Chương 22 Trong mộng đều là hãn
Sau khi hai đứa nhóc lên lầu, nụ cười trên mặt Giang Nguyễn Nguyễn dần dần tắt.
■’Thế nào? Có tâm sự gì à?” Tịch Mộ Vi tắt TV, lại gần quan tâm hỏi.
Giang Nguyên Nguyền chần chờ một lát, tránh nặng tìm nhẹ nói lại chuyện tối nay: “Vừa rồi lúc ăn cơm, gặp phải Lệ Bạc Thâm.”
Trừ Tịch Mộ Vi ra, cô khỏng có ai để tâm sự về chuyện sáu năm trước cả.
Nghe vậy, Tịch Mộ Vi hơi sửng sốt, nhịn không được thổn thức: “Rốt cuộc hai người là nghiệt duyên gì vậy… Hải Thành lớn như thế, tớ còn nghĩ hai người không chủ động tìm đối phương thì khả năng gặp mặt gần như bằng không.”
Giang Nguyền Nguyền rũ mắt xuống, không biết đang suy nghĩ cái gì.
“Cho nên sau khỉ gặp anh ta, bây giờ cậu suy nghĩ thế nào?” Tịch Mộ Vi vội hỏi.
Giang Nguyễn Nguyền nhếch môi: “Tớ có thể nghĩ thế nào, tớ và anh ta đã sớm kết thúc vào sáu năm trước, hiện tại chẳng qua chỉ là người dưng thôi, tớ sẽ không bị anh ta ảnh hưởng nữa, những ngày tháng sau này tớ
chỉ muốn chăm sóc tốt cho Triều Triều và Mộ Mộ, để tụi nó được sống thật tốt.”
Nghe ra có vẻ cọ đã nghĩ thoáng.
Tịch Mộ Vi nhẹ nhàng thờ ra, cười vỗ nhẹ lên vai bạn thân mình: “Như vậy rất tốt, cậu giỏi như thế còn có khồng ít người theo đuổi, cậu từ từ chọn, chúng ta không cần thứ cặn bã đó!”
Giang Nguyễn Nguyền khẽ gật đầu không muốn tiếp tục đề tài này nữa lập tức thay đổi câu chuyện: “Đúng rồi, từ hồi về nước đến giờ tớ chưa kịp mua xe, tiệc chào mừng hôm nay toàn đi ké xe đồng nghiệp cảm thấy khỏng tiện lắm. Sáng mai cậu có rảnh không, giúp tớ đì chọn xe được không?”
Tịch Mộ Vi cũng bị dời lực chú ý, nghe cô muốn mua xe thì cảm thấy không hiểu nổi: “Mua xe cái gì, trong ga-ra của tớ có mấy chiếc, cậu trực tiếp chọn một chiếc là được.”
Giang Nguyên Nguyền cười nhướng mày: “Tốt như thế?”
Hai người liếc nhau, Tịch Mộ Vỉ hào phóng ôm cổ của cô, thề thốt nói: ”ĐÓ là đương nhiên, ai bảo cậu là mẹ ruột của con nuôi tớ? Của tớ cũng là của cậu!”
‘’Vậy tớ không khách sáo.1’ Giang Nguyền Nguyền cười nói.
Hai người trò chuyện thêm một lát, thấy thời gian đã rất muộn, Tịch Mộ Vi mới lề mà lề mề về phòng sát vách.
Giang Nguyễn Nguyền rửa mặt xong thì nằm xuống giường nhưng lại ngủ không được.
Cồ cứ quay qua quay lại hồi lâu, cuối cùng mới tiến vào mộng đẹp. Trong mơ hồ, cô nhưtrờ lại gian phòng không người trong Vọng Giang Lâu.
Cô bị người ta ép vào góc tường, trước mặt là khuôn mặt tuấn tú phóng đại của Lệ Bạc Thâm, hắn nguy hiểm híp mắt lại bước tới gần cô.
Ngay vào lúc mòi hai người sắp chạm vào nhau, Giang Nguyễn Nguyễn đột nhiên bừng tỉnh, trên người đã chảy đầy mồ hôi lạnh.
Bới vì giấc mộng kia, cô gần như cả đêm không ngủ.
Sáng hôm sau, Giang Nguyễn Nguyễn mang hai quầng thâm ngồi bên bàn ăn cơm với hai đứa nhóc.
“Mẹ, đêm qua mẹ ngủ không ngon sao?” Triều Triều nhìn thấy quầng thâm dưới mắt mẹ thì quan tâm hỏi.
Giang Nguyên Nguyền giật mình, lại nghĩ tới giấc mộng kia, qua mấy giây mới cười cười như khồng có việc gì: “ừm, hõm qua xem tư liệu không cấn thận nên xem muộn quá.”
Hai đứa nhóc luôn nhạy cảm, Giang Nguyên Nguyễn sợtụi nhỏ hỏi nữa nên nói xong liền giả bộ cúi thấp đầu xuống.
Thấy thế, hai nhỏ chỉ nghi ngờ liếc nhau một cái nhưng cũng không hỏi nữa, chỉ căn dặn một câu: “Mẹ đùng làm việc quá sức, phải để ý sức khoẻ mới được nha!”
Giang Nguyễn Nguyền cười gật đầu đồng ý.
Ăn xong bữa sáng, Giang Nguyền Nguyền lại dẫn hai đứa nhóc đi đến chồ Tịch Mộ Vi lấy xe.
“Tùy ý chọn, không cần khách sáo với tớ.” Tịch Mộ Vi mang họ đi đến gara, cầm một chuổi chìa khóa trong tay, bày ra dáng vẻ đại gìa.
Hai đứa nhóc còn nhỏ, nhưng cũng biết
không ít xe xịn, nhìn thấy những chiếc xe trong ga-ra thì tâng bốc mà vổ tay: “Mẹ nuôi thật hào phóng!”
Giang Nguyễn Nguyền đì dạo một vòng chọn một chiếc Mercedes-Benz trung đẳng giá trị hơn một trăm vạn. Tịch Mộ Vi không nói hai lời đã đưa chìa khóa cho cô.
Lấy được xe, Giang Nguyền Nguyễn đích thân lái xe đưa hai đứa nhóc đến trường.
“Tạm biệt mẹ! Đừng đế mệt mỏì quá nha!’1 Sau khi xuống xe, hai đứa nhóc ngoan ngoãn tạm biệt cô.
Giang Nguyền Nguyền sờ sờ đầu tụi nó: “Các con cũng vậy, ở trường phải ngoan, đêm nay mẹ tới đón tụi con.”
Hai đứa nhóc gật gật đầu, sóng vai tiến vào trường học.
“Đi vào đi.” Lệ Bạc Thâm sờ sờ đầu con bé, giọng nói ôn hòa.
Nghe ba nói vậy, Tiểu Tinh Tinh khẽ gật đầu rồi quay người chạy vào nhà trẻ.
Trong xe, nhìn thấy bóng lưng Tiếu Tinh Tinh rời đi, trong mắt Lệ Bạc Thâm lộ ra mấy phần hoài nghi. So với bình thường, hồm nay nhìn Tiếu Tình Tình vui vé lên không ít.
Có lẽ là ở chung với các bạn nhỏ trong nhà trẻ nhiều nên con bé từ từ mờ lòng hon, xem ra bác sĩ tằm lý nói không sai, đế con bé tiếp xúc thêm với đám bạn cùng tuổi thì bệnh tư kỷ sẽ châm rãỉ qìảm bớt.