Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp - Trịnh Giai Yên

Chương 23: Muốn hủy bỏ hôn ước




Chương 23 Muốn hủy bỏ hôn ước

Nhìn thấy Tiểu Tinh Tỉnh được giáo viên đưa về, Lệ Bạc Thâm mới thu hồi ánh mắt lại và ra lệnh với Lộ Khiêm: “Đi thôi.”

Lộ Khiêm gật đầu, lấy xe đi đến Lệ thị.

Sau khi đến công ty, Lệ Bạc Thâm như ngựa không dừng vó* tham dự cuộc họp cấp cao.(*có nghĩa là tiến về phía trước mà không dừng lại)

Khi cuộc họp kết thúc thì đã hơn một tiếng trôi qua.

Lệ Bạc Thâm trực tiếp quay trở lại văn phòng.

“Bạc Thâm, anh về rồì à.”

Mớì vừa vào cửa, đã nghe thấy giọng nói của Phó Vi Trữ.

Nghe vậy, Lệ Bạc Thâm khẽ cau mày.

Chỉ nhìn thấy Phó Vi Trữ mặc một thân vest đen, mỉm cười đứng trước bàn làm việc, hình như cỏ ta đã đợỉ ở đó được một lúc rồi.

“Cô tới đáy từ lúc nào?” Lệ Bạc Thâm hỏi.

Hắn sải bước đi về phía sau bàn làm việc, ánh mắt quét qua sấp tài liệu trên bàn,

cuối cùng dừng ánh mắt trên mặt Phó Vi Trữ.

Nhìn thấy hắn ngồi xuống, Phó Vi Trữ cũng ngồi xuống với nụ cười ôn hòa: “Em chỉ vừa mới đến thôi, nghe Lộ Khiêm nói anh đi họp.”

Nói xong, cô ta đột nhiên liếc mắt thấy vết thương trên khéo miệng Lệ Bạc Thâm, hỏi: ‘’Miệng của anh… làm sao bị thương vậy?”

Lệ Bạc Thâm nghĩ lại những chuyện xảy ra ngày hỏm qua, trong mắt liền hiện lên một tia không vui, giọng điệu lạnh lùng: “Là do tôi sơ ý cắn phải mà thôi, khống cần phải ngạc nhiên như vậy.”

Phó Vi Trữ bán tín bán nghi gật đầu, tự an ủỉ mình rằng trong những năm này, ngoại trừ mình ra, Lệ Bạc Thâm không có người phụ nữ nào khác, cho nên hẳn là vết thương này chắc chắn không như cô ta tường tượng đâu.

Nghĩ đến đây, cỏ ta mới miễn cưỡng yên lòng.

“Có chuyện gì?” Lệ Bạc Thâm lạnh lùng hỏi.

Nghe vậy, Phó Vi Trữ thu hồi suy nghĩ của mình lại, cười nói: “Quả thực có chút công việc. Dự án lúc trước haỉ chúng ta hợp

tác với nhau ấy, chỉ kém một chút nữa là ký hợp đồng rồi nên hôm nay em tới đây để xác nhận lại với anh còn điều kiện nào khác không? Ngoài ra, ba mẹ em nói tối nay muốn mời anh ăn cơm, chú và dì cũng có mặt. Không biết anh có thời gian không?”

Bữa cơm này cố ý mời cả ba mẹ của hắn đến, bày ra thế trận lớn như vậy chủ yếu là vì muốn thúc giục hắn kết hôn.

Lệ Bạc Thâm liếc cô ta một cái, lông mày hắn hơi nhíu lại, giọng điệu rất lạnh lùng đáp: “Giúp tỏỉ chuyển lời với bác trai bác gái rằng tối nay tồi có tiệc xã giao, không có thời gian đến ăn cơm.”

Nụ cười trên mặt Phó Vỉ Trữ liền cứng đờ, trong lúc nhất thời không biết nên nói gì nữa.

Mục đích của bữa cơm tối nay là để thúc giục cô kết hôn với Lệ Bạc Thâm.

Đáng lẽ chuyện này đã phải giải quyết xong từ vài năm trước.

Nhưng mà đợi mãi Giang Nguyên Nguyền mới rời đi, sau đó Lệ Bạc Thâm lại dùng lí do công việc để tạm hoãn hôn lề.

Cuối cùng nữa, hắn lại lấy Tiểu Tinh Tinh

ra làm cái cớ đế tiếp tục trì hoãn việc cưới cô ta!

Tính đến nay cũng đã sáu năm rồi!

Cô ta đã chờ đợi nhiều năm như vậy rồi nhưng vần chưa có kết quả, làm sao cô ta có thể khống sốt ruột được cơ chú?

Cho đến hôm nay, Lệ Bạc Thâm vẫn còn ý định trì hoãn chuyện này lại…

Phó Vi Trữ cay đắng nhếch khóe môi, nhìn người đàn ông trước mặt: “Bạc Thâm, em đã đợi sáu năm rồi, một người phụ nữ làm sao có nhiều lần sáu năm được chứ? Đương nhiên em sẽ nguyện ý vì anh mà chờ đợi, nhưng nếu chúng ta là định mệnh của nhau thì tại sao anh lại ngần ngại kết hòn với em chứ? ít nhất việc chúng ta kết hôn sẽ làm cho trường bối cả hai yên tâm hơn, không phải sao?”

Nói xong, Phó Vi Trữ cẩn thận quan sát sắc mặt của Lệ Bạc Thâm, thấy hắn vằn không hề động lòng, vì vậy cô ta dũng cầm nói thêm: “Chuyện kết hôn này, ngay từ đầu chúng ta đã lên kế hoạch rồi, vì sao…”

“Tôi cảm thấy mấy năm nay nhà họ Lệ tôi đấ bồi thường cho nhà họ Phó cô đã đủ rồi, thậm chí còn vượt xa ngoài giá trị cuộc hôn nhân mà cô mong muốn. Cho dù cuộc hôn nhân này không được thực hiện thì cũng không ai có quyền nói gì.”

Giọng điệu Lệ Bạc Thâm không có chút gợn sóng. Rõ ràng đây là điều hắn đã lên ý định từ lâu.

Nghe vậy, Phó Vi Trữ khó lòng mà chấp nhận được mà trợn to hai mắt, trong lòng tràn ngập hoảng sợ.

Ý định của Lệ Bạc Thâm rõ ràng là muốn chấm dứt hôn ước qiữa hai qia đình bon họ[