Giang Nguyễn Nguyễn dừng bươc, bối rối quay đầu nhìn lại.
Lệ Bạc Thâm cau mày thật sau: “Bây giờ đã bốn giờ sáng rồi, cô mới ngủ được một lát thôi, tôi không dám để cô cứ lái xe về như vậy. Hơn nữa, nếu cô rời đi rồi, tôi không biết phải giải thích với Tiểu Tinh Tỉnh như thế nào, cô đã tự mình hứa với con bé là cô sẽ không rời đi, nếu ngày mai con bé thức dậy mà không tìm thấy cô, nhất định con bé sẽ quấy phá nữa, nói không chừng sẽ trực tiếp chạy thẳng đến nhà cô. Thân thể con bé còn chưa hoàn toàn hồi phục nữa, lỡ làm nó tái bệnh lại thì phải làm sao?”
Nghe vậy, Giang Nguyễn Nguyễn khẽ cau mày, bởi vì giấc. mơ vừa rồi nên cô mới không muốn ở lại với người đàn ông này.
Nhưng vừa rồi cô đã hứa với cô bé là sẽ không rời đi...
Nhìn thấy bộ dạng khó xử của cô, sảc mặt Lệ Bạc Thâm hơi trầm xuống, giọng điệu cũng lạnh lùng hơn: “Đừng lo lắng, tôi Tiểu Tinh Tinh chỉ tạm thời gây rắc rối cho cô thôi, nếu không có chuyện gì, sau này tôi sẽ không để con bé quấy rầy cuộc sống của cô nữa."
Nói xong hắn liền thả bàn tay đang nắm lấy cổ tay cô ra.
Giang Nguyễn Nguyễn cảm thấy lời nói của hắn có chút kỳ quái, gai góc không thể giải thích được, nghe xong làm cô có chút khó chịu.
Trên giường, dường như Tiểu Tinh Tinh đã cảm nhận bên người đang trống rỗng, cô bé vô thức trở người sờ sờ chỗ trống bên cạnh, miệng phát ra vài tiếng rầm rì.
Nghe thấy động tĩnh, hai người không hẹn mà cùng nhìn sang.
Giang Nguyễn Nguyễn vẫn không thể đối xử tàn nhẫn với cô bé này được, cô do dự vài giây rồi nói: “Tôi sẽ ở lại cùng Tiểu Tinh Tinh, nhưng anh Lệ, với mối quan hệ giữa chúng ta, tôi ngủ rồi mà anh vẫn đứng lại trong phòng hình như có chút không thích hợp lắm."
Đây rõ ràng là muốn đuổi hẳn đi. Ánh mắt Lệ Bạc Thâm tối sầm, mấy giây sau mới lạnh lùng đáp: "Được, Tinh Tỉnh đã làm phiền cô rồi."
Nói xong hän liền xoay người rời đi.
Nhìn thấy cửa phòng đóng lại, Giang Nguyễn Nguyễn mới thở phào nhẹ nhõm, xoay người nằm xuống bên cạnh Tiểu Tinh Tĩnh.
Tiểu Tinh Tinh làm như đang tìm hơi ấm, mò mẫm nhích lại gần cô.
Trong lòng Giang Nguyễn Nguyễn dịu lại, đưa tay ôm lấy cô bé vào lòng.
Tiểu Tinh Tinh thoải mái rúc vào lòng cô, trên môi cũng mang nụ cười nhàn nhạt.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Giang Nguyễn Nguyễn cảm thấy lòng mình như tan chảy, cảm giác bất an do cơn ác mộng vừa rồi mang đến đã biến mất, cô lại chìm vào giấc ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Tiểu Tỉnh Tỉnh tỉnh dậy trong vòng tay Giang Nguyễn Nguyễn.
Vừa mở mắt ra, cô bé đã nhìn thấy người dì xinh đẹp trước mặt, con ngươi lập tức trở nên sáng long lanh, trong lòng cũng tràn ngập niềm vui.
Rất hạnh phúc! Dì xinh đẹp thực sự không rời đi, thậm chí còn ngủ với mình nữa! Giá như ngày nào cũng được như thế này!
Giang Nguyễn Nguyễn mơ mơ màng màng cảm nhận được ánh mắt như tia laze của cô bé cho nên cô cũng tỉnh dậy theo, vừa cúi đầu xuống đã chạm phải đôi mắt sáng ngời của Tiểu Tinh Tinh, không khỏi mỉm cười: “Chào buổi sáng, con còn cảm thấy khó chịu không?"
Tiểu Tinh Tinh lắc đầu.
Giang Nguyễn Nguyễn cười trấn an: "Vậy là tốt rồi, giờ nên rời giường rồi."
Ngày thường, cô cũng thường chăm sóc hai đứa nhỏ nên cô rất giỏi những việc này, cô lên tiếng đáp lại rồi bế Tiểu Tinh Tinh vào phòng tắm.
Rửa mặt xong, cô lại tết tóc cho cô bé.
Vừa chải tóc được nửa đường, hai mắt của Tiểu Tinh Tinh lại sáng lên, vẻ mặt đầy mong đợi nhìn chằm chằm vào gương, ngoan ngoãn ngồi trên chiếc ghế nhỏ.
Trước cửa phòng tắm, Lệ Bạc Thâm mặc áo sơ mi và quần tây, áo sơ mi còn chưa cài cúc, hình như cũng vừa mới tắm rửa xong, hẳn lặng lẽ nhìn người phụ nữ đang tết tóc cho Tiểu Tỉnh Tinh.