Chương 21 Giang Nguyễn Nguyễn là con mèo hoang
Tiểu Tinh Tinh ngoan ngoãn vươn cánh tay bị thương ra cho hắn xem.
Thấy vết thương trên tay cỏ Lệ Bạc Thâm cau mày lại: “Sao lại vậy? Bị bạn nhỏ nào ăn hiếp à?’1
Tiểu Tinh Tỉnh hơi sửng sốt, sau đó dùng sức lắc đầu.
Không phải bị bắt nạt?
Lệ Bạc Thâm không hiểu: “Vậy tại sao lại thành như vậy?”
Tiểu Tinh Tinh lại cầm lấy bút vẽ, vẽ nắn nót từng nét trên quyến tập nhỏ, viết mấy chữ.
■’Shuar
Viết xong, cô bé còn không quá tự tin nghiêng đầu một cái.
Chữ này quá khó viết.
Gặp được chữ không biết viết, cô bé luõn viết phiên âm hoặc trực tiếp lướt qua luôn. Nhung cô cũng không thường viết phiên âm của chữ này, không biết mình viết đúng không.
“Bị ngã sao?” Lệ Bạc Thâm thấy được phiên âm cô bé viết thì xác nhận lại.
Tiểu Tinh Tinh gật gật đầu.
Lệ Bạc Thâm nhẹ nhàng chạm vào chồ bị thương: “Cô giáo bỏi thuốc cho con chưa?”
Tiểu Tinh Tinh gật đầu.
Lệ Bạc Thâm gật đầu, lại nhìn bàn tay nhỏ trắng nõn của cô rồi nói: “Vết bầm này mất vài ngày mới khỏi, ba giúp con bôi thuốc được không?”
Tiểu Tinh Tinh không từ chối.
Lệ Bạc Thâm lập tức cúi người ôm lấy con bé, sau đó xuống lầu.
Đến đại sảnh, hắn đặt con bé lên đùi, ngồi trên ghế sa lon bảo thím Trương: “Lấy hòm thuốc lại đây.”
Thím Trương nhận lệnh rất nhanh đã đưa hòm thuốc tới.
Lệ Bạc Thâm lấy ra một chai xịt từ trong đó rồi phun lên vết thương của cỏ bé, sau đó đưa tay xoa bóp một lát.
Vết bầm này hơi nặng, mặc dù đã qua nửa ngày mà giờ đụng phải vần còn đau. Tiếu Tinh Tinh cũng không quấy, chỉ nhếch miệng,
đôi mày nhỏ thanh tú chau lại thành một nắm.
Thỉnh thoảng Lệ Bạc Thâm quan sát nét mặt của có bé, xem cô có đau hay không.
Thấy dáng vẻ cô bé cau mày, hắn không khỏi hơì hoảng hốt. Bộ dạng nghiêm túc của con bé có vài phần tương tự với người phụ nữ kia.
Phát giác ánh mắt của ba có hơi kì lạ, Tiểu Tinh Tinh không hiểu gì mà ngước mắt, liếc một cái liền thấy bờ môi bị rách của ba, cô bé không khỏi nghi hoặc chỉ chỉ.
Hàm ý rất rõ ràng, là hỏi tại sao hắn lại bị thương.
Lệ Bạc Thâm hiếu ý cô bé, lập tức trấn an nắm chặt bàn tay nhỏ và nói: ‘’Không có gì, bị một con mèo hoang cắn một cái.”
Mèo hoang?
Tiểu Tinh Tinh càng nghỉ hoặc, nắm giấy bút có sẵn trên bàn rồi viết một câu: “Mèo, ở đâu ra?”
Mặt Lệ Bạc Thâm hơi trầm xuống: “Chạy về từ nước ngoài.”
Nói xong, hắn không muốn nhắc đến người phụ nữ kia nữa, sợ mình khống đè nén
được lửa giận trước mặt con gái.
Thấy con bé vần mờ mịt, hắn trực tiếp đưa tay tịch thu giấy bút: “Không nói nữa, đã đến giờ rồi, ba dân con đi ngủ.”
Mặc dù Tiếu Tinh Tinh vẫn hiếu kì, nhưng ba nói như thế thì cõ cũng không hỏi, ngoan ngoãn để ba ôm lên lầu.
Lúc Giang Nguyên Nguyền trở về thì hai đứa nhỏ vần còn chưa ngủ, Tịch Mộ Vi đang xem TV vớì tụi nhỏ trong phòng khách.
Thấy cõ vào cửa, haỉ đứa nhóc lập tức dời mắt khỏi TV, vội chạy tới: “Mẹ!”
Giang Nguyễn Nguyền cười sờ sờ đầu tụi nhỏ.
“Cậu uống rượu à?” Triều Triều ngửi thấy mùi rượu trên người cô, cau mũi một cái: “Tớ đi ngâm chút trà giải rượu cho, sáng mai thức dậy sẽ không đau đầu .”
Nói xong, cô quay người tiến vào phòng bếp.
Mộ Mộ kéo cô đến sa lon ngồi xuống rồi tự nhảy lên ngồi trên đùi mẹ, ngoan ngoãn ấn huyệt thái dương cho cô: “Con xoa bóp cho mẹ, mẹ sẽ không khó chịu.”
Tịch Mộ Vi nhìn hai đứa nhóc còn nhỏ mà đã hiểu chuyện như thế, ao ước đến mức mắt sáng lên: “Sao con nuôi của tôi lại hiếu chuyện thế này?”
Giang Nguyễn Nguyền cười nhìn cô: “Thích à? Cũng sinh một đứa đi.”
Uống trà xong, thời gian đã không còn
sớm.
“Được rồi, mẹ không sao, hai con mau đi nghỉ ngơi đi!” Giang Nguyên Nguyền hôn lên trán hai đứa nhỏ một cái.
Hai cậu nhóc gật gật đầu rồi chúc Tịch Mô Vỉ nqủ nqon, nqoan nqoãn lên lầu.