàn ỏng kia tên là cố Vân Xuyên, là người phụ trách của sớ nghiên cứu VR, trước đó cụ ông Tân gia cũng có tìm anh ta khám bệnh.”
Lộ Khiêm phát giác áp suất không khí trong văn phòng đã giảm xuống, giọng nói trở nên rất thận trọng: “Mặt khác, tỏi còn điều tra được hiện tại cố Vân Xuyên vẫn còn độc thân, Giang tiếu thư và anh ta… Chắc không có quan hệ đặc biệt gì, tính ra Giang tiểu thư cũng học y, có lẽ hai người quen biết ờ trường”
Nghe thấy khả năng này, sắc mặt Lệ Bạc Thâm hơi dịu lại: “Trừ những cáì đó ra, còn tra được gì khác không?”
Lộ Khiêm lộ ra vẻ mặt hơi khó xử: “Trước mắt chúng tôi chỉ tra được nhiêu đó thông tin, phía Giang tiểu thư chúng tôi chỉ biết cỏ ấy vừa về nước, những chuyện và tung tích khi cỏ ấy ở nước ngoài thì nhất thời chưa tra
được gì.”
Lệ Bạc Thâm cau mày lại, cảm thấy hơi bất mãn, nhưng nếu đã không tra được thì hắn hỏi tiếp cung không có tác dụng, sau đó hắn đột nhiên nhắc tới cụ Tân: “Hiện giờ sức khỏe ỏng nội Tân thế nào rồi?”
Lộ Khiêm đang muốn nhận lồi nói mình làm việc không tổt, lại nghe thiếu gia dời đề tài đi thì lập tức nhẹ nhàng thớ ra, nóì: “Tình hình phía Tan lẵo không mấy lạc quan, Tan gia gần như mời khắp các danh y trong ngoài nước, đều bó tay trước bệnh tình của Tân lão.”
Lệ Bạc Thâm khẽ gật đầu: “Giúp tôi từ chối toàn bộ hoạt động vào tối ngày mai, tối maỉtôì đi thăm cụ Tân.”
“Vâng.” Lộ Khiêm đáp lại, chờ một lát thấy thiếu gia không còn gì sai bảo thì mới quay người lui ra ngoài.
Giang Nguyền Nguyền và cố Vân Xuyên vừa trờ lại sớ nghiên cứu thì lập tức liên lạc với từng nhà cung cấp dược liệu ờ Hải Thành.
Bới vì dược liệu cung ứng không đủ nên rất nhiều hạng mục trong sờ nghiên cứu còn đang gác lại, nếu tiếp tục như vậy sẽ tạo
thành tổn thất càng ngày càng lớn.
Chuyện tìm kiếm đôi tác cung ứng dược liệu khỏng thể kéo dàì thêm nữa.
Trước đó Cố Vân Xuyên gần như đã liên lạc toàn bộ nhà cung cấp ờ Hải Thành, nhưng đều bị họ từ chối, hiện giờ hai người không còn cách nào khác, chỉ có thế gọi cho những người đó lần nữa.
“Sớ nghiên cứu VR? Trước đó không phải chúng tôi đã nói rồi sao? Các người báo giá quá thấp, chúng tôi không có khả năng hợp tác!”
Giang Nguyền Nguyền vừa báo tên sờ nghiên cứu đã nghe đầu bên kia không chút do dự mà từ chối.
Trầm ngâm mấy giây, Giang Nguyễn Nguyền cắn răng nóỉ: “Chúng tôi có thể tăng 0.5 so với giá ban đầu, hai bên đều lui một bước, ngày sau nếu hợp tác vui vẻ có thể bàn lại phần giá cả…”
Đầu bên kia cắt ngang lời cô: “Quá thấp, tối thiểu phải 3.0, bằng không khỏi thương lượng.”
Nghe đối phương chém giá cắt cố, Giang Nguyễn Nguyền trực tiếp cúp điện
thoại.
Bên kia, sắc mặt cố Vân Xuyên cũng rất khó coi.
“Thật có lỗi, bác sĩ cố, dược liệu phía chúng tôi đều đã được đặt trước, hiện tại không có nhiều để cung ứng cho sờ nghiên cứu của các vị.”
Nghe câu này thì biết ngay chỉ là lấy cớ để từ chối họ, cũng thể hiện rõ thái độ không hợp tác.
Thậm chí còn có một nhà trực tiếp chỉ mặt gọi tên nói với Giang Nguyễn Nguyền rằng họ không có khả năng hợp tác với sờ nghiên cứu VR, không có lý do nào cả.
Trong lòng hai người biết rõ, họ nhất
định đã bị người ta hại.
Còn kẻ đứng phía sau màn cũng khá rõ ràng, họ không nghĩ ra khả năng nào khác nqoài Phó Vi Trữ.