Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Đoạt Mệnh Đường Lang

Chương 9: Nhân Tính




Chương 9: Nhân Tính

Tuy điên cuồng nhưng sức lực không có bao nhiêu, chỉ ngang với dị năng bậc E cấp mười bảy. Đối phó người bình thường có lẽ dư sức nhưng đối phó Chân Nguyên cấp một thì như châu chấu đá xe. Lam không muốn g·iết hắn, vì dù sao hắn cũng che chở cho cả nhóm từ lúc trời đất biến đổi đến nay. Nhưng cũng không thể bỏ qua cho hắn vì g·iết nhiều người như vậy.

Lam do dự thất thần thoáng chốc thì bị tên Bình thừa cơ quăng ra một sợi dây tinh thần trói chặt lấy cô. Mặc dù là Chân Nguyên cảnh nhưng mà đây là t·ấn c·ông b·ằng tinh thần nên cô cũng không chặn lại được. Lúc này cô mới sợ hãi luống cuống không biết làm sao. Biết chuyện tên này đã từng cứu cô mấy lần cho nên bây giờ để cô g·iết hắn là làm khó cho cô. Cho nên bọ ngựa chuyển động.

Một giây sau đầu tên Bình đã lìa khỏi cổ. Hắn c·hết mà không biết vì sao mình c·hết. Trên mặt hắn bây giờ đều là cuồng sát dữ tợn. Cái đầu hắn nằm chung với tất cả những t·hi t·hể kia. Lam cũng được giải thoát khỏi trói buộc. Cô ngồi đó khóc rống. Dù sao đối với cô những người này cũng có chút cảm tình. Nửa ngày sau, sau khi đem tất cả xác c·hết và đầu lâu tìm được bên trong căn nhà của tên Bình thì Lam cùng bọ ngựa đem chôn cất cùng một chỗ.

Tối hôm đó, bọ ngựa và Lam đều ngồi tu luyện công pháp vừa nhận được. Cảm nhận được chân nguyên ở ngoài di động ban đêm cao hơn ban ngày, hiệu quả tu luyện cũng tốt hơn. Bên trong nhẫn chứa đồ của bọ ngựa có mười mét vuông. Bên trong bây giờ ngoài để một cái lệnh bài và vài miếng thức ăn và nước uống của mình ra, số còn lại đều là đồ của Lam. Nào là quần áo, lều trại, thức ăn, đồ dùng con gái và ba viên đan dược mà cô ta đổi ở bia đá.

Chỉ có cái lệnh bài được cô đeo ở một bên quần, lưng thì cõng thương dài. Ngoài ra ba sợi lông vàng cũng được cô làm thành hai cái hoa tai. Còn một sợi thì cô đeo chung chỗ với lệnh bài.

Cả hai cùng nhau đi khắp nơi tìm g·iết xác sống, yêu thú biến dị và tìm bí cảnh. Nhưng mà đi đã hai tháng cả hai mới gặp được có hơn chục con xác sống và một con yêu thú chuột. Bên ngoài đám xác sống và yêu thú biến dị cũng tăng lên sức mạnh không ít nhưng đa phần chỉ là yêu thú và xác sống bậc F và E. Rất ít có xác sống và yêu thú bậc D nói gì đến bậc C, cho nên không có giúp đỡ được gì nhiều cho bọn họ tăng lên sức mạnh.

Ngày hôm nay, Lam và bọ ngựa gặp một nhóm bảy người năm nam hai nữ đang đánh nhau chật vật với một con yêu thú sư tử.

Cả bảy người đều b·ị t·hương khá nặng, máu me bê bết. Mà trên thân sư tử cũng đã có vài lỗ máu.

Một người nam đẹp trai cao mét tám tay cầm kiếm đang vừa công kích ừa liên tục hò hét. Có lẽ đây là đội trưởng của nhóm người này. Mà những người khác trên tay cũng có nhiều loại v·ũ k·hí khác nhau như kiếm, đao, gậy và khiên. Có phân chia nhiệm vụ rõ ràng. Đặc biệt có một người cầm quyền trượng liên tục bắn ra cầu lửa vào người yêu thú sư tử. Còn có một cô gái không sử dụng v·ũ k·hí và luôn được mọi người bảo về thì đang niệm chú ngữ gì đó rồi trị thương cho những người khác. Quả là một tổ đội có tổ chức hẳn hoi. Mặc dù vậy công kích của bọn họ cũng không gây tổn thương bao nhiêu cho yêu thú sư tử.



Mà Lam lúc này ánh mắt mê trai nhìn lấy thanh niên đội trưởng không chớp mắt. Thấy được hắn sắp bị yêu thú sư tử đánh trúng thì lập tức cầm thương xông tới trợ giúp đánh nhau loạn thành một bầy. Còn bọ ngựa thì đứng từ xa quan sát mà không có ra tay. Theo nó thấy đám người này sống hay c·hết không liên quan đến nó.

Con yêu thú sư tử đang là bậc C cấp chín có kỹ năng thức tỉnh là cường hóa làm cho da lông nó cứng rắn như sắt thép. Mà đám người kia cao nhất chỉ là tên đội trưởng bậc D cấp hai mươi sáu, những người khác đều là bậc D cấp hai mươi mốt hoặc là bậc F cho nên đánh nhau cả buổi mới gây cho yêu thú sư tử vài v·ết t·hương nhỏ. Mặc dù v·ết t·hương của bọn họ đều được chữa trị lập tức, nhưng mà càng đánh lâu năng lượng của bọn họ sẽ ngày càng tiêu hao hết.

