Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp - Trịnh Giai Yên

Chương 99: Có chết cũng sẽ không thích cô




Quả thật Giang Nguyễn Nguyễn đã rất mệt mỏi, bình thường cô ngủ rất nông nhưng hôm nay lại ngủ say đến mức bị ôm đến tận phòng trên lầu cũng không hay biết.

Lệ Bạc Thâm đi đến bên giường, cẩn thận cúi người đặt cô lên giường, sau đó chỉnh chỉnh gối năm lại cho cô rồi mới đứng dậy.

Nãy giờ thím Trương vẫn luôn đi theo phía sau bọn họ, lúc này thấy hắn chăm sóc Giang Nguyễn Nguyễn như vậy thì nét vui vẻ trong mắt càng nhiều hơn, bước tới đặt Tiểu Tinh Tinh lên bên cạnh Giang Nguyễn Nguyễn, đắp chăn bông cho hai người bọn họ sau đó lại đứng dậy bước sang một bên.

Thấy ánh mắt thiếu gia vẫn còn dừng lại trên mặt thiếu phu nhân, thím Trương quan tâm nói: "Thiếu gia, ngài cũng đi nghỉ ngơi đi bên này có tôi trông chừng là được rồi, không phải ngày mai cậu còn phải đi làm sao?"

Lời vừa dứt, chỉ thấy đôi mày của thiếu gia hơi nhăn lại, hắn lắc đầu: "Không cần, tôi không mệt. Tôi còn lo chuyện Tinh Tỉnh bị bệnh, dì cứ đi nghỉ ngơi đi."

Nghe vậy, ánh mắt thím Trương hiện lên chút trêu chọc.

Thiếu gia nói lo cho tiểu tiểu thư mà ánh mắt cứ dán chặt vào mặt thiếu phu nhân.

Nhưng mà để nhà ba người của bọn họ ở riêng với nhau cũng tốt, có thể bồi dưỡng chút tình cảm.

Nghĩ vậy thím Trương cũng không khăng kiên trì nữa, yên lặng lui ra ngoài.

Trong phòng chỉ có một chiếc đèn ngủ lờ mờ.

Lệ Bạc Thâm bật đèn lên âm thầm đánh giá khuôn mặt Giang Nguyễn Nguyễn.

Rõ ràng sáu năm đã trôi qua đi nhưng khuôn mặt đó vẫn không chút thay đổi, nhưng mà khi đôi mắt kia mở ra, ánh mắt bên trong lại vô cùng khác biệt với sáu năm trước.

Không biết người phụ nữ này đã trải qua sáu năm vừa rồi như thế nào.

Hắn nhìn được một lúc thì chợt phát hiện đôi mày của người phụ nữ nhỏ đột nhiên cau mày.

Lệ Bạc Thâm cũng không khỏi nhíu mày, không biết người phụ nữ này mơ thấy cái gì mà có thể khiến cô ấy khó chịu như vậy trong giấcngủ.

Trong lúc Giang Nguyễn Nguyễn mơ hồ cảm giác như bản thân đã trở về sáu năm trước, trước mặt là khuôn mặt cực kỳ tuấn tú của Lệ Bạc Thâm, khuôn mặt yêu nghiệt đó tràn đầy chán ghét.

Mặc dù hắn còn chưa lên tiếng nhưng Giang Nguyễn Nguyễn dường như có thể đoán được lời hắn định nói, tuyệt vọng lui mạnh về phía sau, đưa tay lên che lỗ tai lại, có vẻ cô rất kháng cự những gì hắn sắp nói.

Thế nhưng bất chấp điều này, giọng nói tàn nhãn của người đàn ông vẫn vang vọng trong đầu cô.

"Có chết tôi cũng sẽ không thích cô!"

Câu nói này lập tức vang vọng khắp không gian.

Giang Nguyễn Nguyễn chỉ cảm thấy bản thân chợt hít thở không thông, đau đớn giãy giụa một lúc lâu mới bất ngờ tỉnh dậy.

Vừa mở mắt ra cô chỉ thấy bốn phía xung quanh lờ mờ tối như thể cô vẫn còn trong giấc mơ.

Thấy vậy, trong lòng Giang Nguyễn Nguyễn không khỏi cảm thấy có chút nặng nề.

"Có chuyện gì vậy, gặp ác mộng sao?" Giọng nói trầm ấm của Lệ Bạc Thâm bỗng vang lên bên tai cô.

Giọng nói hoàn toàn trùng khớp với giọng nói trong giấc mơ.

Trái tim Giang Nguyễn Nguyễn lại thắt lại, theo bản năng ngước mắt lên nhìn biểu cảm của hắn.

Người đàn ông đứng trong bóng tối, biểu cảm trên mặt có hơi mờ đi. Không đợi được câu trả lời của cô, hắn nhíu mày tiến lên một bước.

Giang Nguyễn Nguyễn vẫn còn đắm chìm trong giấc mơ, lúc nhìn thấy hành động của hắn, trên mặt lóe lên một chút hoảng sợ, sau đó vô thức vịn giường lui về phía sau.


Nhiệt độ đã ổn hơn lúc nãy, có lẽ ngủ một giấc tỉnh dậy, cô bé sẽ khỏe lại.

Giang Nguyễn Nguyễn rút tay về rồi từ từ rời giường thu dọn quần áo, cô nhẹ giọng nói: "Tiểu Tinh Tinh tỉnh lại sẽ khỏe hơn, anh cẩn thận một chút, đừng để con bé bị cảm lạnh, tôi nên trở về rồi. "

Nói xong cô liền đi về phía cửa.

Nhưng mà vừa mới đi được hai bước, cổ tay đã bị một bàn tay to lớn nắm lấy.