Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp - Trịnh Giai Yên

Chương 101: Có lẽ sẽ tái hôn với cô ta




Giang Nguyễn Nguyễn tết tóc cho Tiểu Tinh Tinh rồi bế cô bé ra ngoài.

Vừa quay người lại đã nhìn thấy người đàn ông đang đứng. ở cửa.

Đôi mắt tối sầm của hẳn hơi tối sầm lại, mọi sự ấm áp trong mắt hắn đều thu hồi lại, trở nên khách sáo xa cách: "Bữa sáng đã sẵn sàng, xuống ăn đi."

Nói xong, hắn quay người đi về phía trước. Giang Nguyễn Nguyễn hơi sửng sốt một lát.

Dường như vừa rồi cô mới nhìn thấy vẻ mặt của người đàn ông rất khác so với trước kia, nhưng mà dáng vẻ đó chỉ tồn tại trong chốc lát, không biết có phải là do cô tưởng tượng hay không.

Sau khi tỉnh táo trở lại, Giang Nguyễn Nguyễn dẫn Tiểu Tỉnh Tinh xuống lầu ăn sáng

Trong lúc ăn, tất nhiên Tiểu Tinh Tinh sẽ ngồi xuống bên cạnh Lệ Bạc Thâm.

Giang Nguyễn Nguyễn đang định đi về phía đối diện của hai người thì bị cô bé túm lấy tay ống tay áo, vì thế mà cô cũng bị buộc phải dừng bước.

“Thiếu phu nhân, cô ngồi cạnh tiểu tiểu thư đi” Thím Trương nhìn ra ý đồ của tiểu tiểu thư, bà mỉm cười kéo ghế bên cạnh Tiểu Tinh Tinh ra.

Tiểu Tinh Tinh gật đầu đồng ý, dùng vẻ mặt chờ mong mà nhìn Giang Nguyễn Nguyễn.

'Thấy vậy, Giang Nguyễn Nguyễn vô thức liếc nhìn người đàn ông bên cạnh Tiêu Tinh Tinh.

Vẻ mặt Lệ Bạc Thâm có chút cứng ngắc, khi bắt gặp ánh mắt của cô, hắn lại quay đầu đi không nói lời nào, dường như không hắn hề quan tâm cô sẽ ngồi ở đâu.

Tiểu Tinh Tinh siết chặt tay.

Giang Nguyễn Nguyễn do dự vài giây rồi cũng ngồi xuống bên cạnh Tiểu Tinh Tinh.

Xuyên suốt bữa ăn, Giang Nguyễn Nguyễn theo bản năng mà chăm sóc cho cô bé ngồi bên cạnh, Lệ Bạc Thâm ở bên kia cũng theo thói quen mà gắp đồ ăn cho cô bé.

Tiểu Tinh Tinh được dì xinh đẹp và cha cùng chăm sóc làm cô bé mỉm cười hết sức vui vẻ, ngoan ngoãn ăn đồ hết ăn do hai người gắp cho.

Ăn sáng xong, Giang Nguyễn Nguyễn nhìn đồng hồ, thấy đã đến giờ đi làm nên cô đã đứng dậy rời đi.

Tiểu Tinh Tinh buồn bã vò vò góc áo của mình.

"Ngoan nào, dì phải đi làm rồi, để hôm khác dì lại đến thăm con nhé, được không?" Giang Nguyễn Nguyễn nằm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô, nhẹ nhàng an ủi.

Nghe tin dì sắp đi làm, tuy Tiểu Tinh Tinh vẫn chưa nỡ để cô rời đi nhưng cô bé vẫn hiểu chuyển mà buông tay ra, sau đó vẫy tay chào dì xinh đẹp.

Giang Nguyễn Nguyễn mỉm cười sờ đầu cô rồi xoay người rời đi.

Trước khi đi làm cô còn phải về nhà thay quần áo, hơn nữa cô cũng có chút lo lắng cho hai đứa nhỏ ở nhà nên muốn quay về xem sao.

Vừa vào cửa đã thấy hai đứa nhỏ lao tới: "Mẹ ơi! Sao giờ mẹ mới về? Tối qua đã xảy ra chuyện gì sao?"

Thím Lý ở bên cạnh mỉm cười nhìn ba mẹ con họ rồi giải thích: "Hai vị tiểu thiếu gia lo lắng cho cô, nên sáng nay đã dậy rất sớm."

Giang Nguyễn Nguyễn gật đầu, do dự một chút cuối cùng vẫn nói chuyện ngày hôm qua mình ở lại chăm sóc Tiểu Tỉnh Tinh cho hai đứa nhỏ biết.

Nghe tin em gái mình bị bệnh, hai cậu bé lo lắng hỏi: "Em gái thế nào rồi? Bệnh nặng lắm hả mẹ? Chúng com có thể đến thăm em ấy được không?"

Giang Nguyễn Nguyễn ngập ngừng trấn an: "Chỉ là sốt nhẹ thôi, ngủ một giấc đã đỡ hơn nhiều rồi. Bọn con có thể gặp em ấy ở trường mẫu giáo mà. "

Hai cậu bé muốn đến thăm người bạn thân đang bị bệnh của mình. Theo như bình thường thì cô sẽ đồng ý ngay, nhưng vì chuyện của Lệ Bạc Thâm nên cô cũng không muốn bọn nhỏ tiếp xúc nhiều quá với hắn.

Hai đứa nhỏ cũng không nài nỉ nữa, ngoan ngoãn gật đầu.

Bên kia, sau khi Phó Vi Trữ đi theo xe của Giang Nguyễn Nguyễn, nhìn thấy cô chạy thẳng về phía trang viên nhà họ Lệ, lúc trở về liền tức giận đến mức. cả đêm không ngủ được, ra lệnh cho người phải chú ý đến Giang Nguyễn Nguyễn, khi cô ấy rời đi.

Sáng sớm tỉnh dậy, đang ăn sáng thì nhận được điện thoại của thủ hạ gọi tới, cô ta mới biết đến lúc này Giang Nguyễn Nguyễn mới rời đi!

"Con khốn!"

Phó Vi Trữ càng nghĩ càng thấy bất an.

Đối diện là mẹ của Phó Vi Trữ, Trịnh Lâm, nhìn thấy bộ dạng của con gái mình thì âm cần hỏi han: "Có chuyện gì vậy? Mới sáng sớm mà đã tức giận như vậy rồi?"

Phó Vi Trữ nghiến răng nghiến lợi: "Con khốn Giang Nguyễn Nguyễn đó đêm qua đã qua đêm ở trang viên nhà họ Lệt Nếu cứ tiếp tục như vậy, Bạc Thâm rất có thể sẽ tái hôn với cô ta!”

Nghe vậy, Sắc màu của Trịnh Lâm thoáng ngưng trọng lại, lãnh đạm nói: “Rất lâu rồi mẹ không gặp dì Tống con, buổi chiều mời bà ấy đến uống trà chiều đi, sẵn tiện nói chuyện này. với bà ấy luôn”