Cũng may bây giờ có Lam vô chèo chống khiến cho đoàn người chiếm lại lợi thế. Lam sài Phá Pháp Thương học được từ bia đá, một thương xuất ra như du long xuyên vân đâm cho yêu thú sư tử máu me be bét. Đám người liền lợi dụng thời cơ tất công tới tấp vào chỗ đó làm cho nó không thể đánh trả muốn quay người bỏ chạy.

Nhưng mà vòng vây quá chặt rồi nó không thể nào chạy được. Gầm lên một tiếng nó nhảy vồ vào Lam ra một đòn mạng nhất của nó. Nhưng lại bị một chiêu Xuyên Vân Thương đâm xuyên qua đầu nó. Thấy yêu thú sư tử đ·ã c·hết đám người mới vui vẻ cười hì hì cảm tạ Lam. Thanh niên đẹp trai cũng đến rối rít cả ơn làm cho cô trong lòng nở hoa mặt đỏ ửng xua xua tay nói.

-Mọi người đừng khách sáo. Dù sao thời đại bây giờ quá nguy hiểm. Con người nên giúp đỡ lẫn nhau mà.

-Đúng rồi. Tôi tên Lâm là đội trưởng của bọn họ.

Tên Lâm tự giới thiệu sau đó chỉ về phía người khác rồi nói tiếp.

-Người cầm khiên là anh Toàn, người cầm dao găm là Thắng, người cầm đao là Nam, người cầm trượng là anh Hoài, cô gái cầm cung là Mai còn cô bé còn lại là Lan. Cho hỏi ân nhân tên gì? Từ đâu tới đây?

Mọi người nghe giới thiệu cũng gật đầu chào Lam, cô cũng chào lại rồi nói:



-Chào mọi người. Tôi là Lam đến từ hướng kia. Trước kia gọi là Đà Lạt còn bây giờ không biết nên gọi là gì nữa.

Vừa nói đến đó, trong mắt Lam hiện lên chút thương cảm và ảo não. Mà thấy Lam mạnh mẽ như thế cho nên tên Lâm liền mở miệng lôi kéo:

-Sao cô đi có một mình vậy Lam. Bây giờ thế giới thay đổi quá nguy hiểm. Nếu không cô đi cùng với bọn tôi đi, cùng giúp đỡ lẫn nhau hơn là lang thang một mình ở bên ngoài.

-Tôi không phải đi một mình mà là đi với bạn của tôi.

Người trung niên tên Toàn hỏi:

-Bạn của cô ở đâu rồi. Có cùng đi với cô đến đây với không?

Lam chỉ hướng bọ ngựa đang đứng trên một tảng đá ở xa nhìn lại đây nói.

-Nó là bạn của tôi đó.

-Có yêu thú bọ ngựa. Mau g·iết nó.



Nhìn thấy bọ ngựa đám người hốt hoảng móc ra v·ũ k·hí của mình bày bố trận hình chuẩn bị t·ấn c·ông nó.

Bọ ngựa khinh bỉ nhìn đám người đang hùng hổ cuốn xông lên g·iết nó. Mà lúc này Lam vội vàng đứng ra ngăn cản đám người lại.

-Bọ ngựa là bạn của tôi mà. Mọi người mau dừng tay.

Cô gái tên Mai giương cung chỉa thẳng bọ ngựa nhìn chằm chằm nó nói:

-Nhưng mà nó là yêu thú biến dị. Thời này con người còn khó tin tưởng nhau huống hồ là một con yêu thú.

Mai trước đây là vận động viên bắn cung chuyên nghiệp cho nên dáng người rất đẹp. Đầu cột tóc đuôi ngựa mặc trên người áo thun và váy ngắn nhìn rất dẹp mắt. Trước khi tham gia đội ngũ này thì cô và em mình bị một con yêu thú rắn t·ấn c·ông. Sau đó được Lâm và những người khác chứ được nhưng mà em của cô đã bị yêu thú rắn cắn trúng. Không cứu trị được nên đ·ã c·hết sau đó. Nên cô rất thù hận yêu thú. Cô muốn tiêu diệt hết tất cả yêu thú trên thế giới này.

Mọi người cũng phụ họa thêm vào.

-Đúng vậy. Lam, cô không nên tin vào yêu thú, sớm muộn có ngày nó sẽ g·iết c·hết cô thôi.

-Đúng đó Lam. Cô nên theo bọn tôi đ·ánh c·hết nó đi.

Bọ ngựa không muốn đôi co với những người này, quay đầu bỏ đi. Còn về việc đi hay ở của Lam là do cô ta chọn lựa. Nó cũng không muốn xen vào. Trong lúc Lam do dự, bởi vì đi chung lâu như vậy mà còn được nó cứu mấy lần dĩ nhiên cũng có cảm tình với nó. Nhưng dù sao nó cũng là yêu thú, cô không biết được trong đầu nó nghĩ gì. Biết đâu một ngày nào nó đói bụng mà không có thức ăn nó ăn thịt mình thì sao. Cô cũng có chút lo sợ. Mà lúc này Mai đã không còn đủ kiên nhẫn, nếu không nhanh chóng t·ấn c·ông thì bọ ngựa sẽ đi mất. Cô bắn ra mũi tên của mình rồi hét lớn:

-Giết nó.

Hết Chương.